Sau Khi Xuyên Thành Hamster, Tôi Rơi Vào Tay Của Bạo Quân

Chương 58: Phi Thiên thành (8)

Không gian xung quanh tối đen như mực, tĩnh mịch, im lặng.

Sự tĩnh lặng đến mức khiến người ta muốn hỏng mất.

Nặc Thanh mờ mịt mở to đôi mắt ra. Nhìn bóng tối trước mặt, cậu chẳng biết do xung quanh là phòng tối, hay là...do mắt cậu mù rồi nữa.

Toàn thân như bị hút đi tất cả sức lực, tay chân mềm nhuyễn run lẩy bẩy. Nặc Thanh hơi chớp mắt một chút, sau đó gắng gượng không nổi nữa, cuối cùng vẫn để bản thân mất đi tri giác, tùy ý để chính mình vô thức lịm đi.

Nặc Thanh không biết mình đã ngất đi như vậy bao lâu. Trong bóng tối u ám không có một tia sáng yên tĩnh đến cùng cực này, một tia sáng màu xanh lam dịu nhẹ bỗng lóe lên.

Nặc Thanh mơ hồ nhìn nó, cậu mờ mịt nhìn tia sáng chậm rãi tới gần cậu, chậm rãi biến lớn rồi bao phủ lấy toàn bộ tầm nhìn.

Bóng tối xung quanh biến mất, cậu rơi vào một khoảng không ấm áp đến lạ lùng.

***

Mồng 7 tháng 7, lễ Thất Tịch.

Ăn sáng và bình ổn nỗi sợ hãi mém mất hoa cúc xong, Nặc Thanh đã ngồi xuống nghe Yến Hàn tóm tắt lại một số thông tin quan trọng trong xấp báo cáo được dâng lên.

"Ma bà, là một phụ nhân tuổi đôi mươi, dân từ ngoại quốc chuyển tới Yến Việt quốc. Trước khi tới Phi Thiên thành, nàng ta đã từng di chuyển tới ở tại ba huyện nhỏ khác lần lượt là Châu Thành, Phú Lộc và Nam Điền."

Nặc Thanh đưa bút chấm ít chu sa gạch đỏ trên tờ giấy trước mắt một gạch, sau đó nói:

"Vấn đề ở đây là, ngay khi ở ba huyện đó, nàng ta sống vô cùng cực khổ, chỉ là một Nhân Loại bình thường không có danh tiếng. Khác một Ma bà quyền lực nức tiếng bây giờ một trời một vực. Nguyên nhân do đâu dẫn tới sự khác biệt đó?"

Khoan đã, người phụ nhân đó tên là Ma bà? Hình như thẻ hội viên của hội sở cũng có một chữ Ma?

Một tia suy nghĩ lóe lên trong đầu Nặc Thanh, thế nhưng cậu vẫn chưa tìm được thứ mấu chốt để nối tất cả các manh mối lại với nhau.

Trẻ con nhà quý tộc bị bắt cóc.

Hội sở và Thập Tam Hoàng Hà thật sự có khả năng lớn tới mức có thể bắt cóc những đứa trẻ đó ngay dưới sự canh phòng nghiêm ngặt của gia đình quý tộc ư?

Nói đâu xa, Dương phủ chính là phủ của Binh bộ thượng thư, hộ vệ chắc chắn không là ngũ cấp thì cũng là thất cấp. Ấy thế mà cháu của Dương Uyển vẫn bị đánh tráo thành công mà chẳng hề có ai mảy may hay biết.

Làm sao bọn chúng làm được?

Yến Hàn vươn tay vuốt thẳng hai đầu lông mày sắp xoắn chặt vào nhau của bảo bối nhà mình. Tay còn lại y vươn ra lật sang một tờ báo cáo khác, nhẹ giọng:

"Vài ngày trước khi những đứa trẻ này bắt đầu hành xử kì lạ thì các phủ đều trùng hợp mà tuyển vào một số người hầu mới. Những người hầu đó lại đều trùng hợp mà được phân đến viện tử của những đứa trẻ này, em có thấy...đây đều là trùng hợp không?"

Câu nói của y như một cây đuốc rọi sáng suy nghĩ của cậu. Nặc Thanh hơi bật người từ trên ghế dậy, từng chi tiết tìm hiểu được trước đây bắt đầu xuất hiện một sợi dây liên kết nối tất cả chúng lại với nhau.

Nặc Thanh đứng dậy đi đi lại lại, hai ngón tay hơi gõ gõ trên không trung một chút, sau đó giọng thiếu niên bắt đầu vang lên trong thư phòng:

"Đầu tiên, Thập Tam Hoàng Hà và một số tổ chức buôn nô ɭệ khác hình thành một đường dây khổng lồ xung cấp lượng trẻ con cho hội sở. Nếu chỉ là trẻ con Bán Thú Nhân hoặc Nhân Loại thì thôi đi. Thế nhưng chúng còn bắt được cả Dị Nhân và Long Tử ấu tể.

