Tôi Sẽ Rời Khỏi Giới Giải Trí Để Đi Bốc Gạch

Chương 16

Chương 16

Chị gái xinh đẹp lập tức cười ngửa tới ngửa lui, cả khuôn mặt sáng bừng đến mức đêm tối cũng không che đậy được.

Hách Khinh Khinh: “Chị xinh đẹp, em tự đề cử mình một cách chân thành, em thật sự rất giỏi, em nhất định sẽ bảo vệ chị cẩn thận, chị mà thuê em thì chắc chắn sẽ không hối hận đâu.”

Chị gái trẻ xinh đẹp cười rạng rỡ hơn, cô ấy không nhịn được thò tay ra nhéo cánh tay nhỏ của Hách Khinh Khinh rồi trêu ghẹo nói: “Cánh tay nhỏ xíu của em, còn chưa to bằng của chị đâu đấy.”

Chị gái xinh đẹp là một người hay tập gym, tuy cô ấy không học võ nhưng sức lực cũng lớn hơn các cô gái bình thường rất nhiều, cũng biết một số động tác để phòng thân.

“Chị xinh đẹp ~” Hách Khinh Khinh ra vẻ cao thâm nói: “Cao thủ đều là người giấu tài không để lộ ra bên ngoài, em mạnh lắm đó nha ~”

Dứt lời, còn chưa để người ta kịp phản ứng lại thì Hách Khinh Khinh đã bế bổng Tề Minh đang bày tư thế quyến rũ bên cạnh lên bằng kiểu… ôm công chúa tiêu chuẩn.

“Chị xem, có phải em rất khỏe rất mạnh không?”

Tề Minh: “...”

Chị gái xinh đẹp: “...”

Tề Minh - một người đàn ông trưởng thành 1m9 cứ như vậy bị một cô gái nhỏ gầy yếu mảnh mai bế bổng lên, hơn nữa cô gái nhỏ còn bắt đầu bế anh ấy squat lên xuống một cách thoải mái.

“Chị nhìn đi, em còn có thể tung ông chú lên rồi đỡ lấy nữa đó.” Trong giọng Hách Khinh Khinh tràn đầy vẻ tự tin: “Chị xinh đẹp muốn xem không?”

Tề Minh nghe thấy mình sắp bị tung lên cao: “...”

Không, anh ấy không muốn!

Tề Minh sợ tới rớt cả điếu thuốc đang ngậm trong miệng, khóe mắt anh ấy chợt lóe qua một tia sáng, Tề Minh liếc mắt sang nhìn thì thấy cái chị gái trẻ xinh đẹp kia vẻ mặt phấn khích, đang cầm điện thoại chụp tanh tách.

Tề - công cụ - Minh: “...”

Anh ấy… đột nhiên mệt mỏi quá…

Hách Khinh Khinh thả Tề Minh mặt không chút cảm xúc xuống đất, từ đầu đến cuối tư thế quyến rũ suy sút của Tề Minh vẫn không thay đổi, lúc lên như nào thì lúc xuống vẫn như thế.

Hai mắt Hách Khinh Khinh chứa đầy sự chờ mong nóng cháy, cô xoa hai tay nhỏ rồi hỏi: “Chị xinh đẹp, chị cảm thấy em thế nào?”

Lúc này chị gái xinh đẹp quả thực phục em gái nhỏ có thần lực trời sinh này sát đất.

Có điều, cô ấy thật sự không cần đến vệ sĩ.

Cô ấy nghĩ một lúc rồi móc điện thoại ra nói: “Thế này đi, chị với em kết bạn Wechat, nếu hôm nào chị hoặc bạn chị có nhu cầu thì chị sẽ gọi em tới được không?”

Mặc dù không lên đơn được ngay lập tức, nhưng đây cũng coi như khách hàng tiềm năng, nên Hách Khinh Khinh không thấy mất mát, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra kết bạn Wechat với chị gái xinh đẹp.

Đợi đến khi chị gái nhỏ rời khỏi, thì có hai người qua đường tình cờ thấy được cảnh này cũng tụm lại trao đổi phương thức liên lạc với Hách Khinh Khinh.

Đồng thời còn hỏi thăm giá cả.

Hách Khinh Khinh cũng không rõ giá thị trường của vệ sĩ lắm, nhưng cô nghĩ vệ sĩ không những phải có sức lớn mà còn phải biết võ công, tâm tư tỉ mỉ, vậy thì chắc chắn tiền công phải cao hơn việc bốc gạch ở công trường.

Sổ nhỏ trong đầu Hách Khinh Khinh bắt đầu tính toán.

