Viết xong cái chương ăn chơi học phè phỡn 5 tiếng mới nhận ra mình chưa up lên Watt.pa.d.
______________________
Không gian xung quanh tối đen như mực, tĩnh mịch, im lặng.
Sự tĩnh lặng đến mức khiến người ta muốn hỏng mất.
Nặc Thanh mờ mịt mở to đôi mắt ra. Nhìn bóng tối trước mặt, cậu chẳng biết do xung quanh là phòng tối, hay là...do mắt cậu mù rồi nữa.
Toàn thân như bị hút đi tất cả sức lực, tay chân mềm nhuyễn run lẩy bẩy. Nặc Thanh hơi chớp mắt một chút, sau đó cuối cùng vẫn gắng gượng không nổi nữa, buông xuôi để bản thân mất đi tri giác, tùy ý để chính mình vô thức lịm đi.
Quay trở lại một ngày trước, đêm hôm ấy, cậu đã đi theo hai người trong Thập Tam Hoàng Hà với hy vọng tìm được địa điểm chính xác đại bản doanh của bọn chúng.
Thông qua những báo cáo của Ám và Sở Chiến dâng lên, cậu nhận ra cho dù họ có tra được nhiều thông tin đến thế nào thì vẫn không tìm ra nơi được coi là điểm tập trung của đám người hội sở với những kẻ ở Phi Thiên thành.
Thế nên trong khi đã suy đoán được phần lớn mọi tình tiết, từ các thế lực tham gia vào tội ác, cách thức tráo đổi cũng như bắt cóc bọn trẻ...thì vẫn chỉ là vô dụng.
Bởi họ chẳng thể nào bắt hết một lưới tất cả các kẻ tham dự vào tội ác này, khi mà không biết được địa điểm cụ thể là ở đâu.
Chỉ cần để một thế lực lọt lưới, thì kẻ thủ ác rất có thể sẽ ung dung ngoài vòng pháp luật. Và rồi một ngày nào đó chúng vẫn sẽ rục rịch trỗi dậy lần nữa.
Nặc Thanh vì những lí do trên đã quyết định đuổi theo Mão và Dậu, cho dù cậu biết rõ nó vô cùng nguy hiểm.
Thế nhưng Nặc Thanh tự thuyết phục chính mình rằng, cậu cũng chỉ định theo dõi được vị trí cụ thể thôi là rút lui liền.
Cậu chưa có muốn đánh cược mạng sống của mình, chết một lần là quá đủ rồi. Đâu có ai chắc chắn rằng lần này cậu chết liệu có được sống lại lần nữa hay không chứ?
Nặc Thanh đem theo suy nghĩ đó, đuổi theo Dậu và Mão ròng rã đúng năm tiếng đồng hồ. Chạy đến mức mà chân cậu nổi bọng nước, máu chảy be bét thì cuối cùng hai kẻ kia mới dừng lại.
Trên đường đi, hai người bọn chúng thay đổi trang phục và phương tiện di chuyển không dưới năm lần. Lắm lúc cậu gần như là chẳng biết bọn chúng đi đâu mất cho đến khi được mây tía kéo tay dắt đi.
Phải công nhận là kĩ thuật giả gái của hai vị này đỉnh cao thật. Một người giả thì đẹp như thiên tiên, một người giả thì đi vào đám đông là mờ nhạt tới vô hình luôn.
Lúc này đây, cậu đang núp sau một thân cây đại thụ to chọc trời, nhìn về phía ngôi làng lụp xụp đằng xa, lẳng lặng quan sát hai thân ảnh lái buôn đang dắt ngựa vô chuồng của một căn nhà.
Hai tên lái buôn đó chính là Mão và Dậu giả thành, Nặc Thanh thấy chúng đi vào trong căn nhà đó, những tưởng chúng lại tiếp tục đổi trang phục, thế là mới có thời gian thở dốc ngồi xuống nghỉ lấy sức.
Nặc Thanh lôi trong túi nhỏ trước ngực ra một hộp thuốc mỡ hình vuông, đây là cậu nhân lúc hai kẻ kia dừng chân thay đổi trang phục mà đi mua.
Thế mà lúc quay lại mém nữa là mất dấu hai người đó luôn. Không hổ là Mão, thoắt ẩn thoát hiện như ma ấy.
Nghĩ thì nghĩ chứ tay cậu vẫn rất nhanh nhẹn cởi tất chân ra để bôi thuốc. Chạy hùng hục như trâu gần 5 tiếng đồng hồ, ngựa còn chẳng chịu nổi ấy chứ nói chi là cậu.
