Tôi Sẽ Rời Khỏi Giới Giải Trí Để Đi Bốc Gạch

Chương 18

Chương 18

Trong lòng Hách Khinh Khinh muốn từ chối, nhưng bàn tay đã duỗi ra không chút run rẩy.

Kéo khóa kéo khóa…

Khóa kéo phần đầu đã được kéo ra.

Mặt Hách Khinh Khinh không chút cảm xúc, lòng vững như bàn thạch, cô nhìn chằm chằm cái xác một giây, sau đó bình tĩnh nói: “Vâng, giống ảnh chú ạ.”

Cô nhanh chóng tìm ra tí điểm giống từ bộ mặt xám xanh tím đen một mảng trông như bức tranh trừu tượng này.

“Aaaaaaaaaaaaa!” Đây là tiếng hét đến từ hệ thống nhỏ!

Aaaaaaaaaaa…

Tâm hồn nhỏ yếu ớt của Hách Khinh Khinh lập tức bị dọa đến mức phát ra tiếng thét chói tai xuyên thấu linh hồn.

“Ký chủ, cô đang làm cái gì thế hả?” Hệ thống nhỏ rất tức giận, nó vừa mới thoát khỏi tự kỷ đã thấy được cảnh tượng cay mắt như vậy, nó nghi ngờ ký chủ rác rưởi đang trả thù mình: “Cô quá đáng thật đó!”

“Bé Tám, sao cậu lại dọa tôi?” Hách Khinh Khinh cũng rất tức giận, cô nghi ngờ hệ thống nhỏ lòng dạ hẹp hòi đang cố tình chơi cô: “Cậu có biết làm như thế sẽ hù chết người ta không hả!”

Hệ thống nhỏ rống giận: “Rõ ràng là cô dọa tôi trước!” Ký chủ đúng là đồ không biết xấu hổ!

Hách Khinh Khinh tức giận gào: “Bé Tám, cậu mới là đứa không biết xấu hổ, rõ ràng là cậu làm tôi sợ!”

Một người một hệ thống lớn tiếng tranh chấp trong đầu, không ai nhường ai.

Ông Vương hài lòng nhìn Hách Khinh Khinh mặt không chút thay đổi hoàn thành một loạt động tác, động tác ổn định vững vàng không giống lần đầu tiên làm việc này. Nếu có thể chấm điểm thì ông ấy nhất định sẽ cho cô 99 điểm, còn 1 điểm kia bị trừ do cô làm ẩu chỉ nhìn lướt qua mặt xác chết.

Dù sao, cặp mắt già cả của ông Vương cũng không phân rõ được mặt của người chết với ảnh chụp có điểm nào giống nhau, nên thông thường đến bước này ông ấy cũng phải nhìn kỹ mấy phút.

Hách Khinh Khinh và hệ thống nhỏ cãi nhau ầm ĩ vài phút, cảm giác sợ hãi trong lòng dường như vơi đi phần nào, cô quay đầu lại nhìn, không biết ông Vương đã rời đi từ khi nào, trong căn phòng lớn hơn trăm mét vuông giờ chỉ còn lại một mình người sống là cô.

Hách Khinh Khinh: “...” Đột nhiên cảm thấy gương mặt nhăn nheo của ông Vương cũng không đáng sợ đến thế.

Ít nhiều gì cũng coi như có người sống ở cùng cô.

Lúc này hệ thống nhỏ cũng thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, nó cũng hơi tin ký chủ mất dạy không cố ý dọa nó sợ.

“Ký chủ.” Hệ thống nhỏ vẫn giữ nguyên sự nghi ngờ, nó quay sang hỏi: “Sao cô lại tới chỗ này?”

Hách Khinh Khinh tìm được chút cảm giác an toàn từ trong giọng nói của hệ thống, cô nói: “Đây là công việc mới của tôi.”

Hệ thống nhỏ hồi tưởng lại, nội dung cuộc gọi đó nó chỉ nghe được loáng thoáng, sau đó nó trốn đi tự kỷ một mình, nhưng mà nó nhớ rõ là đi bê vác đồ cơ mà, không khác gì với đi bốc gạch cho nên nó cũng không có hứng đi tìm hiểu.

Không ngờ…

Hách Khinh Khinh đờ mặt ra, cô nhìn về phía mười cái xác còn sót lại trên giá sắt.

Cô siết chặt nắm đấm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Một tiếng hơn 200 tệ, ba tiếng 800 tệ, tôi có thể, tôi làm được.”

Hệ thống nhỏ nghe được ký chủ nói thầm: “...”

