Lễ Thất tịch mồng 7 tháng 7, đây là ngày duy nhất trong năm mà Ngưu Lang và Chức Nữ có thể gặp lại nhau qua cầu Ô Thước. Qua ngày hôm nay, đôi uyên ương đó sẽ lại phải xa cách nhau ròng rã một năm dài.
Âu cũng là một bi kịch tình yêu.
Ngày lễ Thất Tịch, muôn nơi giăng đèn l*иg đỏ, bầu không khí vui mừng rộn ràng còn hơn cả Tết.
Từng cây trúc treo lủng lẳng đầy những mảnh giấy ước muôn màu trước cửa nhà càng làm người nhìn nhận thức rõ hơn về sự chào chón của mọi người dành cho ngày lễ này.
Nặc Thanh sầu nhanh mà cũng quên nhanh, đây là lần đầu cậu tham gia lễ hội từ sau khi tới thế giới này.
Hơi ngểnh cổ ngó mấy đứa trẻ mặc áo đỏ, tay cầm kẹo hồ lô, lại dùng hai chân ngắn chơi đuổi bắt trong sân kia làm Nặc Thanh thích thú vô cùng.
Lại nhìn mấy cô nương váy áo xúng xính bẽn lẽn treo giấy ước lên cành trúc cao cao, hy vọng Ngưu Lang Chức Nữ nhìn thấy mà độ mình có đấng phu quân như ý đằng kia, cậu cũng nổi hứng muốn chơi a.
Thế nhưng nhìn sang cái tay đang nắm chặt lấy tay mình bên cạnh kia, Nặc Thanh tủm tỉm cười. Cậu đã có phu nhân rồi a. Tạm thời không cần tìm thêm nữa đâu.
Nặc Thanh lại ngó ngó mấy hàng chè đậu đỏ đã có mấy hàng người xếp dài dài hai bên đường, cái mũi chuột của cậu không ngừng nhúc nhích ngửi cái mùi hương thơm ngọt đó, bụng bỗng nhiên réo ầm ĩ.
Ai dô, cái bụng này thật là hư quá, mới ăn xong bữa sáng mà đã đòi ăn nữa rồi.
Nặc Thanh thở dài ra vẻ bất đắc dĩ, sau đó vô cùng đường hoàng mà nghĩ:
Thôi, dù sao mày cũng là bụng của ta, mày muốn ăn thì ta đành chiều thôi chứ sao.
Cái này là do mày muốn ăn đấy nhé bụng của ta, không phải do ta muốn ăn đâu.
Yến Hàn thoáng kéo Nặc Thanh đang sắp lao như trái bóng bay thẳng tới cửa hàng chè đậu đỏ lại, ngay lập tức y nhận được cái nhìn sắc lẻm của cậu.
Nặc Thanh không vui nhìn y, không bỏ cuộc, cậu lại tiếp tục lao tới cửa hàng chè đậu đỏ để thỏa mãn mong muốn của bé bụng nhà mình. Và một lần nữa cậu bị y nắm tay kéo lại.
Nặc Thanh: “......”
Tiếp tục lao đi.
Yến Hàn: tiếp tục kéo lại.
Nặc Thanh sau ba lần nỗ lực đi ăn chè không thành công, cuối cùng dùng vẻ mặt buồn bực leo lại lên xe ngựa, lấy chăn trên xe bao mình lại thành một cục rúc vào trong góc xe, hai mắt mở to nhìn tường, dỗi.
Yến Hàn đương nhiên cũng lên xe ngựa chung với cậu, vừa lên đã trông thấy cục tròn Nặc Thanh đang phụng phịu không chịu nhìn y kia.
Nhìn bóng mông của ai kia đang đối mặt với mình, y chợt cười khẽ.
Nặc Thanh như nghe phải âm thanh gì kinh khủng lắm, vẻ mặt kinh dị quay đầu lại nhìn y.
"Ngài vừa cười sao?"
Yến Hàn cong môi, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ tiến lên ôm cục bông nhà mình vào trong ngực, cách một đống mền xoa mông cậu:
"Em đang quyến rũ ta có đúng không? Hửm?"
Giọng Yến Hàn khàn khàn mà quyến rũ đến tận cùng, âm thanh gợi cảm đó cứ quanh quẩn bên tai khiến mặt Nặc Thanh chôn trong đống chăn đỏ bừng, tim cũng đập thình thịch.
