Đớ Thanh thường hay cười nói: “Nhưng ở này tôi đẹp trai nhất.”
Lâm Vĩ lại hừ: “Đẹp hơn con gái hay gì.”
Tôi và Hana cùng gật đầu: “Chính xác, ngay đến bọn tôi nhìn thấy cậu ta còn tự ti đây này.”
Có thể nói, họ cùng Thiến Vi là những người bạn tốt nhất của tôi ở thành phố này.
Tôi nghĩ, tôi thật yêu bọn họ.
Tại quảng trường, chúng tôi đùa nhau đến mức điên cuồng.
Người vây xem càng ngày càng nhiều. Mấy người thanh niên bên kia, người xem lại càng ngày càng ít.
Tôi kɧıêυ ҡɧí©ɧ vẫy tay về phía bọn họ, lớn tiếng hét: “We are the best!”
Tại quảng trường điên cuồng, bóng đêm dần dần bao trùm.
Đớ Thanh đem nhạc cụ cất đi, cười nói: “Quả nhiên cùng mấy cậu chơi nhạc là vui nhất.”
Hai người khác cũng tán thành gật đầu.
Nhưng lúc chúng tôi đang cười nói, mấy người thanh niên bị chúng tôi giành mất người xem lại đi tới.
Bọn họ nhìn thấy tôi, câu nói đầu tiên chính là: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là hoa khôi trường X.”
Tôi cất đàn guitar đi, không để ý tới bọn họ, xoay người bước đi.
“Tao nói này, mày giả vời thanh cao làm gì?” Phía sau có người hô to.
Hana nói với tôi: “Đừng để ý đến tụi nó.”
“Tôi biết.”
“Vương Sơ Vũ, mày còn nhớ hai năm trước không, trên nền đá lát kia ấy?” Phía sau có hai người vọt tới trước mặt tôi, cười hì hì ngăn tôi lại.
Bước chân của tôi nhất thời dừng lại.
Cảm giác run rẩy từ đầu lan tràn đến lòng bàn chân, cho đến từng ngón tay.
Lâm Vĩ nhận thấy sự bất thường của tôi, đi đến bên cạnh tôi hỏi: “Làm sao vậy?”
Tôi không nói gì, đoạt cây đàn trong tay cậu ta, đập về phía hai người đó.
Nhìn thấy máu tươi chảy xuống.
Tôi lại cười.
Mặc kệ lời khuyên can của mấy người Hana, tôi đi về phía hai người đang liệt nằm trên mặt đất, giơ chân hung hăng đạp vào người bọn họ.
Chính là hai kẻ này đã bẻ gãy cánh của tôi.
Nhiều năm như vậy, mỗi ngày tôi đều tự thôi miên chính mình, quên đi chuyện đó.
Thế nhưng, tôi không chỉ không quên, mà tất cả đều nhớ rõ ràng rành mạch.
Từng câu nói, từng tiếng cười, đều làm cho tôi phát điên.
Đớ Thanh vội vàng kéo tôi lại, Lâm Vĩ và Hana lại sợ tôi gây ra án mạng, cả ba người cùng lúc gọi tên tôi, mong tôi từ trong điên cuồng bình tĩnh lại.
“Đừng đánh nữa Sơ Vũ, sẽ chết người đó!”
Tôi điên cuồng giãy giụa: “Buông tôi ra!”
Lâm Vĩ ngây ngẩn cả người: “Sơ Vũ...”
Tôi lấy tay lau lau một phen trên mặt, tất cả đều là nước mắt.
Hai người kia đã bị tôi đánh tới mức không thể cử động được nữa.
Còn mấy người khác đều hoảng loạn bỏ chạy, có người còn báo cảnh sát.
Hana bất chấp kéo tôi lại: “Cậu bình tĩnh đã!”