Bàn chân bị ma sát quá độ mà nổi bọng nước chi chít, lại chưa kịp lành đã lại tiếp tục bị hành hạ do thằng chủ chạy không ngừng nghỉ, thành ra bọng nước cũng vỡ ra làm máu chảy be bét.
Tuy nhiên khi nhìn bàn chân với các vết thương nhẹ như sắp lành lại rồi kia, Nặc Thanh ngơ ngác lần thứ n.
Nặc Thanh lại chẳng hiểu sao mà tốc độ khôi phục vết thương của cơ thể cậu vô cùng thần tốc.
Ví dụ như vết thương bị kiếm chém qua lúc trước, chớp mắt đã biến mất. Lại như mấy vết thương trên chân này nữa.
Mặc dù tốc độ khôi phục của nó không bằng tốc độ khôi phục của vết kiếm chém lúc trước, thế nhưng vẫn rất là nhanh, mới bị vỡ bọng nước máu chảy thấm đỏ tất chân mà một tiếng sau đã lành lặn gần như là chưa từng bị gì.
Trên vai bỗng cảm nhận được lực kéo, Nặc Thanh ngẩng đầu lên thì thấy đó là đám mây tím đồng hành cùng mình mấy tiếng vừa qua.
Theo bản năng cậu quay đầu nhìn về phía căn nhà nhỏ đầu làng, thế nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng hai kẻ kia đâu.
Cậu vừa nhìn chằm chằm ngôi nhà lá đơn sơ đó, vừa thắc mắc hỏi:
"Sao thế? Ta đâu thấy bọn chúng có động tĩnh gì đâu?"
Mấy tiếng qua, mỗi lần đám mây ngạo kiều này kéo áo cậu thì y như rằng là nó đang nhắc cậu hai kẻ Mão và Dậu kia đang chuẩn bị xuất phát.
Nặc Thanh không chờ được câu trả lời của Ngạo Kiều, thế nhưng cậu lại chờ được sự xuất hiện của một đoàn người. Có lẽ việc Ngạo Kiều kéo áo cậu chính là vì nhóm người này hay nói đúng hơn là vì người phụ nữ đang đi ở trung tâm kia.
Sở dĩ Nặc Thanh nhận ra ả ta là nữ, chính là vì cậu đã từng thấy mặt nàng ta.
Đây chính là người phụ nữ đã cố ý ngáng chân cho cậu chụp ếch ở Ngọc kí!!
Dù bây giờ nàng ta có ăn mặc như một người đàn ông, búi tóc kiểu đàn ông....thì cậu sẽ không bao giờ nhận nhầm.
Tại sao nàng ta lại xuất hiện ở đây?!
Nặc Thanh nhanh chóng mang giày vào sau khi đã bôi thuốc và đổi tất xong. Thật may vì cậu đã lường trước mà mua một đôi tất dự phòng, chứ nếu dùng lại đôi tất dính máu đông lại thành từng mảng đó chắc cậu không chết vì mất máu ở chân mà sẽ chết do bị nhiễm trùng.
Nặc Thanh gấp gáp đứng dậy, cố che mình sau thân cây to rộng. Cậu thật sự rất khẩn trương khi mà xui rủi thế nào con đường dẫn vào làng lại đi ngang qua cây đại thụ này.
Chỉ cần đoàn người kia đi qua đây mà hơi chú ý một chút thì người cậu sẽ lộ ra ngay, chưa kể thế giới này còn có mấy thể loại Dị Nhân, Long Tử với những năng lực cmn vô lý nữa chứ. Chỉ cần một Dị Nhân có một cái mũi thính thôi là đã đủ để phát giác ra cậu đang nấp sau gốc cây rồi.
Mắt thấy đoàn người càng ngày càng tiến tới gần, Nặc Thanh liếc sang mấy cây cỏ mọng mọc chi chít bên cạnh, đánh bạo ngồi thụp xuống bứt lấy bứt để. Vừa bứt cỏ, cậu vừa dùng sức vò chúng thành nước, bôi loạn lên người mình rất chi là cực khổ.
Thấy bôi đã đủ rồi, lại nhìn đoàn người chỉ cách mình có mười mấy mét, cậu chăm chăm nhổ mấy cây cỏ dại có tán lá to to, sau đó ngồi xuống sau thân cây, lại lấy các bụi cỏ đặt lên người mình ngụy trang.
Yeah, tui chính là [bụi cây biết nói] của nước V. Xin hãy gọi tui là Mr. Thanh V.
Ngạo Kiều bay bay bên cạnh nhìn cậu với ánh mắt đời là bể khổ.
Ủa, bộ tui là vô hình hay sao zậy?