Ký chủ điên dại vì tiền quá là…

Hahahaha, quá là buồn cười!

Ông trời có mắt, hahaha, ký chủ cô cũng có ngày hôm nay!

Hệ thống nhỏ bắt đầu giục Hách Khinh Khinh nhanh chóng bắt tay vào làm, Hách Khinh Khinh nghe ra được sự vui sướиɠ khi thấy người khác gặp họa của nó, nhưng giờ cô không có tâm trạng so đo với nó.

Một lần nữa bắt đầu công việc “khuân vác”, lần lượt kéo ra từng cái khóa lạnh băng một cách chết lặng, đợi đến lúc xem xong hết, sắc mặt của Hách Khinh Khinh cũng dần dần giống với sắc mặt của đống xác chết này.

Sau cái liếc mắt vừa rồi hệ thống nhỏ đã tự động làm mờ hình ảnh, bởi vậy giờ phút này nó vẫn tiếp thu bình thường.

Hách Khinh Khinh cuối cùng cũng làm xong bước kiểm tra trước khi đưa xác vào tủ chứa, tiếp sau đó chính là bước mà ông Vương nói, đặt xác chết vào tủ đựng chuyển đến lò hỏa thiêu, cho nên cô còn phải lôi từng tủ ra đặt xác vào.

Hách Khinh Khinh hành động một cách chết lặng, nhiệm vụ đêm nay là xử lý năm cái xác chết đã quá thời hạn nhận xác.

Đợi đến khi làm xong tất cả cũng chỉ mới qua nửa tiếng, Hách Khinh Khinh thở phào nhẹ nhõm, sương lạnh trong không khi bắt đầu trở nên dày đặc. Nhiệt độ trong phòng rất thấp, ông Vương cũng đã dặn dò cô làm xong những việc này thì phải nhanh chóng đi ra ngoài, tốt nhất không nên ở chỗ này quá một giờ.

Hách Khinh Khinh đi ra ngoài theo hướng cũ.

Từng lối đi trong tiệm đều rất rộng thoáng, bóng đèn cũng rất sáng, rất nhanh sau đó Hách Khinh Khinh đã quay trở lại sảnh lớn vừa mới vào khi nãy. Trong sảnh không có ai, góc tường bên cạnh chất đống đủ loại quan tài.

Cô cứ cảm thấy trong tiệm này chỗ nào cũng toát ra vẻ lạnh gáy rợn người.

Hách Khinh Khinh mắt nhìn thẳng đi về phía trước, đợi đến khi đặt chân lên mặt cỏ khô vàng lúc nãy, hô hấp cảm nhận được hơi lạnh thấu xương của đêm đông thì lúc này cô mới nhận thấy được cảm giác “ấm áp”.

“Làm xong hết rồi à?”

Không biết ông Vương nhảy ra từ góc nào, may mà là tiếng nói quen thuộc, nếu không thì lá gan bị dọa sắp nổ tung của Hách Khinh Khinh cũng toi luôn.

Cô gật đầu đáp lại ông Vương, ông ấy chắp tay sau lưng đi tới cạnh cô rồi đưa cho cô một chén trà nóng: “Công việc của chúng ta vẫn khá là nhàn, chờ đến 11 giờ nếu không có “người” mới tới thì cháu có thể tan làm rồi.”

Hách Khinh Khinh nhận lấy chén trà nóng, cô cẩn thận nhấp một ngụm rồi thoải mái thở ra một hơi.

Ông Vương đứng cạnh cô một lúc, sau đó nói cho cô phòng nghỉ của nhân viên ở đâu rồi lại biến mất không thấy. Hách Khinh Khinh nhìn bầu trời đêm sâu thẳm cảm thán vài câu, chắc có lẽ chú Vương lại bận rộn công việc nữa rồi.

Đêm nay không có “người mới” nào đến cả, Hách Khinh Khinh chờ đến lúc tan làm rồi tự động điểm danh đi về.

Đúng lúc giờ này vẫn còn có chuyến xe buýt cuối cùng.

Hách Khinh Khinh quấn chặt áo bông trên người rồi leo lên xe buýt trống không. Cô ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, hai mắt theo bản năng nhìn về phía tòa nhà nhỏ xám xịt phía cuối con đường.

Brừ brừ ~~~~

Điện thoại trong túi chợt rung lên, Hách Khinh Khinh hoảng sợ, cô móc ra nhìn thì thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến từ người lạ.

Lúc này, trong đầu cô nhanh chóng xẹt qua từng thước phim kinh dị mà nguyên chủ đã từng xem.

