"Em có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"
Nặc Thanh ngơ ngác ngẩng đầu: "Hở?"
Yến Hàn nhẹ nhàng rút lại xấp giấy trên tay cậu lại, sau đó đưa cho Ám đứng phía sau giữ lấy. Đoạn nhìn sang cậu nói:
"Hôm nay là lễ Thất Tịch. Em có muốn đi dạo trên phố Lý Cẩm không? Hôm qua em đã nói với Dương Uyển là em muốn đi tới đó."
Nặc Thanh vốn dĩ đang định nói mình chỉ là thuận miệng nói vậy để có lý do nhắc khéo Dương Uyển tới Sông Lý Cẩm hoặc là đi đâu đó, miễn là rời xa đứa trẻ rối trong phủ thôi.
Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Yến Hàn, cậu bỗng vô thức nói:
"Được thôi. Thế nhưng chúng ta đã hẹn gặp Dương tiểu thư vào hôm nay mà?"
Yến Hàn không nghĩ đó là chuyện gì to tát, cũng cảm thấy không vui khi cậu cứ nhớ tới nữ nhân tên là Dương Uyển đó. Thế nhưng vẫn nói:
"Ta sẽ cho người báo cho nàng ta tới phố Lý Cẩm."
Nghe vậy, Nặc Thanh không còn bận tâm gì nhiều nữa, lập tức gật đầu. Hiếm lắm mới thấy Yến Yến nhà cậu tự động đưa ra đề nghị muốn đi đâu chơi như này.
Cậu cũng muốn đi đâu đó cho khuây khỏa chút, chứ cứ với tâm trạng nặng nề như bây giờ chắc cậu trầm cảm mất.
Vương quản gia thoắt ẩn thoắt hiện cung kính bước vào. Từ khuôn mặt của ông tự nhiên Nặc Thanh nhìn thấy được hai chữ hưng phấn nhàn nhạt. Nó làm cho cậu phải chớp mắt mấy lần để chắc rằng mình không bị hoa mắt mà nhìn lầm.
Nhưng không, dù có chớp tới mức muốn rụng luôn đôi lông mi ra ngoài thì cái nét hưng phấn trên mặt Vương quản gia trong mắt cậu vẫn chẳng hề biến mất.
Vương quản gia, ta nói thật chứ ông rốt cuộc là đang hưng phấn điều gì vậy?
Nghĩ sao hỏi thế, Nặc Thanh đã không kìm được tò mò mà hỏi ra ngoài:
"Sao người trông có vẻ còn hưng phấn hơn cả kẻ được đi chơi như ta thế Vương quản gia?"
Không hỏi thì thôi, khi cậu vừa hỏi xong, chẳng hiểu sao Vương quản gia đã nhìn cậu bằng một ánh mắt hết sức là...từ ái??
Không để cậu thắc mắc lâu lắm, Vương quản gia sau khi lấy khăn tay chấm nước mắt đã hết sức mà vui vẻ giải thích:
"Ngài không biết đó chứ, ta đây ngày xưa chính là quản gia của hoàng...nói chung là quản gia cho một gia đình hết sức quyền quý. Thế nên ta đã nhận được một nền giáo dục vô cùng nghiêm khắc và hoàn chỉnh dành cho một quản gia hợp cách từ đầu đến cuối."
Nặc Thanh vẫn không hiểu: "Như vậy thì tại sao người lại có vẻ hưng phấn như vậy?"
Vương quản gia sụt sùi: "Bởi vì!!!"
Nhưng do quá xúc động, ông vừa nói được hai chữ đã không nhịn được khóc nấc lên.
Nặc Thanh rơi ba vạch hắc tuyến, giúp ông vỗ lưng thuận khí, thuận miệng hỏi: "Bởi vì?"
Vương quản gia: "Bởi vì trong hơn 27 năm ta phục vụ chủ tử, ta chưa bao giờ có dịp sử dụng kiến thức phục vụ chủ tử đi dạo phố a!!"
Nặc Thanh: “......”
Nặc Thanh: "???"
Vương quản gia hiển nhiên biết cậu đang cảm thấy không hiểu gì, vì thế đã cố nén cỗ xúc động mà nói:
"Ngài không biết chứ trong 109 nội dung dành cho quản gia mà ta đã học, phần nội dung [chuẩn bị cho chủ tử đi dạo phố và dạo chơi] chính là phần phải học nhiều nhất, kiểm tra nhiều nhất và là phần khó nhất! Nó còn khó hơn cả phần chăm sóc cho con cái của chủ tử nữa!!"
Nặc Thanh: ....
