"Ngươi đã khởi động năng lực dòng dõi chưa đấy?"
Mão chậc lưỡi một tiếng, cố nén cơn đau do bị tra tấn mấy ngày nay lại, nhe răng nhếch miệng đáp:
"Ta đã khởi động rồi. Thế nhưng dù có được [Tâm đan] thì kết giới của ta cũng chỉ chắn được con quái vật kia chưa tới một khắc. Mau tranh thủ thời gian rút lui thôi."
Dậu nhìn cái vẻ chật vật của gã mà nở nụ cười châm chọc. Lòng thì thương nhưng mỏ thì vẫn phun ra vài lời khinh bỉ, làm Mão đã đau thân rồi mà còn tức cái l*иg ngực nữa. Hận không thể phun ra một ngụm máu chó lên mặt hắn.
Thế nhưng dù sao thì đại sự vẫn là quan trọng, nếu không nhanh chóng mà rút lui bây giờ, chờ cho cái tên quái vật Yến Hàn kia phá vỡ được kết giới, hai kẻ bọn chúng chưa chắc đã chịu được một kích của y.
"Ma bà sai ta tới đón ngươi, đi theo ta."
Mão đang tức anh ách khi nghe đến cái tên này thì căng thẳng, một bên thì nhanh chân đuổi theo Dậu, một bên lại xoay chuyển tìm đối sách.
Lần nãy gã không chỉ làm mất một lô hàng thượng phẩm khó khăn lắm mới bắt được, mà còn phải hy sinh cả một chi binh lực để dẫn dụ Yến Hàn rời đi để tranh thủ trốn thoát.
Đã tội càng thêm tội. Nếu gã không tìm cách lập công chuộc tội, mụ đàn bà của chủ tử kia không biết còn bày ra trò gì để trừng phạt nữa.
Nhớ tới thủ đoạn man rợ của ả ta, Mão thân là một kẻ già đời không sợ chết cũng phải rùng mình.
Nặc Thanh ẩn sau cửa trướng gấm im lặng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện không sót một chút nào. Trong lòng ẩn nhiều suy nghĩ.
Đột nhiên kẻ đi cùng với Mão quay phắt về phía Nặc Thanh đang đứng, vung kiếm rạch nát tấm rèm cửa làm đôi:
"Kẻ nào đang đứng đó?!"
Mão cũng sửng sốt trước hành động của người bạn đồng hành, gã nhìn trong trướng gấm không một bóng người, quay sang gắt gỏng với Dậu:
"Ngươi nghi thần nghi quỷ quá rồi đó! Trong kết giới của ta hiện tại tất cả những kẻ khác đều phải đứng yên bất động! Nếu có người di chuyển được thì sao ta không biết!"
Dậu liếc mắt nhìn gã, không nói không rằng nhấc chân bước vào trong trướng gấm. Khác với vẻ ngoài bình thường của Mão, Dậu lại sở hữu một nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, lam nhan họa thủy.
Bây giờ đôi mắt phượng sắc xảo của hắn đang dò xét quan sát từng nơi một trong trướng gấm, một bộ không bỏ qua bất kì điều bất thường nào giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
Nặc Thanh đang giấu mình ngay sau bình phong run rẩy ôm chặt lấy cơ thể, cố hết sức co mình thành một cục giảm thiểu khả năng bị nhìn thấy đến mức thấp nhất.
Thế nhưng cái tên Dậu này cứ như cảm nhận được sự tồn tại của cậu, ánh mắt hắn chuyển dần từ ghế quý phi tràn đầy nệm gấm tới bình phong hoa lan trong trướng. Mặc kệ lời thúc dục của Mão, hắn nhấc chân đi tới gần bình phong.
Nặc Thanh nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần mình, lại mơ hồ nhìn thấy cái bóng của thanh kiếm sắc lẹm phản chiếu lên tường trướng gấm trên tay hắn, tim cậu vọt lên tận cổ họng, hai tay run rẩy che miệng mình lại.
