Tôi Sẽ Rời Khỏi Giới Giải Trí Để Đi Bốc Gạch

Chương 17

Chương 17

“Bé Tám, bé Tám Tám ~” Hách Khinh Khinh chia sẻ với cộng sự nhỏ của mình đầu tiên: “Vừa nãy cậu cũng nghe thấy rồi đúng không, công việc mới của tôi cuối cùng cũng tới rồi.”

Hách Khinh Khinh vui đến mức miệng sắp ngoác đến mang tai: “Người ta bảo nội dung công việc rất đơn giản, chỉ cần sức lớn thì căn bản không có gì khó khăn cả, hơn nữa chỉ làm ba tiếng buổi tối, cậu biết tiền lương là bao nhiêu không?”

Hệ thống im như hến.

“800 tệ!” Hách Khinh Khinh nói với giọng đại gia “Tôi nói là 8 triệu tệ đó”: “Trời đất ơi, một tiếng thôi đã hơn 200 tệ, còn nhiều tiền hơn cả tôi đi bốc gạch một ngày, ừm xem ra vẫn là do tôi thiếu kiến thức, tiền công bốc gạch không cao là mấy.”

Giờ phút này hệ thống nhỏ nghẹn họng không hó hé nửa lời cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác vui sướиɠ khi hít được không khí mới mẻ, cả người thông suốt sau khi trải qua áp lực một thời gian dài.

Mạch não rác rưởi của ký chủ cuối cùng cũng bình thường lại rồi sao?

Tung hoa, khắp chốn mừng vui… xem ra lần này…

Sau đó, nó nghe thấy…

“Có điều…” Hách Khinh Khinh ôm mặt cười vui vẻ nói: “Trong công trường bao ăn có thể để tôi ăn no thỏa thích, nếu mà như vậy thì bốc gạch cũng đáng giá phết, ừm ừm, với lại các cô các chú công nhân đều rất tốt bụng nhiệt tình, không khí làm việc cũng khá hài hòa, ây dô, nghĩ đến đây thì tôi lại không nỡ bỏ công việc bốc gạch này hì hì ~”

Hệ thống nhỏ vui vẻ như không: “...”

Hì hì! Hì hì cái mẹ nhà cô ******...

Hệ thống nhỏ cuối cùng cũng không nhịn được phun ra một loạt câu chửi tục dài dằng dặc, sau một phút xả hết cơn giận trong lòng nó mới bình tĩnh lại.

Sau đó, trong đầu nó đột nhiên vang lên một tiếng máy móc.

“Hệ thống 886, hệ thống 886, xét thấy vừa rồi cậu đã làm trái với quy tắc 4 Điều 3 mục Tiêu chuẩn Văn minh Hệ thống trong Chương 3 của Nguyên tắc Hệ thống, nên bây giờ cậu bị trừ 1000 điểm năng lượng.”

Hệ thống nhỏ khϊếp sợ!

Chưa đến một giây.

“Năng lượng đã được khấu trừ, hệ thống 886, hệ thống 886, xin hãy coi đây như cảnh cáo, nếu lần sau còn tái phạm, tiền phạt nhân đôi, tiền phạt nhân đôi!”

Hệ thống nhỏ nhạy cảm nhận thấy được kho năng lượng đầy ắp của mình thiếu hụt một chỗ.

Đó chính là linh hồn của nó!

“Hệ thống 886, hệ thống 886, cảm ơn sự chiêu đãi này, hẹn gặp lại cậu lần sau.” Giọng máy móc cuối cùng dường như mang theo chút mừng thầm.

Hệ thống nhỏ: “...” Nó… đã chết rồi!

Bên phía Hách Khinh Khinh vẫn đang vui tươi hớn hở đột nhiên cảm giác được cả khung máy móc của hệ thống nhỏ đều ngừng hoạt động, đống số liệu giống báo hỏng kia tản ra từng dòng u buồn cùng… cảm giác hối hận?

