Note: Đọc lại chương cũ nha mấy baby.
___________________________
"Giam giữ kẻ này cho kĩ, cậu ta là mấu chốt quan trọng để chúng ta dẹp bỏ chướng ngại lớn nhất bây giờ. Chờ cho hài nhi bé bỏng của ta thành thục thì chúng ta chẳng cần phải sợ hãi bất kì kẻ nào cả."
"Kể cả là Vọng Thương đế."
Khi Nặc Thanh tỉnh lại lần thứ hai, cậu đã loáng thoáng nghe thấy một người nào đó nói như vậy.
Dù đối phương không chỉ đích danh ai cả, thế nhưng cậu biết người đang được nhắc tới chính là cậu...và Vọng Thương đế.
Đối phương như vô tình nhìn sang phía cậu, mặc dù không mở mắt ra nhưng Nặc Thanh cảm nhận được tầm nhìn lạnh lẽo như con rắn độc đang cuốn lấy chính mình, điều đó làm cậu thấy căng thẳng. Não bộ đình trệ cũng dần tỉnh táo lên.
Cậu thả nhẹ hô hấp, vờ như mình vẫn đang bất tỉnh.
Thế nhưng không như hy vọng của Nặc Thanh, đối phương đã nhận ra cậu đã tỉnh dậy.
"Ồ, xem ra khách quý của chúng ta đã ngủ đủ giấc rồi thì phải."
Dưới đôi mắt đang dần mở ra của Nặc Thanh, đối phương chợt bật cười, giọng thân thiết như một người bạn mà sai người bên cạnh mình đi tới đỡ cậu:
"Ôi, xem mấy thuộc hạ bên ta ngu ngốc như nào này. Dậu, còn không nhanh tới đỡ Yến phu nhân ngồi lên ghế đi, đứng đó nhìn cái gì nữa."
Dậu nở nụ cười nửa miệng, đôi mắt phượng nheo lại che dấu ánh sáng lạnh mới hiện lên, chậm rãi tiến tới đỡ cơ thể mềm nhuyễn của Nặc Thanh dậy, rồi ân cần mà để cậu ngồi xuống ghế quý phi trong phòng.
Khác với cái nơi đen như mực duỗi tay còn chẳng thấy tay đâu lần trước, bây giờ nơi Nặc Thanh đang ngồi chính là một căn phòng hết sức lộng lẫy.
Diện tích ước chừng 100 mét vuông, có thư án, có tủ âm tường trang trí bằng đầy những loại bình sứ tinh xảo, trên tường là tranh với muôn màu rực rỡ.
Cột chạm hỉ tước sơn son thếp vàng, trướng lụa thướt tha tung bay khắp nơi, trên tường đính thêm từng viên dạ minh châu to như trứng bồ câu, xa hoa không thể nào mà diễn tả hết.
Đối phương có lẽ chú ý tới ánh mắt quan sát của cậu, hắn mỉm cười nói với giọng thường thường không có gì:
"Yến phu nhân có hài lòng với hàn xá của bổn tọa hay không? Tuy những thứ này cũng khá đáng giá, thế nhưng chắc chắn không bằng được dù chỉ là một góc giá trị bộ y phục trên người ngài đâu nhỉ?"
Nặc Thanh cố nén cảm giác xương cốt vô lực và nôn nao trong người lại, lẳng lặng di chuyển tầm mắt nhìn về người đối diện.
Ừ, dáng cao dong dỏng, tóc dài đen mượt tùy ý xõa tung sau ghế dựa, một bộ tùy ý bất cần đời.
Nhìn cái cách ngồi, gác một chân trên ghế, nằm ỳ lưng ra phía sau, dáng vẻ lười biếng nhưng lại chẳng hề yếu thế chút nào so với kẻ đang ngồi thẳng lưng là cậu.
Đặc biệt, dưới cằm là...yết hầu.
"Ngươi là nam nhân?"
Như nghe chuyện gì đó buồn cười lắm, kẻ dối diện cười phá lên, ngồi bật người dậy vươn tay ra như muốn nắm lấy cằm của cậu, lại bị Nặc Thanh nghiêng đầu né đi.