Uh, đúng là với những kẻ phàm dân ngoài kia nó đúng là vô hình thật, nhưng mà rõ ràng là bé cưng có thấy nó cơ mà! Sao lại không tin tưởng vào khả năng và sức mạnh oai phong lẫm liệt của nó chứ.
Nghĩ thì nghĩ nhiều vậy đó, thế nhưng ngay khi Ngạo kiều cảm nhận được có kẻ đang dùng năng lực thăm dò về phía bé cưng của nó, Ngạo Kiều lập tức nổi trận lôi đình, lao thẳng tới bao Nặc Thanh thành cuộn bánh tét.
Dám tới không?!
Tới là cho ngươi một đi hai không trở về!!!!!!!
Tí đang dùng năng lực [Thăm dò] để kiểm tra xem xung quanh đây có vấn đề gì khả nghi không thì đột nhiên hắn thấy năng lực bỗng dưng trở nên khó điều khiển.
Nó trở nên vô cùng trì trệ và khó bảo, cho đi hướng Đông thăm dò lại chạy sang hướng Tây, bảo sang hướng tây lại lăn sang hướng Bắc. Kêu sang hướng Bắc lại vòng sang hướng Nam.
Tuy bất thường là thế nhưng Tí cũng chẳng nghĩ gì nhiều. Dẫu sao mười dặm quanh đây đều bị đám người đến từ Tây vực kia phủ hết lại bằng thứ kết giới kì lạ. Dùng năng lực trong này bị ảnh hưởng là là điều dễ hiểu.
Thế là sau khi kiểm tra sơ qua không thấy có gì bất thường, hắn thu năng lực lại.
Tí lại chẳng hề để ý đến một chi tiết, dù hắn có điều khiển năng lực của mình đi hướng nào đi chăng nữa, dù có lệch đi thì cuối cùng nó vẫn sẽ chạy qua hướng đó.
Duy chỉ có hướng Đông là nó nhất mực không chịu đi tới, thà rằng chạy vòng tròn cũng không chịu lăn qua phía Đông. Kiểu như bên hướng đó có một sự uy hϊếp tột độ nào đó làm nó sợ hãi vậy.
Ngạo Kiều: "=v=.”
Đoàn người đi ngang qua gốc đại thụ có một [em chuột cây] kí sinh, đột nhiên người đi ở trung tâm đoàn bỗng gìm cương ngựa lại.
Nặc Thanh nghe được tiếng ngựa dừng lại ngay đằng sau gốc đại thụ thì tim vọt lên đến tận cổ họng, tay chân lạnh toát như tuyết rơi tháng sáu.
[Nam nhân] đứng giữa đoàn quay đầu lại nhìn về phía gốc đại thụ Nặc Thanh đang trốn, lát sau thì cất giọng:
"Sao ngươi không tiếp tục?"
Trong đầu cậu lúc này đúng chỉ có một câu thôi.
Toi mình rồi!!!
Vừa nghĩ thế thì chẳng hiểu sao cậu lại nghe một giọng nam khác vang lên:
"Bởi vì tại hạ đã dò xét toàn bộ khu vực này rồi. Thêm nữa, có lẽ là do kết giới của các vị mà năng lực của tại hạ sử dụng không được linh hoạt cho lắm, để tránh việc tiêu hao Long khí quá mức cần thiết, ta đã thu lại năng lực."
Theo sau đó là một chuỗi trầm mặc, chốc lát cậu nói nghe được tiếng đáp lại của người [nam nhân] kia:
"Vậy sao. Được thôi, chúng ta đi tiếp."
Nặc Thanh đúng kiểu từ địa ngục lên thiên đàng, sau khi nghe thấy tiếng đoàn người từ từ lướt qua chỗ mình đang núp, rồi tiếng ngựa cưỡi dần dần đi xa thì câu mới thở phào một hơi, cả người xụi lơ.
Lúc này cậu mới nhận ra áo trong mình ướt đẫm mồ hôi, đủ hiểu lúc nãy cậu đã căng thẳng đến nhường nào.
Đợi một lúc sau, Nặc Thanh mới ngó đầu ra nhìn về phía ngôi làng dưới kia, thì sau lưng cậu bỗng vang lên một giọng nói non nớt:
"Ngươi đang nhìn gì thế, kẻ xâm nhập?"
Nặc Thanh thất kinh vội vã quay đầu lại, thế nhưng mới chỉ kịp nhìn thấy một đôi mắt đen ngòm không có tròng mắt thì ý thức của cậu đã chìm vào bóng tối.
______________________
Fam:
Mây tía thì cũng có cái phải bó tay ấy, không phải cái gì cũng làm được đâu.
Tình tiết truyện đi chậm quá, Fam khó chịu ghê