Hách Khinh Khinh giật mình, cô kêu gọi: “Bé Tám, bé Tám?”

Hệ thống nhỏ không hề phản ứng, cụm số liệu màu vàng kim lóe sáng ngày xưa đều trở nên u ám mất hết ánh sáng.

Hách Khinh Khinh lộ ra vẻ lo lắng, xúc động kêu gọi mười mấy giây, cuối cùng cô cam chịu than một hơi dài rồi nói với giọng trầm trọng.

“Bé Tám, cậu hãy yên nghỉ đi nhé.”

Hệ thống nhỏ suýt nữa tự niêm phong mình hoàn toàn: “...”

Cụm số liệu kia nháy mắt hóa đá, mặt mày héo úa, lòng lạnh như tro nguội, cụm số liệu “răng rắc” vỡ thành hàng nghìn điểm sáng rồi biến mất theo gió.

Hách Khinh Khinh chớp mắt thưởng thức xong màn biểu diễn màn tự nổ mình thành pháo hoa của hệ thống nhỏ, cô vỗ tay lấy lệ bày tỏ sự tôn trọng với màn biểu diễn này của nó.

Hách Khinh Khinh qua loa lấy lệ xong thì lê dép vào phòng tắm, cô nhớ tới cuộc gọi vừa rồi thì có chút tò mò lẩm bẩm nói: “Nhà tang lễ Nam Bắc ư? Hừm…”



Ngày hôm sau, Hách Khinh Khinh mở ra một ngày mới tỉnh táo bằng cách rửa mặt bằng nước lạnh.

Kết thúc một ngày bốc gạch ở công trường, cô không tới gầm cầu nữa vì sợ ngày đầu tiên đi làm không quen đường mà tới trễ. Cho nên vừa mới ra khỏi công trường cô đã dùng điện thoại tra trước đường đi dựa theo địa chỉ được cấp trong cuộc gọi tối qua, sau đó lên xe buýt ở gần công trường.

Vì bây giờ là thời gian tan làm nên đường xá khá ùn tắc.

Điện thoại dự tính chỉ cần một tiếng, nhưng đợi đến lúc Hách Khinh Khinh ngồi xe buýt lắc lư tới đích đến thì cũng đã qua một tiếng rưỡi.

Cô nhìn thời gian trên màn hình, chỉ kém mấy phút nữa là tròn 8 giờ.

Hách Khinh Khinh yên lòng, còn lâu mới đến thời gian hẹn 8 rưỡi. Cô ngó trái ngó phải, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ thấy mấy khu dân cư cao tầng lấp ló cách đó rất xa.

Phía dưới đèn đường là một con đường lát đá rộng rãi, có từng hàng cây ngô đồng bảo vệ hai bên đường vắng lặng.

Hách Khinh Khinh nhìn thoáng qua tấm biển hướng dẫn ven đường, sau đó cô đi lên đường lớn sạch sẽ im ắng theo chỉ dẫn. Đường lớn không dài chỉ có mấy trăm mét, cuối con đường là một tòa nhà nhỏ xây bằng gạch xám trông xám xịt lạnh lẽo và đầy trang nghiêm.

Phía sau tòa nhà nhỏ là một ngọn núi cao, sân trước là một mảnh cỏ được cắt tỉa gọn gàng, mùa đông trông có chút khô vàng. Hách Khinh Khinh giẫm lên cỏ phát ra tiếng bước chân sàn sạt.

Mùa đông nhiệt độ ban đêm giảm xuống âm mấy độ C, từng đợt gió lạnh thổi qua, không biết có phải do bị cảnh vật xung quanh ảnh hưởng đến hay không mà Hách Khinh Khinh cảm thấy đêm nay vô cùng lạnh, cô rụt cổ tăng tốc chạy qua đó.

Trước mắt là một cánh cửa lớn màu đen, đằng trước không có bậc thang. Lúc này cửa lớn đang khép hờ, Hách Khinh Khinh vừa định bước vào trong thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh buốt.