Năm bước, bốn bước, ba bước, hai bước...
Mỗi lần cái bóng tiến lại gần cậu hơn, đôi tròng mắt của Nặc Thanh lại càng giãn to, cho đến khi...
"XOẸT!!!"
Bình phong bị chém ra làm đôi, Dậu trầm mặc nhìn khung cảnh phía sau nó.
Không có một bóng người.
Mão cảm nhận được một áp lực mơ hồ truyền đến từ kết giới, hoảng hốt gắt lên với Dậu trong trướng:
"Nhanh lên!!! Gã Yến Hàn sắp quay trở lại rồi!!!"
Dậu nghe thấy vậy, cuối cùng cũng không cắn chặt không buông đứng trong trướng gấm nữa, nhanh chóng rời khỏi rồi kéo Mão lao đi vun vυ't rời khỏi tiểu viện riêng của tửu lâu.
Mão sau khi bị hắn kéo đi không ngừng càm ràm hắn chậm chạp, nghi ngờ vô căn cứ này nọ. Bỗng khóe miệng hắn cong lên, đáp:
"Có người có thể thoát khỏi năng lực hạn chế của kết giới."
Mão bị cắt ngang lời sửng sốt hỏi lại: "Sao có thể?"
Dậu cong đôi môi đỏ như máu đối lập với làn da trắng bệch của mình, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: "Kiếm của ta đã chém phải kẻ đó. Trên kiếm của ta có dính máu."
Mão kinh ngạc nhìn hắn, ngây ngốc hỏi lại: "Vậy sao ngươi không gϊếŧ kẻ đó luôn đi?"
Dậu nhìn sang, giây lát sau mới đáp:
"Bởi có người không cho ta gϊếŧ kẻ đó."
Mão nghe vậy lại tưởng hắn nói do mình thúc giục nên hắn mới thả con chuột nhắt nào đó một mạng, cũng chẳng phản bác.
Bóng tối dần bao trùm lấy thân ảnh của bọn chúng.
Nặc Thanh run rẩy đứng lên từ sau tủ sách. Trên ống tay áo trái của cậu nhiễm phải một màu đỏ chói mắt. Lúc nãy, may làm sao mà cậu được đám mây tím kéo sang một bên, chứ nếu không có lẽ thứ thanh kiếm đó cắt ngang chẳng phải cánh tay trái mà là đầu của cậu rồi.
Nặc Thanh cảm thấy cũng kì, đám mây tím đó cứ như đang bảo vệ cho cậu vậy. Mà cậu rõ ràng bị thương nặng như vậy, lại chẳng hề thấy đau.
Cậu bước chân nhẹ nhàng đi tới gần cửa trướng gấm, lại giở tay áo lên xem, hai mắt sửng sốt mở to.
Trên tay cậu, nào có còn vết thương nào nữa chứ?
Nghe bên ngoài đã chẳng còn tiếng bước chân, Nặc Thanh sau vài giây sửng sốt, dưới sức tiếp nhận mạnh mẽ mà nhanh chóng ổn định lại tâm trạng.
Cậu cũng đã từ bỏ ý định đi theo hai kẻ đó tìm tới hang ổ bọn chúng. Dù sao bây giờ đuổi theo cũng không kịp.
Ngạo Kiều: "chọt chọt."
Nặc Thanh nhìn xuống nó, thấy nó nắm lấy tay áo cậu kéo kéo ra ngoài, lại kéo về phía đám người bọn Mão rời đi, cậu nghĩ một lát rồi chậm rãi suy đoán:
"Ngươi muốn nói là sẽ dẫn đường giúp ta sao?"
Đám mây tím bay một vòng, một giây sau biến thành hình một bàn tay đang giơ ngón tay cái.
Nặc Thanh kinh ngạc nhìn nó, lại nhìn hộ vệ đứng im như bị đóng băng bên ngoài vài giây.
Cậu nhớ đến vật gọi là "tim hài nhi", những đứa trẻ bị đối xử tàn bạo, những cái chết oan khuất đầy đau lòng...cuối cùng Nặc Thanh cắn răng, vẫn hạ quyết tâm đuổi theo.