Thế nhưng trẻ con có thể thể phân hóa thành Dị Nhân và Long Tử phần lớn là sinh ra trong gia đình quyền thế, được bảo vệ vô cùng ngiêm ngặt. Làm sao chúng bắt được bọn trẻ chứ?"

Dùng giọng khó hiểu đặt ra một câu hỏi, sau đó Nặc Thanh lập tức đổi giọng, ngón tay thon dài chỉ ngay trên hai chữ [nô bộc mới] trên giấy báo cáo.

"Ta nghĩ mãi vẫn không ra được thủ đoạn mà bọn chúng có thể dùng để bắt cóc và đánh tráo được đám trẻ đi ngay dưới mí mắt của trưởng bối bọn nhỏ. Sau đó, có một thông tin khác xuất hiện."

Nói xong, cậu hơi giương mắt nhìn Yến Hàn.

Yến Hàn nhìn ánh mắt của cậu, gật đầu tán thưởng: “Đúng vậy, thông tin mới đó là người hầu mới được tuyển vào trong phủ."

Nặc Thanh biết mình đã đi đúng hướng, cũng mặc kệ người nào đó rõ ràng là biết hết nhưng vẫn im ỉm chẳng chịu hé miệng giải thích cho đám thuộc hạ thân cận của mình, cậu quyết định tự thân ra trận. Nhìn ánh mắt chăm chú của những người xung quanh, cậu thoáng nâng giọng:

"Chính vì thế, ta đã thiên về một giả thuyết như này. Đầu tiên, tồn tại thêm một thế lực nào đó nữa ngoài hội sở, Thập Tam Hoàng Hà và Ma bà. Theo cá nhân ta, thế lực này...là quan lại trên kinh thành."

"Không thể nào, bọn họ rõ ràng là bậc quan phụ mẫu cơ mà, làm sao mà nỡ làm ra hành động đó với con dân của mình chứ?"

Một hộ vệ ngoài cửa bỗng lên tiếng phản đối, thế nhưng giọng nói nhẹ nhàng và ngữ điệu giễu cợt đó thể hiện rằng hắn cũng đồng ý với suy đoán của Nặc Thanh.

Con người ấy à, có đôi khi chúng ta dùng ác ý lớn nhất để suy đoán về hành động của bọn họ, chúng thậm chí còn đúng hết.

Lòng tham của một đứa nhóc mười tuổi đôi lúc còn có thể gây ra hậu quả hết sức khôn lường. Nói gì đến một số vị [quan phụ mẫu] quyền cao chức trọng trong triều kia chứ?

Nặc Thanh im lặng nhìn vị hộ vệ đó, cũng chẳng nói gì thêm. Dẫu sao cậu cũng hiểu cái sự giễu cợt trong lời nói đó là xuất phát từ đâu.

Vị này tên là Chiêu, Sở Chiến từng nói rằng Yến Hàn đã cứu hắn từ trong [Tịnh thân phòng] ra. Còn nói quá khứ của hắn có dính líu thù oán với một quan nhị phẩm nào đó trong triều, thế nên khuyên cậu đừng nói gì về triều chính trước mặt hắn.

"Đừng bày vẻ mặt đó của ngươi trước mặt em ấy."

Một bàn tay vươn ra từ phía sau kéo Nặc Thanh lại, sau đó giọng nói của y hờ hững vang lên. Người bị nhắc đến hiển nhiên cũng không dám dị nghị gì y, ngoan ngoãn lui về vị trí cũ.

Nặc Thanh quay đầu nhìn y, lại bị y vỗ mông nhẹ mấy cái, đi kèm là câu nói thúc giục:

"Ngoan, nói tiếp đi, ta đang nghe đây."

Nặc Thanh kệ y, không hề nhớ bài học gì từ buổi sáng, ngồi thẳng lên đùi y theo quán tính, sau đó lại tiếp tục suy đoán của mình.

"Tại sao ta lại nghĩ trong vụ này có một bàn tay của những vị quan lại trên thương trường đó? Trước tiên nói về thủ pháp đánh tráo mà bọn bắt cóc đã dùng."

"Trước hết, tìm cách lách khỏi [Phán xét] hoặc [Thật giả] để trở thành người hầu trong phủ. Tiếp đến, nhờ vào sự giúp đỡ của thế lực quan lại kia mà được điều đến viện tử của đứa trẻ được nhắm tới, cuối cùng là tiến hành tội ác."

Mảnh ghép [nô bộc mới] trong đầu cậu bắt đầu được nối vào mảnh ghép [những con rối hình người] tạo nên một đoạn hoàn chỉnh.

"Trong đó phần cuối cùng chính là khó nhất. Bởi muốn tráo đổi đứa trẻ thật với con rối giả thì bọn chúng không chỉ phải tìm được một địa điểm để giăng lưới và sắp đặt bẫy, mà còn phải xác định được thời gian nào phù hợp để thực hiện tráo đổi. Muốn làm được điều đó, bọn chúng cần thông tin lẫn lịch trình hằng ngày của đứa trẻ."

