Thiên Thần Bị Bẻ Gãy Cánh

Chương 37

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi mỉm cười.

Từ Tịnh không biết tôi đang nghĩ gì, nhìn tôi một cái: “Nghĩ đến gì mà cười vui vẻ như vậy?”

Tôi lắc đầu: “Không có gì. Thấy người dễ nhìn thì tự nhiên vui vẻ lên.”

Chị cũng cười, kéo tôi dậy: “Xe đến rồi, mau lên xe đi.”

Từ Tịnh không ở ký túc xá trường mà cùng bạn học thuê một căn hộ có hai phòng độc lập.

Đưa bọn tôi đến nơi, Lee mới nói: “Tôi về trước đây, ngày mai còn có cuộc thi.”

Tôi phất phất tay về phía anh ta: “Nhanh đi mau đi. Đừng gây cản trở chị em người ta.”

Anh ta bật cười, sắc mặt có chút cổ quái: “Con bé này thật thú vị, trách không được cậu ấy thương em như vậy.”

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay ra quần áo dơ bẩn. Tôi nằm lên trên giường, thoải mái duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi.

Từ Tịnh ngồi trước bàn học đưa lưng về phía tôi, đang viết gì đó.

Ánh sáng nhu hòa trên bàn chiếu lên gương mặt chị .

Ngũ quan thanh tú sạch sẽ, mày khẽ nhíu lại.

Tôi đi đến, từ sau lưng ôm lấy Từ Tịnh, hai má dán sát sau lưng chị, rầu rĩ gọi chị: “Chị gái…”

Tôi có thể cảm nhận được thân thể của chị chấn động trong giây lát, ngừng động tác trên tay, trầm mặc trong một thoáng mới mở miệng: “Làm sao vậy? Đã lớn như vậy còn làm nũng với chị.”

Tôi không nói gì.

Chị quay đầu lại tựa như muốn nói cái gì đó, nhưng khi thấy trên người của tôi đang mặc qυầи ɭóŧ cùng áo T-shirt của chị thì lại mặt lại lập tức đỏ lên, một tay đẩy tôi ra: “Sao em… ngay đến quấn lót của chị cũng có thể mặc?”

Tôi cúi đầu nhìn lại chính mình, vò đầu: “Quần áo của em đều bẩn hết rồi! Chỗ chị lại không có đồ lót mới của con gái. Nhưng dù sao cũng phải nói, thì đồ lót của chị gái thì ra là như thế này…” Tôi nghịch ngợm chạm lên viền hoa nhạt màu của qυầи ɭóŧ.

Mặt Từ Tịnh càng đỏ hơn, nghẹn nửa ngày, một lúc lâu sau, chị mới ôm chăn, đem hai chân tôi bao lấy: “Cái con bé này, thật không biết xấu hổ gì hết.”

Tôi cười hì hì lấy ngón tay chọc vào mặt chị: “Chị gái, chị đỏ rồi.”

Từ Tịnh nhéo mũi tôi: “Con bé này, dám lấy chị ra làm trò đùa.”

Tôi cùng Từ Tịnh vui đùa ầm ĩ, không có lộ ra một chút cảm xúc không vui nào.

Tôi không hề có ý định nói cho chị biết, tối hôm qua tôi đã làm gì, sáng hôm nay lại gặp cái gì, nhìn thấy gì.

Những thứ dơ bẩn đó tôi sẽ không nói với chị.

Đồng hồ báo thức chỉ hai giờ sáng.

Tôi ngáp một cái: “Chị, em buồn ngủ.”

Từ Tịnh gật gật đầu: “Ừ, ngủ đi.”