Vịt chết nhưng vẫn còn cứng mỏ, mê người ta muốn chết nhưng Nặc Thanh vẫn làm dáng không thèm quan tâm, phi một tiếng, chu môi đẩy y ra:
"Ai thèm quyến rũ ngài chứ, cái người gì mà nói thương ta yêu ta nhưng mà ngay cả miếng chè cũng không cho ăn."
Yến Hàn thấy vẻ mặt giận dỗi này của cậu đáng yêu cực kì. Y thích cậu dỗi và nhõng nhẽo với y như này hơn là tự cậu giấu đi nỗi lòng trong người như lúc nãy.
Yến Hàn mổ nhẹ lên má cậu, có chút vụng về mà dỗ dành:
"Ta không phải là không muốn cho em ăn chè đậu đỏ. Chỉ là ta không an tâm về mức độ an toàn của mấy quán bên đường này cho lắm. Thêm nữa, hiện tại có lẽ tin em là người quan trọng của ta đã truyền đi nhiều nơi lắm rồi, càng phải chú ý an toàn hơn mới được."
Nặc Thanh bị y tổ lái qua vấn đề khác cũng không bám chặt việc y vừa cười ra tiếng nữa, dù sao thì sau này cố gắng hơn chút có lẽ vị phu nhân này của cậu sẽ cười nhiều hơn thôi. Bọn họ còn nhiều thời gian mà.
Thế là cậu sau một hồi suy nghĩ nghiêm túc, rốt cuộc cũng gật đầu tha thứ cho y.
Yến Hàn ở địa vị cao như này, lại không biết cách đối nhân xử thế, thích gì làm nấy thế nên chắc chắn chẳng thiếu kẻ thù đâu.
Bây giờ cậu mang danh [người Yến vương], xác suất bị ám sát cũng tăng lên nhiều lắm. Lỡ cậu lớn xớn mà ăn phải món nào ngoài đường sau đó trúng độc mà ngủm củ tỏi thì cũng chẳng trách ai được.
Thấy bé con cuối cùng cũng buông chăn xoay người lại đối mặt với y, Yến Hàn mờ mờ đoán được bí kíp dỗ khanh khanh của mình. Thế nhưng cũng cần phải thực hành nhiều thêm vài lần mới chắc chắn được.
Nặc Thanh được Yến Hàn đền cho bằng cách dẫn cậu lên tửu lâu nổi tiếng nào đó ăn chè đậu đỏ.
Nghe Sở Chiến bên cạnh bép xép một hồi ý chính kiểu như chủ của tửu lâu này là bạn của Yến Hàn, y cũng là khách quen ở đây mỗi khi có công tác tới Phi Thiên thành thế nên chỗ này có thể tin được.
Nặc Thanh có chút tò mò đối với bạn của Yến Hàn. Phần lớn thời gian cậu đều dành ở Yến phủ tại Yến Việt thành, cũng chả thấy có ma nào mò tới nói là bạn Yến Hàn tới chơi cả. Làm cậu còn tưởng Yến Yến nhà mình tính xấu quá nên không có người bạn nào nữa chứ.
Đi tới con đường nhỏ lát đá thanh lịch, Nặc Thanh vừa khụt khịt mũi vừa nhìn ngắm mấy viên đá màu sắc đẹp đẽ dưới chân.
Yến Hàn ngay lập tức nhíu mày, quay đầu cầm áo lông trên tay Sở Chiến khoác lên người cậu.
"Em bệnh rồi? Có đau họng không? Cần ta sai người sắc thuốc luôn bây giờ không?"
Nặc Thanh lắc đầu nguầy nguậy: "Không, ta chỉ hơi sổ mũi chút thôi, không cần phải làm quá lên như vậy. Lát uống bát canh gừng là mai khỏi ngay ấy mà."
Lông mày Yến Hàn vẫn chẳng dãn ra chút nào. Y thấy tốc độ đi của cậu quá chậm, lại lo cậu ở ngoài lâu bị khí trời hun đến bệnh thế là bế thốc cậu lên, hai ba bước đã vào trong trướng gấm.
Cẩn thận đặt cậu xuống ghế quý phi phủ đầy đệm nhung, lại sai người đốt thêm lò sưởi xong, Yến Hàn ngồi xuống làm đệm lưng cho cậu.
Nặc Thanh cũng thấy người hơi mệt mệt, thế là tùy y bế mình đi, cũng tùy ý để y bày bố cho mình.