“Cháu là ai?”

Trong nháy mắt đó, lông tơ sau lưng Hách Khinh Khinh đều dựng ngược lên như mèo con bị đe dọa. Cô đột nhiên quay đầu lại, đằng sau lưng cô là một ông cụ mặc đồ trắng đen.

Hách Khinh Khinh theo bản năng nhìn xuống đất, dưới ánh đèn u ám trong sân, cô nhìn thấy cái bóng thấp bé của ông cụ phản chiếu trên mặt cỏ.

Trái tim cô bắt đầu đập trở lại, Hách Khinh Khinh vừa định mở miệng nói chuyện thì ông cụ lại hỏi tiếp: “Cháu là người mới tới à?”

Hách Khinh Khinh nghe vậy thì gật đầu ba cái.

Ông cụ trông rất lớn tuổi, nếp nhăn trên mặt sâu như dùng dao khắc thành rãnh, hai mắt vẩn đυ.c nhìn người khác có vẻ tối tăm, cả người đều toát ra cảm giác mục nát như cành cây khô.

Ông ấy nói xong thì vẫy tay với Hách Khinh Khinh, sau đó cong lưng nhanh chóng đi về phía phòng nhỏ ở bên trái. Hách Khinh Khinh đơ mất hai giây rồi nhanh chóng đuổi kịp.

Vốn tưởng rằng ông ấy già cả đi lại chậm chạp, kết quả, ông ấy không những đi vèo vèo như đang chạy chậm mà còn…

Hách Khinh Khinh trợn tròn mắt, cô buột miệng thốt ra theo bản năng: “Woa!”

Ông cụ đang nâng cả quan tài lên bằng một tay.

Hách Khinh Khinh nhìn cái quan tài kia, trong lòng thầm nghĩ ít nhất cũng phải tầm chục cân.

Ông cụ nói: “Chú họ Vương, cháu cứ gọi chú Vương là được, công việc ở đây rất đơn giản, trên cơ bản chỉ cần làm mấy việc tốn sức như khuân vác thôi.”

Hách Khinh Khinh gật đầu như gà con mổ thóc, thứ duy nhất cô không thiếu đó chính là sức lực. Cô xắn tay áo lên chuẩn bị triển lãm thiên phú của mình cho cấp trên mới xem.

Khiêng quan tài, chuyện nhỏ!

Không ngờ tay cô vừa mới chạm vào quan tài thì ông cụ lại nói: “Cái này cháu không cần làm, việc cháu phải làm thì yêu cầu tỉ mỉ cẩn thận hơn nhiều.”

Hách Khinh Khinh rụt tay lại, cô cong môi ngoan ngoãn tiếp tục theo ông Vương đi vào sâu bên trong nhà.

“Người sống trong tiệm không nhiều lắm, đếm đi đếm lại cũng chỉ được bảy mống.” Lúc này ông Vương cũng đi chậm lại, có lẽ là để tiện giới thiệu tình hình trong tiệm cho Hách Khinh Khinh: “Người trẻ tuổi cũng chỉ có hai người, chủ yếu phụ trách mấy chuyện lặt vặt như dọn dẹp, ghi chép sổ sách, nhập dữ liệu với mấy cái trên mạng.”

“Trong tiệm cũng có mùa ế khách và đông khách.” Giọng nói già nua đầy sức sống của ông Vương vang vọng khắp lối đi trống vắng, ông ấy nói: “Có điều, mùa ế khách và đông khách của chúng ta không giống các ngành nghề khác, ngành của chúng ta thì ngẫu nhiên mới có.”

Dọc đường rẽ trái rẽ phải đi qua nhiều lối nhỏ dài chật hẹp lạnh lẽo, cuối cùng Hách Khinh Khinh cũng theo chân ông Vương đến trước một cái cửa gỗ hai cánh.