Chờ một ngày lại sẽ có thêm một đứa trẻ đánh mất ngày mai. Cậu không thể chần chờ được, dù sao không vào hang hổ sao bắt được hổ con!
Trong mười phút ngắn ngủi, Nặc Thanh mấy lần mém nữa mất dấu hai kẻ đang di chuyển với tốc độ phi cmn lí phía trước.
May sao cứ mỗi lần cậu đi sai đường là đám mây tím bao quanh cậu từ nãy tới giờ luôn cuốn lấy cậu kéo về đường đi đúng phương hướng.
Nặc Thanh dưới sự giúp đỡ của Ngạo Kiều, gắt gao bám sát hai kẻ đang lao đi phía trước, tiến thẳng tới địa điểm có khả năng là đại bản doanh của bọn gã.
Từng ánh đèn leo lắt bên đường, từng bụi cây ngọn cỏ, ngay cả bóng tối xung quanh dường như cũng đang bảo vệ, che chở cho cơ thể của cậu ẩn khỏi sự dò xét của Mão và đồng bọn.
Chính vì vậy, dù Mão và Dậu có cẩn thận đến mức nào đi chăng nữa, dù có thay đổi tuyến đường lắt léo quanh co đến đâu thì cuối cùng vẫn chẳng hề hay biết có một người đang bám theo bọn chúng.
***
"CHOANG!!!!"
Yến Hàn lẳng lặng nhìn nệm gấm đã chẳng còn bóng dáng người thương, lại nhìn cửa trướng gấm cùng bình phong bị một vết chém dài cắt đôi, đáy mắt âm trầm như nhỏ nước.
Y bước chân tới cạnh bình phong, ánh mắt dính chặt lên những vết máu loang lổ khắp mặt đất, trong lòng dần tràn lên một cỗ bạo ngược không thể kiểm soát.
Ám và Sở Chiến bị áp lực khủng bố đè ép quỳ sụp xuống đất, đầu gối va đập đến mức ống quần loang ra vết máu. Mr. Màu hường sever 2, hay nói cách khác là Ân Hy, bị vẻ mặt đáng sợ của Vọng Thương đế dọa sợ đến mức hai chân nhuyễn ra nằm rạp trên đất, không dám nhúc nhích.
Cũng chẳng ai dám cười cái vẻ không nên hồn đó của hắn, vì dù sao, những kẻ có mặt ở đây ai cũng đang nằm rạp dưới đất như hắn cả.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Vương giận dữ đến mức này. Ngay cả khi nghe được tin mẫu hậu của mình băng hà do trúng độc thì ngài cũng chẳng bày ra vẻ mặt này.
Đáng sợ quá.
Thật kinh khủng, không ngờ lần đầu tiên hắn thấy được màu sắc Long khí của Vương lại là trong trường hợp này.
Long khí của mỗi người đều có một màu khác nhau, thể hiện phần nào tính cách của người đó.
Vốn dĩ Ân Hy cho rằng Vương của bọn hắn tính cách lạnh nhạt như tiên thiên như vậy thì chắc rằng Long khí sẽ là màu trắng tinh khiết.
Không ngờ được là, Long khí của y lại là màu...đen.
Một màu đen thẫm như vực sâu không đáy, đang vươn những xúc tua đen ngòm của mình múa may quay cuồng như đang tìm kiếm con mồi.
Nhìn vào nó cứ như khiến con người ta nhìn thấy bản chất của mặt đen tối trong chính mình vậy.
"Tìm Minh Yên tới đây."
Nói rồi, Vọng Thương đế vươn đôi tay vuốt ve con chuột Hamster nhỏ làm từ Hắc ngọc trong lòng bàn tay, giọng âm trầm: "Triệu tập Long Ẩn vệ cho cô. Tránh đánh rắn động cỏ, cô không muốn phu nhân của mình gặp nguy hiểm."