Kì lạ ghê, kiếp trước cậu ngay cả cảm cũng hiếm khi nào bị. Sao mới tới đây chưa được ba tháng mà đã thấy đầu nặng, mũi nghẹt thế nhỉ.
Cậu lại chợt nghĩ tới cái tình trạng đặc biệt của mình. Nhân Loại chẳng ra Nhân Loại, Bán Thú Nhân cũng không phải, có phải động vật bậc thấp không cũng không biết.
Ừ, vậy dễ bị bệnh cũng đúng rồi.
"HÀN HÀN~~~"
Nặc Thanh đang mềm oặt dựa trên người Yến Hàn nghe cái giọng này mém tí nữa là trật luôn eo. Cái quái gì vậy nè.
Ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài trướng gấm, Nặc Thanh rốt cuộc nhìn thấy chủ nhân của giọng nói sởn da gà đó.
Má ôi, một lời khó nói hết.
Ùm, nếu phải dùng một câu để tóm tắt thì Nặc Thanh sẽ hình dung vị này với năm chữ:
Mr. màu hường sever 2.
"Em còn nhớ tên nhóc quần là áo lượt lúc trước em gặp trước cửa Lạc Tiên Thư các không?"
Nặc Thanh vẻ mặt nhịn cười: "Nhớ, cái vị bị mấy bác chó mực tặng cho mấy dấu răng kí lên mông."
Yến Hàn bật cười trước câu nói của cậu. Lúc này Nặc Thanh đã có thể nhìn rõ ràng nụ cười của y. Chẳng phải nụ cười mỉm hay cong cong khóe môi như bình thường nữa, đây mới chính là một nụ cười thật sự.
Hoa Phù Dung nở còn chẳng mê người bằng Yến Yến của cậu bây giờ nữa.
Nặc Thanh mơ hồ nghĩ vậy. Sau đó hơi nhổm người dậy từ trên đùi y, ịn lên mặt y một nụ hôn đầy nước miếng.
Vị khách mới tới chỉ kịp gọi hai chữ chứng tỏ sự xuất hiện của mình, chưa kịp làm gì thêm nữa đã bị thồn cho một tấn cơm chó vào miệng.
Mr. Màu hương sever 2: “.....”
Móa nóa, chưa kịp để cho yêm chuẩn bị tâm lí luôn á.
Vương à, ngài biết cười như vậy từ khi nào vậy?!
Thêm nữa, vị dũng sĩ đang hôn ngài kia là ai vậy, ta phải xin một sợi tóc của vị ấy về để làm vật gia truyền cho con cháu mới được. Chứ này quá dũng cảm rồi đi, dám hôn cái người la sát như ngài luôn mới ghê chứ.
Yến Hàn sau bị Nặc Thanh tát nhẹ cho một cái vì định hôn môi cậu - người mang mầm bệnh xong, đã được cậu xua đi ra ngoài gặp bằng hữu.
Nghe nói đâu vị bằng hữu này là chú ruột của Mr. Màu hường sever 1. Không hổ là hai chú cháu, cái style chẳng khác gì nhau. Trừ mỗi việc vị kia là màu hường, vị này là tím rịm tìm rim.
Nặc Thanh mềm oặt nằm trên ghế nghĩ miên man, trên trán nóng hổi làm cậu hơi khó chịu, vươn hai tay xua xua y:
"Ngài mau đi nói chuyện với bằng hữu của mình đi, đừng ở lại đây kẻo lây bệnh. Nhớ sai người mang canh gừng cho ta nhé."
"Ta đi một lát là sẽ về ngay thôi, em cứ ngủ một chút đi nhé."
Yến Hàn khom lưng vén chăn cho cậu, hôn nhẹ lên trán cậu một cách rất đỗi lưu luyến sau đó mới đi ra ngoài, lại sai người đứng ngoài chăm sóc người bên trong cẩn thận.
Nặc Thanh hai mắt dần mơ hồ đi, chốc lát sau không nhịn được mà ngủ mất.
Bệnh đến như núi lở mà. Chưa gì tưởng bệnh nhẹ, ai ngờ lại là sốt chứ. Trước khi ý thức chìm vào bóng tối, cậu nghĩ vậy.