"Nhưng các ngươi cũng biết, thông tin về những đứa trẻ con nhà danh gia vọng tộc, có dòng dõi và huyết thống cao quý không hề dễ để có được. Chẳng hạn chúng có thói quen gì, ở đâu, hay đi tới chỗ nào... Những thứ này chỉ có cố ý điều tra thì mới biết được."

"Nhưng ta đã nói rồi, để điều tra được những thông tin đó dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của hộ vệ phủ thì chẳng dễ dàng đâu. Vừa tốn nhân lực, vừa tốn thời gian, chính lẽ ấy, cách tốt nhất để có thể lên kế hoạch hoàn mỹ bắt được những con mồi tốt nhất bằng cách đơn giản nhất, bọn chúng cần một bên nào đó khác cung cấp thông tin."

"Có đủ khả năng soi chuyện nhà người ta, lại vừa có thể giúp bọn chúng che giấu những vụ án mất tích của trẻ con trong nhân gian, ứng cử viên tốt nhất phải vừa có mạng lưới tình báo tốt, vừa có quyền lực hậu phương vững chắc. Suy đi xét lại, chỉ còn mỗi quan lại trên thương trường là hợp điều kiện mà thôi."

Ám nhìn thiếu niên đang hết sức tập trung kia, lại nhìn Yến Hàn đang cong môi thì cảm thấy kì lạ.

Nhìn vẻ mặt của Vương thì hiển nhiên là đã biết tất cả những điều mà Nặc Thanh đang nói, vậy thì tại sao ngài ấy vẫn cứ im lặng để cậu tự tìm hiểu lấy?

Thắc mắc của Ám hiển nhiên là không có ai giải đáp cho, bởi tất cả những người có mặt trong thư phòng, thậm chí là cả ám vệ, hộ vệ đứng bên ngoài cũng đang chăm chú lắng nghe lời Nặc Thanh nói.

Nặc Thanh đã từng chỉ huy một hội nghị hơn mấy nghìn nhân viên, đương nhiên chẳng hề cảm thấy áp lực gì sất trước ánh nhìn của mấy chục người này.

Vẻ mặt cậu chỉ hơi trầm trọng, nghĩ một lúc mới nói:

"Yến Yến nói với ta rằng Ma bà là người ngoại quốc. Hội sở cũng có thẻ hội viên khắc chữ [Ma]. Chúng có thể là cùng một thế lực với Ma bà. Hiển nhiên, khả năng bọn chúng là phe của nước địch với chúng ta là rất lớn."

"Vì điều đó nên ta mới thấy lo lắng. Ngươi thử nghĩ xem, nếu bọn chúng là thế lực của nước địch phái tới Yến Việt quốc, thì liệu mục đích cuối cùng của bọn chúng có đơn giản chỉ là bắt cóc trẻ con rồi bán đi như vậy hay không?"

Nặc Thanh nắm lấy tay Yến Hàn, nhẹ giọng hỏi:

"Yến Yến, ngươi có nhận ra bọn chúng bắt trẻ con không hề cố định một chủng tộc nào hay không? Hải Nhân, Điểu Nhân, Thảo Nhân, Trùng Nhân...bọn chúng đều bắt hết. Số lượng mỗi chủng tộc đều dao động từ 40 - 50 đứa trẻ. Bọn chúng làm như thế chỉ đơn giản là muốn bán đi làm luyến sủng ư?"

Yến Hàn hơi rũ mắt nhìn đỉnh đầu cậu, ánh mắt không rõ ý vị:

"Ý em là....đứng sau tội ác bắt cóc trẻ con này có thể là một âm mưu muốn gây hại cho nước ta của nước địch?"

Nặc Thanh gật gật đầu.

Đây chính là điều cậu vô cùng lo lắng.

Cứ mỗi một danh tính của những thế lực tham gia vào tội ác này trồi lên mặt nước thì nó lại luôn chỉ về một kết quả đáng sợ.

Nặc Thanh vẫn chưa nói cho Yến Hàn về những gì cậu nhìn thấy ngày hôm qua. Chính vì thế, sự lo ngại và hoảng sợ của cậu còn lớn hơn y nghĩ rất nhiều.

Tim hài nhi, những cái xác mất tích, những cái thùng gỗ được vận chuyển tới Phi Thiên thành.

Sau khi lấy tim đi, xác sẽ xảy ra chyện gì?

Nặc Thanh cắn môi mình, một lần nữa tâm tình chìm đến đáy cốc.

Hy vọng rằng, lần này bọn họ có thể giải quyết toàn bộ đám [người] này một thể, giải quyết bớt u nhọt cho thế giới.

Hy vọng rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn.

Cơn gió thu khẽ thổi qua làn cây ngoài cửa thư phòng, mang tới cái mát lạnh của mùa thu.

Thế nhưng nó cũng là dấu hiệu cho một cơn mưa không biết là mưa rào hay là bão táp.

_________________________

Fam: chạy deadline sấp mặt.

Hai chương tiếp theo sẽ ra vào thứ bảy và chủ nhật nhé. Moa.