Hắn cũng không tỏ vẻ tức giận, chỉ xoa xoa hai ngón tay với nhau, đáp:
"Bổn tọa là nam nhân làm ngài bất ngờ đến như vậy ư? Ngài nghĩ Ma bà chính là bổn tọa sao? Thật thú vị. Lần gặp mặt lúc trước ở Ngọc kí là do bổn tọa hứng thú nhất thời với việc giả nữ thôi, ngài nhìn mặt ta xem, xinh đẹp giống nữ nhân lắm đúng không?"
Nặc Thanh im lặng, sau đó cuối cùng vẫn gật đầu.
"Ừ, ngươi rất đẹp. Thế nhưng cũng không giống nữ nhân cho lắm."
Đối phương nghệt mặt ra, như thể không nghĩ tới Nặc Thanh thật sự sẽ đáp lại lời hắn. Thế là hắn tò mò hỏi:
"Không giống ở chỗ nào?"
Nặc Thanh nhìn hắn, sau đó nhăn mặt nói:
"Thứ nhất, mặt ngươi có nét sắc và cương nghị của nam nhân. Nữ nhân sẽ không có góc cạnh khuôn mặt như vậy. Thứ hai, thái độ của ngươi quá tùy ý và kinh hãi thế tục đối với nữ nhân. Ví dụ như..."
"Ví dụ như?"
Nặc Thanh mặt không biểu tình: "Giống như cái dáng ngồi kém duyên của ngươi bây giờ."
"Phụt!"
Hắn nhẹ nâng mắt nhìn Dậu đứng bên cạnh đang cố gắng gồng mình nín cười, sau đó lại nhìn Nặc Thanh trên mặt không dấu được vẻ mỏi mệt ngồi đối diện, tay khẽ xoa cằm:
"Tiếc thật, nếu ngài không phải là quân cờ mấu chốt trong kế hoạch của tiểu Ma thì bổn tọa nhất định sẽ thu ngài về làm luyến sủng."
Nặc Thanh mắt sắc lẹm nhìn hắn:
"Các ngươi muốn dùng ta để uy hϊếp Yến Hàn?"
Tuy là câu hỏi nhưng giọng của cậu lại là giọng trần thuật lại một sự thật. Và hiển nhiên là nó đúng:
"Exxacly! Ngài thật sự thông minh đấy. Nếu ngài đã hiểu rõ thân phận hiện tại của mình rồi thì hãy ngoan ngoãn nhé, đừng làm điều gì dại dột không thì dù tiểu Ma muốn làm gì ngài, bổn tọa cũng không thể giúp ngài được đâu."
"Ma bà, tim hài nhi, bột đặc biệt, con rối gỗ, đến từ hướng Tây Bắc, cách Phi Thiên thành 8,75 dặm, các ngươi là người Vạn Cổ quốc hay là Trùng Triệu quốc? Các ngươi đang bắt tay với Bắc Minh quốc ư?"
Nhìn vẻ mặt sững sờ của đối phương, môi Nặc Thanh cong lên, trong lòng cậu đã có đáp án chính xác.
"Có vẻ là ta đã đoán đúng."
Triệu Mân không nhịn được hỏi:
"Sao ngài lại....đoán như vậy?"
Nghe câu hỏi này, Nặc Thanh chậm rãi nhắm đôi mắt lại, nhớ về thứ cậu thấy được trong con rối gỗ. Cổ họng cậu đắng chát, một lát sau mới nói:
"Điều khiển rối bằng cổ trùng, chỉ có hai cường quốc phía Tây Bắc có năng lực này. Đâu khó để đoán ra chứ?"
Triệu Mân vẫn không hiểu:
"Vậy về Bắc Minh quốc là sao? Phía tây Bắc và Đông Bắc là hai hơi chẳng liên quan gì với nhau cả."
Nặc Thanh quan sát Triệu Mân, lại chẳng hề thấy có chút ác cảm nào về người này, chẳng hiểu sao lại như vậy. Cậu nhìn đôi mắt tò mò của hắn, mân mê môi hồi lâu mới đáp:
"Ma."