Hách Khinh Khinh giật thót tim, lông tơ cả người dựng ngược lên giống y hệt bé mèo con bị hoảng sợ dựng ngược lông.

Ngón tay quẹt qua màn hình cúp máy, sau đó cô ấn nút nguồn tắt máy.

Hách Khinh Khinh cuối cùng cũng yên lòng được chút.

Cô ngẩng đầu, không chút phòng bị nhìn thẳng vào tròng mắt của tài xế xe buýt đằng trước thông qua kính chiếu hậu.

Da đầu Hách Khinh Khinh giật giật, suýt nữa thì cô phát ra tiếng thét chói tai.

Phắc phắc phắc, tài xế bây giờ đều trông đáng sợ thế này ư?

Hách Khinh Khinh xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, liều mạng xua đuổi đống hình ảnh khủng bố điên cuồng toát ra từ trong đầu, cái gì mà vụ băm xác trong xe buýt đêm khuya… hồn ma ác quỷ lúc nửa đêm… hay ngách quỷ…

Đáng sợ quá hic hic, tại sao đèn đường bên ngoài đều tối đen thế kia…

“Quan thế âm tự tại Bồ Tát, Nam mô A di đà phật, Vô lượng Thiên Tôn, cấp tốc nghe lệnh…” Hách Khinh Khinh theo bản năng lầm bầm xíu tri thức liên quan đến lĩnh vực tâm linh, cô liến thoắng không ngừng hát liên khúc: “Thần Tài đến, Thần Tài đến, hãy giang tay đón mời, Thần Tài đến, Thần Tài đến…”

Hệ thống nhỏ: “...”

Đã đến nỗi này rồi mà ký chủ vẫn từ chối quay lại giới giải trí vơ vét tiền, quả thật khiến người ta phải kính nể.

Đương nhiên…

Để có được năng lượng, nó sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu!

Hách Khinh Khinh cứ thế nhờ vào thần khúc bình an về đến chung cư mini, cô nhanh chóng tắm rửa xong, rồi lên giường đắp kín chăn cuộn thành một cục nho nhỏ, lúc này cô mới tìm được cảm giác an toàn từ ổ chăn ấm áp quen thuộc rồi dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.

Hai giờ sáng.

Hệ thống vốn đang xa lánh cụm số liệu của mình suýt nữa bị Hách Khinh Khinh đột nhiên bật dậy dọa thót tim.

Hách Khinh Khinh hơi cúi đầu, mái tóc dài thẳng rối tung rũ rượi, cô không lên tiếng mà cứ thế ngồi ngay đơ trên giường .

Hệ thống vừa mới mở miệng nói: “Ký chủ…”

Hách Khinh Khinh cử động, cô ngẩng đầu lên, trong nháy mắt đó cặp mắt trong treo kia đột nhiên bắn ra sát ý lạnh lẽo, thành công chặn lại lời hệ thống còn chưa kịp thốt ra.

Rõ ràng sát ý không nhằm vào nó, nhưng hệ thống nhỏ vẫn sợ hãi rụt số liệu thành một cục theo bản năng.

Đáng… đáng sợ quá đi mất… ký chủ rác rưởi… đáng sợ quá đi… Chẳng lẽ… ký chủ bị ma nhập vào người…

Hách Khinh Khinh đứng dậy, cô đứng trước cửa sổ trong phòng rồi đẩy cửa ra, chung cư cao mười mấy tầng, gió rét lạnh thấu xương vù vù thổi vào như những con dao nhọn.

Giây tiếp theo, Hách Khinh Khinh nhảy ra ngoài cửa sổ.

Hệ thống sợ rụt thành một cục: “... Aaaaaaaaaaaa…”

Cao mười mấy tầng lận, ký chủ rác rưởi đang muốn tự sát hay gì…

Hệ thống nhỏ sợ đến mức không suy nghĩ được gì nữa, chỉ biết điên cuồng thét chói tai.

“Còn kêu la nữa thì tao sẽ hủy diệt mày.” Một giọng lạnh lẽo tràn đầy sát khí truyền tới số liệu của hệ thống nhỏ.

Giây phút đó, hệ thống nhỏ như một con mèo bị siết chặt cổ, muốn kêu cũng không kêu được.

Nó vừa giật mình vừa sợ hãi.

Lúc này nó mới câm miệng cẩn thận nhìn xung quanh, ký chủ nhảy cửa sổ “tự sát” không những không nát bét mà trái lại… còn nhảy lên nhảy xuống xuyên qua các tòa cao ốc san sát nhau như cái lò xo.