“Ừm, nếu nhiệm vụ mà đơn giản thì năm trăm tệ một ngày.” Hách Khinh Khinh nhiệt tình giới thiệu: “Nếu có nhu cầu tìm hiểu nội dung dịch vụ bảo vệ, bảng thu phí cụ thể và thời gian đặt hẹn chi tiết thì các vị có thể liên hệ với tôi nhé.”

Mấy người qua đường vây xem cũng thân thiện khách sáo nói một câu: “Được được được, nếu có yêu cầu gì chúng tôi sẽ liên hệ cô sau.”

Đợi đến lúc những người hóng hớt đi hết, lúc này Hách Khinh Khinh mới vui vẻ cất điện thoại đi, rồi ngồi xổm xuống lần nữa.

Tề Minh liếc mắt nhìn cô.

Hách Khinh Khinh dường như không cảm nhận được ánh mắt oán trách đến từ người bên cạnh, cô đang chia sẻ tâm trạng nhảy nhót của mình với hệ thống nhỏ trong đầu.

Đây là lần đầu tiên Tề Minh có loại cảm zác cạn lời.

“Cô nhóc.” Anh ấy hỏi: “Tên gì đấy?”

Hách Khinh Khinh có ấn tượng tốt sẵn với ông chú suýt nữa thì thành tiền bối trong nghề của mình, với lại vừa rồi họ cũng đã trở thành bạn tốt cùng nhau ăn vặt,

Vừa nghe anh ấy hỏi, cô đã vui vẻ nói ra tên của mình.

“Tên cháu là Hách Khinh Khinh, thế còn ông chú thì sao? Ông chú tên gì thế?”

“Tề Minh.” Tề Minh động tác tự nhiên duỗi tay vào túi đồ ăn vặt của Hách Khinh Khinh để tìm bò khô.

Hách Khinh Khinh sửng sốt nhìn bàn tay tự nhiên như ruồi kia, cô có chút nghi ngờ, ông chú này trao đổi họ tên và kết bạn với mình chỉ vì bò khô của cô mà thôi!

Tề Minh: “Năm nay nhiêu tuổi rồi?”

Hách Khinh Khinh: “Ông chú, năm nay cháu hai mươi tuổi rồi.”

Ông chú Tề Minh 2x tuổi: “... Gọi là anh.”

“Anh Tề.” Hách Khinh Khinh nghe lời sửa miệng, cô cười hỏi: “Anh Tề, tối nào anh cũng tới đây làm việc à?”

Làm việc?

Tề Minh nghe thấy từ này thì suýt nữa cười ra tiếng, anh ấy không tỏ rõ ý kiến mà chỉ nói lấp lửng: “Cũng gần như thế, tạm thời tôi không có ý định rời khỏi đây.”

Hách Khinh Khinh chớp mắt, trong lòng lại nghĩ thầm công việc này của anh Tề vừa nhìn đã biết chỗ làm không cố định, chỗ này chắc cũng chỉ là “văn phòng” dừng chân ngắn ngủi của anh ấy mà thôi.

Quả nhiên công việc này của anh ấy cũng khá tốt, có thể đi dạo khắp mọi nơi, thời gian làm việc ngắn mà thu nhập còn rất cao.

Haizz, đáng tiếc là lại không có duyên với cô rồi!

Hai người họ cứ thế ngồi canh đến gần chín giờ tối, người trên đường cũng càng ngày càng ít, Tề Minh cũng đứng dậy “tan làm”, Hách Khinh Khinh thấy thế cũng đứng dậy theo, cô thu dọn đồ đạc rồi vẫy tay nói: “Anh Tề, tối mai gặp lại nhé!”

Tề Minh lạnh lùng phất tay, lúc này Hách Khinh Khinh mới xoay người nhảy nhót tung tăng ngân nga hát dọc đường về nhà.



Mấy ngày tiếp theo, Hách Khinh Khinh bắt đầu lịch trình làm việc dày đặc buổi sáng đến công trường bốc gạch, buổi tối ngồi dưới gầm cầu chờ “việc” mới.

Mà trong công trường, ngoài việc vui sướиɠ với công việc bốc gạch của mình ra thì Hách Khinh Khinh cũng đã nhận ra xung quanh mình bắt đầu có mấy người lén la lén lút xuất hiện.

Lúc ban đầu cô cũng không để ý mấy, nhưng vào một buổi chiều nọ cô điểm danh tan làm xong, lúc cô vừa mới bước ra thì có một người đeo khẩu trang trùm còn kín mít hơn cả cô đột nhiên lao tới.

Sau đó, tạt một lọ chất lỏng màu đen về phía cô.

Hách Khinh Khinh sợ thót cả tim theo phản xạ né sang một bên, lọ chất lỏng màu đen kia thành công bắn tung tóe đầy đất.

Trên mặt đất vang lên tiếng bọt khí xèo xèo, Hách Khinh Khinh vỗ ngực, hóa ra là coca lạnh!