Động tác trên tay y dừng lại, đôi mắt tím hoàn toàn ẩn trong bóng tối hiện lên nét khát máu: "Cô muốn xem, lần này số người cô gϊếŧ có đủ máu để nhuộm đỏ sông Lý Cẩm được hay không."
Câu nói vừa dứt, trên mặt Ám và Sở Chiến đã rút đi hết tất cả các nét cà lơ phất phơ hằng ngày, toàn thân tỏa ra một khí thế sắc bén như kiếm ra khỏi vỏ. Bọn họ cung kính cúi đầu, đáp lại lời y:
"Vâng, tuân lệnh thánh thượng."
Yến Hàn không đáp bọn họ, chỉ lẩm bẩm một mình: "Chắc chắn khung cảnh đó sẽ rất đẹp, dòng sông trong vắt sẽ nhiễm lên một màu hồng ngọc rực rỡ. Lúc đó cô sẽ ôm Thanh Thanh cũng ngắm cảnh đẹp với mình."
Dưới âm thanh lẩm bẩm như đang tự nhủ đó, trong trướng gấm đã chẳng còn thân ảnh của những người còn lại đâu nữa.
Tương đương với điều ấy, những thế lực, tay trong ngầm của Vọng Thương đế bắt đầu xuất hiện ở muôn nẻo đường của Phi Thiên thành.
Từ người canh giữ cổng thành, người bán kẹo que, cô nương dạo chơi phố Lý Cẩm, ông lão ăn xin...bất kì ai trong số bọn họ có thể một giây trước đang trò chuyện vui vẻ với bạn, một giây sau đã tiễn bạn về thăm ông bà.
Chỉ cần nhận được lệnh và đối tượng cần xử lí, không có ai có thể trốn thoát khỏi tay bọn họ.
Ám, Sở Chiến, Ân Hy...bề ngoài trông có vẻ khá vô dụng, thế nhưng ba người bọn họ lại chính là những cánh tay đắc lực được Vọng Thương đế bồi dưỡng từ khi còn rất nhỏ.
Nếu nói Yến Hàn là tu la hình người gϊếŧ người như ngóe thì ba kẻ bọn họ chắc sẽ là công cụ sắc bén nhất để y làm tu la.
Nặc Thanh chẳng hề hay biết hiện tại sự mất tích của cậu đã làm cho Yến Hàn rơi vào trạng thái mất kiểm soát.
Không phải do cậu không quan tâm hậu quả mà đã tự tiện hành động. Chỉ là do đám người ở Yến phủ không bao giờ chịu nói rõ cho cậu tình trạng của Yến Hàn, thế nên cậu chẳng hề ước lượng được sự mất tích của mình sẽ đem tới hậu quả kinh khủng tới mức nào.
Yến Hàn từ nhỏ đã bẩm sinh thiếu hụt cảm xúc.
Ngoài chuyện đó ra, năm mà mẫu hậu y mất, y còn mắc thêm một chứng bệnh gọi là....
Rối loạn chiếm hữu cực đoan.
Căn bệnh mà y đã cố gắng chưa bao giờ để lộ ra cho Nặc Thanh thấy hoặc cảm nhận được. Bởi y sợ cậu sẽ không chấp nhận y và rời đi.
Và khi cậu rời đi, với mức độ yêu cậu đến điên cuồng của y, có lẽ y sẽ giam cầm cậu lại mất. Và khi ấy, Yến Hàn có thể làm ra những chuyện kinh khủng gì, ngay cả y cũng chẳng rõ.
Cũng như lúc này đây, y muốn cùng cậu ngắm dòng sông màu đỏ.
Đó là sự trừng phạt, dành cho những kẻ làm cậu bị thương, cũng như sự trừng phạt cho chính Nặc Thanh - một người bình đẳng với tất cả mọi người theo chủ nghĩa hòa bình.
______________________
Fam:
Viết chương này xong thấy nó cứ sao sao á?
Có gì kiểm tra lỗi chính tả cho Fam nhé mấy bấy bì.