Cuối cùng đã hiểu vì sao ông ấy có vẻ xúc động như vậy.
Thử nghĩ xem, học muốn bục cái mặt, muốn rớt cái nết, rơi luôn cái giới tính ra ngoài mà cuối cùng chỉ để không đó chứ chẳng áp dụng được chút gì. Hỏi xem có tức không chứ.
Nó có thể hiểu như bỏ thời gian học bốn năm ngành luật sau đó ra trường đi làm bác sĩ vậy ấy.
Nặc Thanh đưa cho ông một ánh mắt đồng tình, sau đó thầm cảm thấy tội lỗi trong lòng.
Xin lỗi nhé Vương quản gia, có lẽ đời này ông không có khả năng thực hành kiến thức trông trẻ, chăm sóc con của Yến Hàn đâu.
Thân là nguyên nhân của điều đó, Nặc Thanh tỏ vẻ mình hết sức chia buồn với Vương quản gia.
Việc cậu và Yến Hàn có con là chuyện không thể xảy ra. Cả hai đều là nam nhân cả mà.
Và việc Yến Hàn có con với người khác lại càng không thể xảy ra. Nếu việc đó thật sự tồn tại, cậu nhất định dù có trả cái giá gì cũng phải gϊếŧ chết y. Nếu cậu còn sống, cậu sẽ đi tìm người khác tốt hơn, cho y dưới địa ngục tức chết.
Còn nếu cậu cũng chết theo y luôn, thì xuống đó cậu lại cho y biết thế nào là lễ độ.
Nghĩ đến đây, Nặc Thanh âm thầm nhớ tới mấy bản vẽ dưới gối trong phòng ngủ của mình.
Cậu phải nhanh chóng cho mấy bé cưng của cậu ra đời thôi. Đến lúc đó, lớn xớn cái là cậu cho ăn kẹo đồng hết một lượt.
Yến Hàn nhìn ánh mắt của bé con nhà mình, lập tức hiểu cậu lại đang suy nghĩ vẩn vơ cái gì nữa rồi.
Liếc nhìn Vương quản gia đang sụt sùi bên cạnh, Yến Hàn cuối cùng cũng đứng lên dọn dẹp cục diện.
Trong chốc lát, Vương quản gia vẻ mặt hí hửng hai tay mỗi bên nắm đầu Sở Chiến và Chiêu cất bước đi ra bên ngoài, khí thế hừng hực đi chuẩn bị cho lần dạo chơi đầu tiên của Yến Hàn.
Ông nhất định sẽ khiến lần ra ngoài này của Vương hoàn mỹ nhất có thể!!!
Yến Hàn xua tay cho Ám lui ra ngoài, sau đó ôm lấy Nặc Thanh đang đứng một bên lại, suy nghĩ trong chốc lát sau đó ngập ngừng hỏi:
"Em sao vậy? Trông em có vẻ không cao hứng lắm?"
Nặc Thanh chỉ hờ hững nhìn y, chẳng đáp lại lời nào.
Yến Hàn: “......”
Hình như khanh khanh của y dỗi rồi.
Yến Hàn khi nhận ra điều này đã hết sức bối rối. Thực tế thì ở với nhau được hơn 2 tháng, Nặc Thanh chưa có một lần nào dỗi Yến Hàn mà không có lý do rõ ràng.
Cậu luôn rất dễ tính, tùy y làm gì cũng thuận theo y hết sức. Trong hai người hỏi ai có tần suất giận lẫy nhiều hơn thì chỉ có Yến Hàn và cũng chỉ còn lại Yến Hàn thôi.
Thế nên, kinh nghiệm dỗ người thì Nặc Thanh có đủ, còn Yến Hàn...
Cái nịt còn không có ấy.
Lần duy nhất Yến Hàn dỗ Nặc Thanh, chính là lần y chủ động xin lỗi cậu khi mà đã phái người giám sát cậu kia.
Lúc đó chỉ có mình y có tình cảm với cậu thôi. Còn Nặc Thanh thì chỉ coi y như một chỗ dựa tạm thời.
Kể từ lần đó trở đi, Yến Hàn chưa có cơ hội nào để đi dỗ khanh khanh nhà mình. Thành ra bây giờ bỡ ngỡ.
Nặc Thanh đang ngồi đột nhiên đưa tay tét má mình một cái, nhưng tay chưa kịp đáp lên mặt thì bàn tay của y đã ngăn lại trước mặt cậu.
"Đừng tự làm tổn thương mình như vậy. Có gì em tát ta này."