Ông Vương vừa đẩy cửa vừa nói: “Hai hôm trước ông Lý bị vẹo lưng, người già bị thương xương cốt phải nghỉ ngơi trăm ngày, nếu cháu muốn vào làm thì ít nhận cũng phải làm đủ một tháng. Khoảng thời gian này lại còn là mùa đông khách, nếu chỉ có mấy ông cụ già như ông làm thì chỉ sợ bận quá không làm hết được việc.”

Hách Khinh Khinh gật đầu, cô siết chặt nắm tay bảo đảm: “Chú Vương, chú cứ yên tâm, cháu nhất định có thể làm đến khi chú Lý khỏi hẳn đi làm lại, ba tháng không nhằm nhò gì.”

Cô còn tưởng có thể làm mãi, không ngờ mình chỉ là người thay thế chỗ trống tạm thời.

Hách Khinh Khinh có chút thất vọng, có điều cô nghĩ đến tiền lương cao một giờ kia thì lập tức tràn đầy sức lực, có thể làm đủ ba tháng cũng tốt rồi, con người mà, không thể quá tham lam.

Khuôn mặt già nhăn nheo của ông Vương dường như hiện lên ý cười, nhưng ánh sáng lạnh lẽo trong phòng chiếu rọi vào càng làm cho mặt ông ấy trở nên lạnh lẽo hơn.

Hách Khinh Khinh cảm thấy nhà tang lễ này quá lại hại người, rõ ràng chú Vương là một người rất hiền lành thân thiện, nhưng dưới sự ảnh hưởng của bầu không khí lành lạnh mờ mịt nơi đây, cô lại cảm thấy cả khuôn mặt của chú Vương đều trở nên rất đáng sợ.

Ông Vương: “Vốn chú cứ nghĩ sẽ không có người đến đây làm, lại càng không nghĩ người tới sẽ là một cô gái trẻ như cháu, lúc ấy thằng nhóc Đặng nhắc đến cháu thì chú còn không tin, không ngờ hôm nay cháu đến thật.”

Hách Khinh Khinh thầm nghĩ chắc thằng nhóc Đặng trong miệng chú Vương chính là anh thanh niên gọi điện cho cô tối hôm qua.

“Âu cũng là cái duyên, lúc trước anh Đặng thấy cháu sức lớn nên mới giới thiệu công việc tốt này cho cháu.” Hách Khinh Khinh cười khách sáo, cô nói một cách đảm bảo: “Cháu nhất định sẽ làm việc chăm chỉ.”

Ông Vương không biết nghe thấy điều gì, nét cười trên mặt lần này còn tươi hơn.

Trong khi nói chuyện, Hách Khinh Khinh đã quan sát xong toàn bộ căn phòng lớn hơn trăm mét vuông này, ba mặt tường đều xếp những hộc tủ màu xám trắng, từng ô tủ được xếp thẳng hàng, trên mỗi một ô tủ còn dán một tờ giấy ghi chú.

Cô nhìn lướt xung quanh một lượt, đột nhiên tầm mắt bị thu hút bởi những khung giường sắt vô cùng nổi bật đặt trong góc phòng.

Có tận mười mấy cái giường, phía trên phủ một lớp vải trắng, thấp thoáng có thể thấy được… hình người?!

Hách Khinh Khinh chớp mắt, đột nhiên cô cảm thấy nhiệt độ trong không khí lại giảm xuống mấy độ.

Bên tai truyền đến giọng nói già nua của ông Vương: “Công việc của cháu rất đơn giản, nhưng cũng yêu cầu cẩn thận tỉ mỉ, cháu chỉ cần khuân vác xác người chết từ bên ngoài vào phòng này, sau đó đợi đến lúc xác nhận thông tin người chết xong, nếu sau một tháng không có ai đến nhận xác thì chúng ta sẽ đưa cái xác đó đi hỏa thiêu, cháu nhìn bên kia đi.”

Giờ phút này Hách Khinh Khinh đã hoảng hốt, cô đơ mặt nhìn về phía ông Vương chỉ.