Đáng sợ wá, cô biết đây là ai rồi, chắc chắn là anti fan.

Mạo hiểm quá, may mà cô từng thấy trường hợp nguyên chủ bị tạt coca trong mơ nhiều lần rồi, nên an toàn né được theo phản xạ có điều kiện.

Anti fan kia vừa tạt xong đã chạy mất, bên cạnh còn có đám paparazzi núp lùm quay lại toàn bộ cảnh này.

Kể từ lần đó trở đi, mấy ngày sau Hách Khinh Khinh tùy thời cảnh giác động tĩnh xung quanh, cô cũng thành công né được một loạt ám khí đáng sợ như coca lạnh, trứng gà sống, lá cải thối, hạt tiêu xay, thậm chí là cả bột mì v.v.

Nhưng đám ám khí phía trên thì không nói làm gì, điều làm Hách Khinh Khinh thắc mắc đó chính là có người còn dùng kẹo que làm “vũ khí”!

Hách Khinh Khinh nhặt que kẹo rơi trên đất bị cô tránh được trên đất lên, rồi lại quay sang nhìn người mặc áo phao kiểu dài đeo khẩu trang che kín mít, người nọ có tật giật mình nhanh chóng trốn đi núp.

Hách Khinh Khinh lột giấy gói ra rồi ngậm lấy kẹo, cô không nói gì cứ thế nhìn anti fan kỳ lạ đang tìm chỗ trốn.

Hình như là không ngừng nghỉ ngày nào.

Bên bác gái Tôn cũng bị đám anti này chọc cho tức điên, nếu không có Hách Khinh Khinh ngăn lại thì các dì các thím công nhân đã xắn tay áo xông lên đánh nhau rồi, các ông các chú bên cạnh còn đang phất cờ hò reo cổ vũ.

Các chú các dì công nhân vẫn rất tức giận, họ lại còn đau lòng Hách Khinh Khinh hơn, bọn họ không ngờ giới giải trí lại hung hiểm như vậy. Ai ai cũng nói may mà Hách Khinh Khinh rời khỏi không làm việc trong giới giải trí nữa.

Vì thế họ bắt đầu thay phiên nhau tuần tra xung quanh dưới sự cho phép của quản đốc Lưu, lúc này bất kể là paparazzi chụp lén hay là anti fan khi vừa nhìn thấy họ siết chặt nắm đấm là ai nấy đều sợ tới mức trốn đi.

Qua mấy ngày, xung quanh công trường đã khôi phục lại sự yên bình ngày xưa.

Còn bên dưới gầm cầu, trải qua mấy tối liên tiếp, nhờ tình nghĩa cách mạng sâu sắc cùng nhau chia sẻ đồ ăn vặt nên Hách Khinh Khinh đã nhanh chóng thân quen với Tề Minh.

Mặc dù Hách Khinh Khinh vẫn không có mối làm ăn nào, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc cô nhìn tiền chảy vào tài khoản của Tề Minh hàng đêm rồi mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp của chính mình.

Hách Khinh Khinh nghe thông báo điện tử nhận tiền không dứt từ Alipay, đây là lần thở dài thứ 1001 của cô. Tại sao nghề có triển vọng như này lại không có duyên với cô chứ.

Còn Tề Minh đêm nào cũng bị ánh mắt nóng rực của Hách Khinh Khinh nhìn đến nỗi cả người bứt rứt, nhờ sức hút của đống đồ ăn vặt bên cạnh nên anh ấy mới không nhấc mông rời khỏi nơi đáng sợ này.

“Tiểu Hách.” Tề Minh xoa đống da gà nổi đầy tay định chuyển hết tiền mới nhận được cho Hách Khinh Khinh, anh ấy bất đắc dĩ nói: “Cô đừng nhìn chằm chằm vào tôi nữa được không, nếu cô muốn số tiền này thì tôi chuyển cho cô nhé?”

“Chuyển cho tôi á?” Hách Khinh Khinh trợn tròn mắt.

Tề Minh biết, giây tiếp theo chắc hẳn cô nhóc này sẽ nghiêm túc từ chối, suy cho cùng…

“Thật ư?” Hách Khinh Khinh cảm động muốn khóc: “Anh Tề, anh đúng là người tốt mà ~”

Tốc độ móc điện thoại của Hách Khinh Khinh còn nhanh hơn cả tốc độ nâng tạ… của anh ấy.

“Anh Tề, anh quét mã đi, chuyển tiền vừa nhanh vừa gọn lẹ!”

Tề Minh: “...”

Đáng ra lúc này người bình thường phải nói có làm thì mới có ăn, với quan hệ bạn bè trong sạch của chúng ta thì nhắc đến tiền sẽ ảnh hưởng tình cảm hai bên chứ?