Dần dần động tác của Hách Khinh Khinh lưu loát hơn nhiều, cô nhẹ nhàng bay trên không trung, thỉnh thoảng lấy mũi chân đạp lên tường ngoài cao ốc làm điểm tựa để bay lên càng nhanh càng uyển chuyển nhẹ nhàng hơn.

Hệ thống nhỏ: “...” Đỉnh của chóp!

Ở tòa nhà cao tầng nào đó, một người đàn ông dậy lúc nửa đêm để giải quyết nỗi buồn đang đứng trước cửa thông gió ở nhà vệ sinh vừa mới kéo quần xuống chuẩn bị “xả nước”.

Vèo!

Một bóng hình xám trắng đột nhiên hiện lên trước cửa sổ.

Người đàn ông: “...”

Cái bóng trắng kia có một mái tóc đen dài…

“Aaaaaa!” Người đàn ông sợ tới mức xoay người bỏ chạy không kịp kéo quần, vừa chạy vừa hoảng sợ hô to: “Vợ ơi, đáng sợ quáaaaaaa…”

Một người yêu thích lĩnh vực thiên văn đứng trên nóc sân thượng của cao ốc, đang lắp kính thiên văn mong chờ chứng kiến được cảnh tượng kỳ quan tinh tượng trăm năm khó gặp.

Anh ta vừa mới lắp xong thiết bị, đang ngồi trên ghế gấp đợi thời gian tới.

Đột nhiên!

Một bóng trắng phất phơ xuất hiện trên tòa nhà cao tầng đối diện.

Anh ta giật mình đứng dậy, lúc quay sang nhìn kỹ thì bóng trắng kia đã biến mất chỉ sót lại một điểm trắng mơ hồ.

“OMG!” Đợi đến lúc phản ứng lại thì anh ta nhanh chóng chạy đến xem camera độ phân giải cao mình để cạnh đống thiết bị ngắm thiên văn. Camera này cũng chỉ phòng ngừa trường hợp bất ngờ, nó được dùng riêng cho việc quay chụp ngôi sao.

May mà anh ta đã cài đặt chế độ tự động chụp đặt một bên chuẩn bị quay từ trước!

Trong video chỉ kịp quay được một bóng dáng mơ hồ mờ mịt như tiên, nhưng nó cũng chứng minh rằng khi nãy không phải anh ta bị hoa mắt.

Tòa cao ốc nào đó, một người phụ nữ đang thức đêm gõ chữ vừa mới pha xong một ly cà phê nóng để nâng cao tinh thần, cô ấy đứng trước cửa sổ sát đất ngửi hương thơm của cà phê. Đột nhiên trước mắt cô ấy vụt qua một bóng trắng.

Phụt!

Ngụm cà phê Lý Cầm Vãn vừa mới nhấp một hơi đều bị phun ra hết.

Cô ấy thò đầu duỗi cổ nhìn ra bên ngoài, không khí lạnh chui dọc theo cổ làm đầu óc đang mụ mị nháy mắt tỉnh táo.

“Trời ơi.” Một giọng nói giật mình vang lên từ phía sau: “Chị Cầm Vãn, chị đừng nghĩ quẩn mà!”

Lý Cầm Vãn bị đồng nghiệp ôm eo kéo vào trong, vừa rồi nửa người cô ấy đều vươn ra ngoài cửa sổ, chỗ họ làm ở tận tầng hai mươi mấy lận đó!

Đầu óc của Lý Cầm Vãn bị gió lạnh thổi tỉnh, nhưng biểu cảm của cô ấy vẫn rất hoảng hốt. Nhưng trong mắt của người khác thì cô ấy như… tăng ca đến mức đầu óc không bình thường.

Đồng nghiệp ôm Lý Cầm Vãn liên tục an ủi, nhưng cô ấy vẫn đang chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Bóng hình vừa mới hiện lên khi nãy hình như… hình như… là Hách Khinh Khinh thì phải…

Mà “Hách Khinh Khinh” đột nhiên trở nên vừa kỳ lạ vừa đáng gờm này sau khi di chuyển trên không trung một đoạn thời gian thì cuối cùng cũng dừng lại trong một khu biệt thự.

Cô nhẹ nhàng đứng trên đỉnh của một cây to rồi nhắm mắt lại như đang cảm nhận gì đó. Ngay sau đó, ánh mắt lạnh lẽo của cô nhắm thẳng vào một chỗ, mũi chân cô bật nhẹ sau đó bay vụt ra ngoài.