“Cháu khiêng xác người chết cần phải thiêu đặt lên trên đó, rồi ấn cái nút xanh lá ở bên cạnh thì cái xác sẽ tự động được đưa đến lò hỏa thiêu.”

“Điều cần chú ý chính là cẩn thận, tỉ mỉ!”

Giọng ông Vương bình thản nói: “Cháu chủ yếu phụ trách những xác chết không rõ thông tin, xác chết được chuyển tới đây hoặc là tay chân thối rữa không đủ bộ phận, hoặc là mấy cái xác đã được khâu vá lại sau khi được pháp y khám nghiệm xong. Động tác của cháu phải nhẹ nhàng cẩn thận vào, xác nào chuyển vào đây mấy ngày rồi thì không sao, nhưng nếu là xác mới chuyển tới thì chỉ cần hơi vô ý thì sẽ chia năm xẻ bảy ngay, đến lúc đó liệm lại xác thì khá rắc rối đấy.”

“Có một số người sẽ được người thân nhận xác trong khoảng thời gian quy định, có nhà muốn để người chết được ra đi hoàn chỉnh nên sẽ mời chuyên viên trang điểm sửa sang trang điểm lại cho cái xác. Nên cháu càng phải chú ý mấy cái này, trong lúc khuân xác thì cố gắng giữ nguyên dạng nhé.”

Ông Vương nói xong thì xoay người hỏi: “Cháu còn vấn đề gì muốn hỏi không?”

Hách Khinh Khinh… Hách Khinh Khinh đã nứt toác ra rồi!

Anh giai Tiểu Đặng kia chỉ bảo bê vác đồ nên cần sức lớn là được, nhưng anh ta không có nói “đồ vật” ở đây là người, hơn nữa còn là người chết!

Hách Khinh Khinh sau khi mất trí nhớ ngoài việc sợ Coca lạnh ra thì còn sợ…

Miệng của Hách Khinh Khinh giật giật, cô muốn lên tiếng từ chối, nhưng nghĩ đến mức lương cao hơn 200 tệ một giờ, cảm giác bần cùng lập tức chặn lại sự manh động sắp thốt ra của cô.

“Mặc dù mấy chú trả lương 800 tệ cả đêm, nhưng người ta vừa mới nghe đến địa điểm và nội dung công việc thì…” Ông Vương thở dài, sau đó lại vui mừng nói: “May mà lần này có Tiểu Hách cháu tới làm, nếu không thì đám xương già như mấy chú không làm nổi.”

Hách Khinh Khinh, cô, cô chỉ có thể gồng mình xông lên!

Ông Vương vẫn cẩn thận làm mẫu một lần cho Hách Khinh Khinh, ông cụ già nhìn thì gầy gò lọm khọm nhưng động tác trông vô cùng nhẹ nhàng ổn định.

Hách Khinh Khinh thay đồ cách ly được tiệm chuẩn bị riêng cho công việc tỉ mỉ cẩn thận như này. Trong ánh mắt chăm chú “chờ mong” của ông Vương, Hách Khinh Khinh hít sâu một hơi rồi giơ tay vận công lấy sức vác cái xác lên!

Aaaaaaaaaaa…

Ngoài mặt Hách Khinh Khinh bình tĩnh không cảm xúc, nhưng trong lòng cô đã hét ầm lên.

Aaaaaa, cảm giác cứng cứng lại còn mềm mềm….

Xúc cảm không nói nên lời…

Aaaaaaaaaaaaa!

Hách Khinh Khinh động tác vững vàng, thành công vác xác chết trên giường sắt đặt vào tủ đựng xác. Hơi lạnh buốt trong tủ phả ra ngoài, cô vừa định đẩy tủ vào.

Sau lưng bỗng vang lên giọng nói lờ đờ của ông Vương.

“Cháu kéo khóa ra kiểm tra đi, xem có giống với ảnh chụp không?”

Hách - tim sắp nhảy ra ngoài - Khinh Khinh: “...”