Thiên Thần Bị Bẻ Gãy Cánh

Chương 33

Tôi lúc này mới bình tĩnh lại, nhìn hai kẻ đang nằm dưới mặt đất, vô cảm hỏi: “Bọn họ… bị đánh chết rồi sao?”

Xa xa truyền tới âm thanh xe cảnh sát.

Đớ Thanh sốt ruột gọi tôi: “Cậu đi nhanh đi.”

Tôi mờ mịt lắc đầu: “Còn ba cậu thì sao?”

Đớ Thanh nóng nảy, rống to về phía tôi: “Nếu cậu không đi, đến lúc đó bị bắt, cả đời cậu đều xong đó.”

Hana cũng khuyên tôi: “Sơ Vũ, cậu đi trước đi, nơi này giao cho bọn tôi. Cậu biết mà, ba Đớ Thanh là cục trưởng, làm sao có chuyện gì được?”

Không đợi tôi lên tiếng, Lâm Vĩ ở phía sau đã kéo tôi đi.

Đến một con ngõ nhỏ thì dừng lại, cậu ta chỉ vào bên trong tối om: “Cậu vào trong đó tránh trước đi, chờ không nghe thấy động tĩnh gì nữa hãy ra.”

Âm thanh xe cảnh sát càng ngày càng gần.

“Đi mau lên!” Đớ Thanh thúc giục, đẩy tôi vào trong: “Nhớ, chờ khi nào không còn tiếng động nữa mới được ra. Ngày mai tôi sẽ liên lạc với cậu.”

Nói xong, mấy cậu ta xoay người biến mất trong bóng đêm.

Tôi cuộn người lui vào một trong góc sáng sủa nhất ở ngõ tối.

Bên cạnh có rất nhiều muỗi, chúng vo ve bên tai tôi.

Tôi lại đột nhiên nhớ đến một lời bài hát: Chúng tôi là côn trùng, cũng như bạn thôi.

Bây giờ, Từ Tịnh đang làm gì? Chị đã ngủ chưa?

Mở điện thoại ra, từng cái, từng cái đều tin nhắn chị gửi cho tôi.

“Tiểu Vũ, ngủ sớm một chút.”

“Tiểu Vũ, chị gái nhớ em.”

“Tiểu Vũ, không được hút thuốc, không được đánh nhau, không được uống rượu. Phải ngoan.”

“Tiểu Vũ, hôm nay đi trên đường chị thấy một chiếc váy rất đẹp, chị mua nó rồi. Chị nghĩ, em mặc vào nhất định sẽ rất đẹp.”

“…”

Nhìn vào những dòng tin nhắn này, nước mắt tôi không biết từ khi nào đã rơi đầy mặt.

Thật ra, tất cả những chuyện đêm đó tôi trải qua đều không là gì so với việc sợ tôi Từ Tịnh sẽ ghét bỏ tôi.

Chị thuần khiết như vậy, tôi lại nhơ nhuốc đến thế, khác biệt đến mãnh liệt.

Sự tự ti của tôi, làm cho tôi như muốn phát điên.

Tiếng xe cảnh sát dần dần đi xa.

Hồi lâu, bốn phía rốt cuộc im lặng.

Tựa như toàn bộ thế giới đều đã chết.

Tôi theo góc sáng đi ra, nhìn bốn phía.

Tôi không nghĩ sẽ quay về nhà của tôi và Từ Tịnh.

Đó là nơi sạch sẽ, tôi không muốn làm cho nó bị nhiễm bẩn.

Đêm khuya, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm.

Tôi cuộn trong chiếc áo duy nhất trên người, co rúm mà đi trên đường cái không một bóng người.

Thi thoảng, còn cảm thấy bộ dáng của mình giống như một con chó hoang ven đường, dơ bẩn và hèn hạ.