Nói rồi y nhẹ nhàng nghiêng đầu, cúi người đưa má ra trước mặt cậu.
Nặc Thanh thấy vậy thì cười phá lên, sau đó ôm mặt y hôn cái chụt, thầm thì nói:
"Ta không sao cả, chỉ là tâm trạng hơi không tốt chút thôi."
Nhìn đôi mắt tím dịu dàng của y, cậu âm thầm phỉ nhổ bản thân một phen.
Nhìn mày đi Nặc Thanh à, mày có khác gì đang giận dỗi vô lý không. Mày làm vậy chẳng khác nào mấy vụ nằm mơ thấy người yêu nɠɵạı ŧìиɧ sau đó tỉnh dậy đạp người yêu xuống giường cả.
Mày làm như thế không sợ bị người ta chán ghét sao, đúng là mệt quá mất khôn mà.
Yến Hàn hôn đáp lại cậu, nhẹ mυ'ŧ môi dưới non mềm của người trong lòng, giọng y trầm trầm hỏi:
"Em đang không vui vì chuyện gì?"
Nặc Thanh nghĩ một chút, cũng không do dự nói cho y biết. Sau đó cười cười nói đùa:
"Ta vô lý quá ha. Tự nhiên lại giận lẫy với lí do kì lạ như vậy rồi trút giận lên người ngài. Cho ta xin lỗi nhé, đáng lí ra ta phải lí trí hơn."
Yến Hàn không đáp lại lời cậu, chỉ hơi rũ mắt ngắm nhìn góc nghiêng khuôn mặt cậu, trong mắt thoáng hiện sự thất vọng.
Thế nhưng Nặc Thanh đang ngồi xoay lưng trên đùi y không hề nhìn thấy ánh mắt đó. Nếu nhìn thấy, có lẽ cậu sẽ biết cảm giác quái lạ trong lòng cậu bây giờ là gì.
Họ cứ ngồi như vậy, cho đến khi Vương quản gia vào thông báo xe ngựa đã chuẩn bị xong thì rời khỏi thư phòng lên xe rời phủ.
Giữa chừng Nặc Thanh có tốn một chút thời gian để chạy về phòng ngủ, thế nhưng nốt đệm nhỏ đó cũng không làm ảnh hưởng gì nhiều.
Buổi trưa mặt trời đã lên cao, thế nhưng không khí vẫn mang theo cái khí mát mẻ của mùa thu. Lá vàng bao phủ khắp mọi nơi, những cơn gió tinh nghịch chạy qua chạy lại làm hất tung lên từng đống lá vàng trên mặt đất. Từng phiến lá thu bay khắp bầu trời xanh ngọc, làm lòng người tĩnh lặng.
Nặc Thanh ngồi trên xe ngựa măm măm bánh hoa quế, nhìn phiến lá cây ngân hạnh đậu bên mép cửa, cậu nghĩ nghĩ gì đó rồi với người nói vọng ra với Sở Chiến đang điều khiển xe:
"Ta muốn tới tiệm rèn."
Sở Chiến đáp lại: "Vâng, tiểu chủ tử cứ để đó cho ta, ta lái xe ngựa là giỏi nhất phủ đấy!"
Nặc Thanh cũng cười, nói đùa:
"Vậy trăm sự nhờ Sở khiển thố tiên sinh rồi!"
"Hí hí hí!!!"
"A Thanh. Em có thể dựa vào ta nhiều hơn."
Nặc Thanh bị tiếng vó ngựa bên ngoài át mất tiếng của y, đành quay sang nhìn nam nhân bên cạnh, hỏi lại:
"Ngài nói gì thế? Ta không nghe rõ lắm."
Yến Hàn nhìn đôi mắt đen lúng liếng của cậu, hồi lâu sau mới nói:
"Không có gì, không có gì cả đâu."
___________________
Fam:
A Thanh à, trong tình yêu giữa hai người, đôi lúc không cần có thứ gọi là lí trí đâu.
Đôi khi ta có thể làm một đứa trẻ, tùy hứng mà giận lẫy người kia. Hãy dựa vào họ, hãy coi họ là chỗ dựa mỗi khi cảm thấy mệt mỏi.
Nếu họ vẫn cứ dỗ dành ta, chiều chuộng ta dù họ biết ta đang giận dỗi vô lý thì đó mới gọi là tình yêu chứ nhỉ?
Đó là suy nghĩ của riêng Fam hoi, hơn 18 cái xuân xanh chưa có một người để crush là hiểu rồi.
Đang phân vân giữa xưng hô "Ta - ngươi” và "Em - chàng”. Chọn đi mấy bấy bề.