"Hả? Ma gì cơ?"
Nặc Thanh hơi dựa lưng về phía sau, cơ thể càng lúc càng nặng nề, có vẻ cậu bị đánh ngất bằng một loại thuốc kém chất lượng gì đó rồi. Đầu thì nghĩ vậy nhưng miệng cậu vẫn giải đáp đều đều:
"Đế Vương của Bắc Minh quốc họ Mặc, đồng âm với từ Ma. Thêm nữa, bắt chước tiếng của nước người ta thì bắt chước phải có tâm chút. Exactly chứ không phải là Exxacly."
Triệu Mân há hốc mồm nhìn thiếu niên dần dần nhắm mắt lại ngủ trên ghế quý phi, lần đầu tiên cảm thấy có phải mình nên chăm chú học ngoại ngữ hơn hay không?
Sao lúc nãy hắn thấy đối phương nói tiếng nước ngoài ngầu quá vậy trời?
Triệu Mân thấy Nặc Thanh đã ngủ mất thì cũng không hỏi thêm gì nữa dù tâm can đã rất ngứa ngáy. Hắn nhìn Dậu, sau đó cười mỉm chi kéo gã đi ra ngoài cùng mình.
Có vẻ tiểu Ma đã nhắm trúng một người có bộ não rất tốt. Làm sao bây giờ, hắn càng ngày càng cảm thấy hào hứng hơn với thế cục hiện nay rồi đó!
Ngay khi Triệu Mân rời đi được nửa khắc, Nặc thanh vốn dĩ đang ngủ lại tỉnh dậy. Sau đó cậu gắng gượng ngồi dậy, nhìn về phía cái rèm cửa đối diện.
Đứa trẻ với bầu má phúng phính và đôi chân ngắn cũn cỡn đang núp đó đứng nhìn cậu.
Và, đứa trẻ này không ai khác là đứa nhóc đánh ngất cậu lúc trước.
Nặc Thanh mặt vô biểu tình nhìn nhóc, mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, cậu chợt nâng tay lên vẫy vẫy đứa bé:
"Đừng đứng đó nữa, lại đây nào."
Đứa nhóc có tròng mắt toàn bộ là màu đen thui chứ không phải là không có tròng mắt như cậu nghĩ lúc trước. Nó không hề có bất cứ động tác nào trước lời nói của cậu, chỉ im lặng đứng nhìn cậu chằm chằm.
Nặc Thanh: “.....”
Ừ, kệ nhóc đấy.
Nặc Thanh cũng không cầu mong gì nhóc con sẽ chạy tới theo lời gọi của cậu. Cậu chỉ đơn giản xoay người nằm lại trên ghế, tùy ý nhóc con ôm rèm cửa ngắm bóng lưng của cậu.
Ngay khi Nặc Thanh sắp mệt mỏi mà ngủ mất, bên tai chợt nghe được một vài âm thanh nho nhỏ.
"Bình bịch."
Nặc Thanh: “.....”
Hờ, nhóc con này cuối cùng cũng không nhịn được chạy tới gần rồi à.
Nghĩ vậy, cậu hơi hé mắt ra, nhìn đám mây tím im lìm nằm bên vai cậu từ lâu kia, đáy mắt hiện lên nỗi lo.
Ngạo Kiều chẳng hiểu sao lại chẳng hề có động tĩnh gì từ lúc cậu tỉnh lại tới bây giờ. Điều đó làm cậu rất lo lắng và bất an.
Hy vọng bé mây đồng hành với cậu sẽ không xảy ra chuyện gì. Nếu không, cậu sẽ hối hận tới chết về quyết định đi theo đám người Mão tới đây mất.
"Phù phù..."
Nặc Thanh hai mắt vô cảm khi nhận thấy hơi thở lạnh lẽo đang thổi sau gáy mình. Nếu không phải năng lực nhìn thấy thông tin sự vật vẫn còn, chắc cậu đã cho rằng đứa nhóc này là ma.
"Nhóc định lén lút như vậy tới bao giờ?"