Mặt trời dần khuất về phía Tây, bầu trời bắt đầu phủ lên một lớp đỏ cam rực rỡ, mỹ lệ của buổi hoàng hôn và tương tự như vậy, không khí xung quanh trướng gấm cũng bắt đầu rục rịch. Nói cho đúng hơn là từng dòng Long khí xung quanh trướng gấm đang rục rịch.
Chúng cứ như gặp phải thần tượng của mình hay gì mà ào ạt đổ xô về trong trướng gấm. Khí thế ồ ạt đó thậm chí có thể xé toạc cơ thể bất kì ai dám hấp thụ chúng.
Ấy vậy mà khi đến trước thân ảnh thiếu niên đang vùi mình trong chăn gấm ngủ say kia, từng luồng Long khí như con hung thú được thuần hóa, lặng lẽ mà dịu ngoan chui vào ấn đường của cậu. Sau đó tất cả đều bị viên hạch tâm màu xám xanh trong người cậu hấp thụ hết.
Hạch tâm: "Đến đây đi mấy em yêu!"
Long khí: "Anh yêu em tới đây!!"
Sau khi ăn no rồi, hạch tâm lại cần cù làm việc. Trước tiên phun ra một đống những sợi mảnh như sợi tơ màu vàng lấp lánh, rồi điều khiển từng sợi một chạy đi khắp cơ thể chủ nhân một vòng, hai vòng, ba vòng....
Cho đến lúc toàn bộ từng đường gân, mạch máu, xương cốt đều bị bao phủ bởi những sợi tơ màu vàng ấy, hạch tâm mới lười biếng ợ một tiếng, lắc mông đi ngủ.
Mơ màng mở mắt ra, Nặc Thanh còn mờ mịt tự hỏi mình là ai đây là đâu. Tốn ba phút tập hợp trí thông mình cùng bộ não trở về, Nặc Thanh cảm thấy người mình thật sự rất nhẹ nhàng. Không còn thấy đau đầu sổ mũi nữa, hẳn là Yến Hàn đã đút thuốc cho cậu rồi.
Thế nhưng nằm như vậy được một phút, cậu phát hiện ra xung quanh im ắng khác lạ.
Dạ minh châu trên tường tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ dát lên mặt cậu, tạo nên một vẻ đẹp mờ mờ ảo ảo, cũng soi rõ vẻ mặt nhiêm trọng của cậu.
Đây là tửu lâu, dù có là trướng gấm tư nhân thì âm thanh đến từ nơi khác hoặc âm thanh của tiểu nhị phục vụ đi lại vẫn phải có. Vậy mà ngoài tiếng củi cháy tí tách trong lò sưởi thì chẳng còn âm thanh nào khác trừ tiếng hít thở của cậu.
Nặc Thanh vén chăn bước xuống ghế quý phi, gọi mấy lần vẫn không thấy có ai đáp lại, trong lòng cậu nổi lên cảnh giác.
Bước ngang qua gương thủy tinh trong trướng gấm, cậu hơi liếc qua vài giây rồi lại cất bước đi tiếp. Thế mà vừa đi được một bước đã dừng lại, nhanh chóng quay đầu về phía gương.
Trong gương, phản chiếu một khuôn mặt thiếu niên có chút bầu bĩnh nhưng lại vô cùng dễ nhìn. Thế nhưng điều quan trọng đó là...thiếu niên có một đôi đồng tử xanh lam yêu dị.
Nặc Thanh chăm chú quan sát bản thân trong gương, rồi từ từ nhìn vào khoảng không xung quanh mình.
Một làn sương mù...màu tím?
Ngạo Kiều đang bay lượn lờ bên người Nặc thanh, một bộ dáng hung dữ thằng nào đυ.ng vào ta quất cả nhà mi. Quay đầu lại đã thấy bé yêu nhà mình đang nhìn mình chằm chằm.
Ngạo Kiều: “.....”
Bay bên trái.
Nặc Thanh: Nhìn bên trái.
Ngạo Kiều: Bay bên phải
Nặc Thanh: Nhìn bên phải.
Ngạo Kiều: “.....”
NGAO NGAO NGAO!!! CUỐI CÙNG BÉ YÊU CŨNG NHÌN THẤY MỊ!!!
Đang lúc Ngạo Kiều đang hết sức vui mừng thì Nặc Thanh lại quay đầu nhìn về phía cửa trướng gấm.
Cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Cái giọng này....
....Mão?
__________________
Fam:
Sắp kết thúc phó bản này rồi. Thử đoán xem mục đích cuối cùng của đám người này là gì nhé.