Ít nhiều gì cũng phải khách sáo mấy câu chứ?

Không ngờ, Tiểu Hách lại là kiểu người như thế này!

Sau đó, Tề Minh đờ mặt ra chuyển một nghìn tệ vừa nhận được tối nay cho người mặt dày không biết xấu hổ nào đó.

Nhờ có khoản tiền lớn thu được ngoài ý muốn, Hách Khinh Khinh hào phóng hơn một xíu, cô móc đồ ăn vặt lén giấu trong ống tay áo ra.

Quyết định chia sẻ đồ với đồng nghiệp bên cạnh.

Tề Minh: “...”

Tiếp theo đó, mặc kệ ánh mắt Hách Khinh Khinh có chứa đầy bao chờ mong cùng nhiệt tình đi chăng nữa thì Tề Minh cũng không chuyển khoản cho cô nữa.

Khi mấy túi bò khô bị ẩn giấu xuất hiện trước mặt lần nữa, anh ấy cảm giác con tim trong sáng của mình đã bị lừa tình.

Công việc ban đêm kết thúc, tâm trạng của Hách Khinh Khinh tốt hơn mấy đêm trước, vì cuối cùng cô cũng có “thu nhập”. Cô vẫy tay tạm biệt Tề Minh như trước.

“Anh Tề, tối mai gặp lại nhé!”

Tề Minh ợ một cái quyết định tha thứ cho hành vi giấu đồ ăn vặt lúc nãy của Hách Khinh Khinh, anh ấy vẫy tay và nói: “Về nhà cẩn thận.”

Trên đường Hách Khinh Khinh quay về chung cư, cô lại bắt đầu nghêu ngao hát, có hứng lên lại muốn chém gió hai câu.

“Bé Tám, cậu đang làm gì thế?”

“Bé Tám, mấy hôm nay cậu càng ngày càng im lặng thế.”

Hệ thống chìm xuống đáy đã thăm dò được tính chó của ký chủ rồi nên nó sẽ không bao giờ mắc mưu nữa đâu.

Hách Khinh Khinh lại tiếp tục ba hoa mấy câu, lúc này thấy hệ thống nhỏ không ngoi đầu lên nữa thì cô mới tiếc nuối nói mấy câu.

“Haizz, hoài niệm bé Tám Tám nghiêm túc của khi trước thật đấy ~”

“Bé Tám ngày nào cũng lải nhải bảo tôi quay lại giới giải trí cũng ngốc đến mức đáng yêu nữa ~”

Hệ thống: “...”

Câu ĐCM trong miệng nó suýt nữa thì văng ra ngoài.

May mà quy tắc văn minh của hệ thống đã kịp thời ngăn nó lại.

Thành công cảm nhận được dữ liệu của hệ thống bắt đầu lag giật, lúc này Hách Khinh Khinh mới biết điều ngậm miệng lại, kết thúc đợt chém gió ngày hôm nay.

Cô móc kẹo mυ'ŧ giấy trong áo yếm ra bóc vỏ rồi ngậm trong miệng, trong lòng vui vẻ nghĩ thầm ước gì anti fan ném kẹo mυ'ŧ vào cô có thể tới nhiều lần hơn.

Hách Khinh Khinh mυ'ŧ kẹo tung tăng trở về chung cư, sự nghiệp bốn hôm liên tiếp không có tí tiến triển nào đã có điểm đột phá ngay khi cô vừa mới mở cửa bước chân vào nhà.

Hách Khinh Khinh nhìn cuộc gọi từ số lạ, giác quan thứ sáu không thể nói rõ của phụ nữ đột nhiên xuất hiện.

Là chuyện tốt!

Hách Khinh Khinh nhận cuộc gọi.

Vài giây sau…

“Thật sao?” Vẻ mặt cô giật mình vui vẻ, nói một cách vô cùng tự hào: “Đúng thế, sức lực của tôi khá là lớn.”

“Hì hì hì hì, hôm đó anh cũng thấy được cảnh đó hả?”

“Được được, hiện tại tôi chỉ rảnh vào buổi tối, thường thì sáu giờ tối mới kết thúc công việc buổi sáng, tôi có thể làm việc tới mười hai giờ đêm.”

“À à, mỗi tối chỉ cần làm ba tiếng thôi à.” Hách Khinh Khinh gật đầu lia lịa mặc kệ người ở đầu dây bên kia căn bản không nhìn thấy: “Tôi có thể làm, 9 giờ đến 11 giờ, vâng vâng vâng, xin hỏi địa chỉ ở…”

“Được ạ, tôi biết rồi, tối mai gặp ạ.”

Hách Khinh Khinh cúp điện thoại, cô phấn khích hét lên rồi nhảy lên sô pha, lăn lộn mấy vòng mới làm tâm trạng kích động bình tĩnh lại.