Cậu chậm rãi quay đầu lại, y như rằng nhìn thấy đứa nhóc đã nhanh chân lủi về chỗ cũ, ôm tấm màn ngó đầu ra nhìn lại cậu.
"Tên: Số 9.1.
Chủng tộc: Hải Nhân(?) Trùng nhân(?).
Năng lực dòng dõi: vô hình.
Mối liên kết: số 9.2."
Nặc Thanh nhìn tấm bảng xuất hiện trên đầu đứa trẻ, lần thứ hai cảm thấy tò mò về nguồn gốc của nó.
Hình như không phải khi nào cậu cũng nhìn thấy tấm bảng này.
Và hình như, nó xuất hiện từ sau khi...viên lệ châu Leviathan biến mất. Theo lời Yến Hàn nói là do cậu đã hấp thụ hết năng lượng trong nó nên nó mới biến mất.
Và nó cũng là một trong những nhân tố giúp cậu hóa thành người.
Thế nhưng y lại chẳng hề nói rằng liệu hấp thụ nó xong cậu có thể sở hữu năng lực đặc biệt gì hay không.
Nhìn thấy thông tin của bất kì thứ gì mình nhìn thấy. Đây có thể coi là một năng lực dòng dõi ha? Có lẽ là do cậu thuộc diện cưỡng ép tiến hóa thế nên năng lực này mới lúc có lúc không như vậy.
Vậy, chắc cậu cũng có thể miễn cưỡng được coi là....Dị Nhân nhỉ?
Chợt, Nặc Thanh nhìn lại chỗ tấm màn, đã chẳng thấy đứa bé đâu nữa. Nếu là người khác có lẽ sẽ cho rằng đứa bé đã rời đi rồi, thế nhưng với cậu thì cậu biết nhóc con vẫn đứng ở đó chứ chẳng đi đâu hết.
Nhóc con biến mất chứ cái bảng của cậu thì vẫn chình ình trên đầu nhóc kia kìa. Có mà tàng hình thì vẫn là hữu hình trước mắt cậu thôi.
"Bé con, nhóc có anh em sinh đôi sao?"
Im lặng.
Nặc Thanh tủm tỉm nhìn đứa nhóc đang chậm rãi di chuyển tới gần cậu kia đứng khựng lại như robot hết pin.
Chà, bé con cứ nghĩ mình tàng hình rồi thì có thể quang minh chính đại chạy tới gần cậu để thỏa mãn sự tò mò của mình, ai dè thực ra trong mắt cậu thì nhóc con này chẳng khác nào tấm bảng di động cả.
Nặc Thanh cười phá lên, sau đó mới tốt bụng mà nói:
"Nhóc con, ta nhìn thấy con đấy."
Đứa bé đứng im tại chỗ cách Nặc Thanh hai bước chân, sau một hồi chờ đợi, đứa bé cuối cùng cũng không sử dụng năng lực dòng dõi nữa mà xuất hiện trước mặt cậu.
Nặc Thanh quan sát đứa bé trong khoảng cách gần như vậy, bấy giờ mới nhận ra có lẽ đứa đánh ngất cậu là anh em sinh đôi của đứa bé này.
Bởi vì đứa trẻ đã đánh ngất cậu, đứa bé ấy hoàn toàn chẳng có tròng mắt, chỉ có một hốc mắt trống rỗng sâu hoắm.
Còn bé này thì lại có tròng mắt, chẳng qua là nó toàn bộ đều là màu đen thôi.
Bỗng dưng đứa bé nghiêng đầu sang một bên trông như đang tự hỏi, sau đó nó nhìn cậu, rồi bập bẹ nói:
"V....Vươ...Vương?"
Nặc Thanh: “.....”
???
Nữa sao??
Tại sao mấy bé con Hải Nhân cứ luôn gọi cậu là Vương thế nhỉ?
***
9.1. Đó là tên của nó.
Từ khi có nhận thức, nó chỉ luôn nhìn ngắm thế giới này bằng một màu đen. Năm nay nó 8 tuổi, tám năm rồi nó chỉ thấy mỗi một màn đen sâu hoắm.
Nó vô cùng ao ước, nó ao ước mỗi khi nghe những người khác kể về vẻ đẹp của bên ngoài, khi nghe những người bình thường phàn nàn hôm nay trời nắng quá.
Nắng.
Nó rất muốn thấy nắng. Nó....muốn thấy ánh sáng, dù chỉ là một lần thôi.
Tại sao nó chỉ thấy màu đen mà vẫn có thể biết trước mắt mình là gì ấy hả?
Đó là do nó dựa vào mức độ của màu đen để nhận biết.
Tùy vào từng mức độ đen của sự vật hoặc sinh vật, nó sẽ biết đó là thứ gì là ai. Và cũng biết luôn cảm xúc lẫn tính cách của kẻ đó.
Những kẻ ở trong nơi này, ai cũng có một màu đen đậm đặc gần giống như đồ vật vậy.
Bọn chúng luôn có ác cảm với nó lẫn 9.2.
Khi nào cơ thể nó và 9.2 cũng tràn đầy những vết thương và vết trùng cắn. Những con trùng đó chui vào da, gặm cắn lớp thịt, sinh sôi nảy nở rồi phá da mà chui ra.
Những cơn đau đến tột độ ngày xưa đó giờ đây đối với chúng nó cũng chỉ là bình thường thôi. Chúng nó đã đau đến chết lặng rồi.
9.2 rất căm hận và muốn gϊếŧ chết hết bọn họ. 9.2 đã nhiều lần ám sát thành viên của bọn chúng thế nhưng bởi vì năng lực của 9.2 rất mạnh mẽ nên bọn chúng chẳng bao giờ có ý định gϊếŧ 9.2.
Còn năng lực của nó lại rất kém, thế nên bọn chúng đã định tiêu hủy nó. Và lúc đó 9.2 đã thỏa thuận với bọn chúng rằng nếu nó sống, thì 9.2 sẽ làm theo yêu cầu của chúng.
Và nó đã sống đến bây giờ.
Hôm qua, trong lúc nó ăn cơm, 9.2 đã đi thực hiện một mệnh lệnh nào đó, rồi sau đó 9.2 đã mang về một người.
Một người....vô cùng xinh đẹp.
Không phải là sự xinh đẹp mà những kẻ kia đã miêu tả, như là mày ngài mắt phượng gì gì đó, bởi vì nó không nhìn thấy được hình dạng rõ ràng của người khác.
Chỉ là, nó nhìn thấy được màu của người đó.
Một màu rất sáng, rất dịu dàng, ấm áp và bao dung đến lạ.
Nó chưa bao giờ nhìn thấy màu này trước đây nên nó không biết đây gọi là màu gì.
Nó chỉ biết rằng, khi nhìn thấy người này, nó đã không nhịn được mà tiến tới gần. Bản năng của nó nói rằng, người này....
Là Vương.
9.1 ngơ ngác đứng nhìn người trước mắt, nó nghe được người này đang cười. Một nụ cười không phải là khinh bỉ hay là châm chọc nó như đám người kia, nụ cười này tràn đầy ánh sáng.
Đến khi nhận ra, chẳng biết tại sao nó lại được người này ôm vào ngực, sau lưng có một bàn tay đang khẽ khàng vỗ vễ.
Giọng nói dịu dàng của đối phương vang lên, làm nó nhận ra hai má mình là một cỗ nóng hổi:
"Bé con, sao con lại khóc thế? Ngoan nào, đừng khóc nữa nhé."
"Có ta ở đây rồi."
9.1 bấy giờ mới biết mình đang khóc. Nó ngẩn ngơ ôm ấy cổ của cậu, sau đó như sực tỉnh khỏi cơn ác mộng, nó òa lên khóc nức nở như muốn trút ra hết bao đau đớn tủi hờn tám năm qua.
"Huhuhu....hức.....huhu..."
Chờ thật lâu thật lâu.
Cuối cùng nó cũng đã nhìn thấy ánh sáng.
____________________
Fam:
Lâu quá không gặp mấy bầy bề. Bận quá lặn mất tăm bấy lâu nay có ai còn nhớ Fam không?