Fam: đang bay lắc chơi cho hết hè thì phát hiện tuần này mới ra có hai chương, chưa có đủ số lượng bình thường nên mò lên gõ nè.
______________________
Vẫn là một buổi sớm tinh mơ, không khí mát lạnh như mọi ngày. Yến Hàn chậm rãi mở mắt, sau đó nhìn xuống tiểu nhân nhi đang vùi đầu vù vù ngủ say trong lòng mình.
Tiểu nhân nhi hai má trắng nõn hồng hào, khuôn mặt vẫn chưa mất hết nét phúng phính của tuổi thiếu niên thế nhưng đường nét đã dần nảy nở, trở nên trưởng thành hơn rất nhiều.
Đôi khi y lại rất đỗi ngờ vực. Tiểu bảo bối nhà y rõ ràng mới chỉ hóa hình người không lâu, thậm chí là do có cơ duyên nên mới biến thành người được.
Nếu chiếu theo như vậy để nói, thì tư chất của tiểu bảo bối đáng lẽ sẽ không tốt, nếu không nói thẳng ra là rất kém.
Phần lớn sinh vật ở bậc năm, tức là tầng lớp cuối cùng nếu có tư chất kém thì trí tuệ cũng không tốt.
Thế nhưng lạ ở một chỗ, tư chất của bảo bối kém, cũng chỉ mới khai mở linh trí nhưng lại vô cùng thông minh, thậm chí có thể xưng là thiên tài của thiên tài.
Nhìn vào việc cậu có thể một đường đánh bại thiên chi kiêu tử của cả Yến Việt quốc trong hội giải đố của Lạc Tiên Thư các là biết.
Nếu nói cậu là trường hợp đặc biệt, thông minh bẩm sinh chứ không cần quan tâm đến tư chất kém thì việc cậu tỏ ra rất trưởng thành, hành xử vô cùng ưu nhã, cao quý như một vị tiểu công tử nhà quý tộc lại khó lí giải.
Tại sao chỉ mới khai mở linh trí, mới tiếp xúc với xã hội chưa đến mấy tháng mà đã có thể cư xử như một người đã trải qua bao nhiêu việc trên đời như vậy? Còn biết rất nhiều kiến thức mà người khác không biết.
Ví dụ như, cách chế tạo xà phòng, cách quảng bá sản phẩm, cách tìm hiểu thị trường, cách đối phó mặc cả giá với những thương nhân, thậm chí là...cách viết chữ.....
Đây không phải những điều mà một bé chuột mới hóa hình chưa đầy hai tháng có thể làm được.
Mặc dù trong lòng có nghi ngờ, thế nhưng đối phương lại là bảo bối y nâng niu trên đầu quả tim. Yến Hàn luyến tiếc ép cậu phải nói ra điều cậu chưa muốn nói.
Y sẽ chờ, chờ đến ngày cậu mở lòng và nói cho y biết sự thật.
Lúc đó, y cũng sẽ nói cho cậu thân phận cũng như tình trạng thật sự của bản thân mình.
Nặc Thanh mơ mơ màng màng tỉnh lại sau một giấc ngủ ngon quá là ngon.
Nặc Thanh chẳng rõ đêm qua mình ngủ lúc nào, chỉ biết lúc ấy mình rất rất mệt mỏi, vừa mệt vừa khó chịu lại vừa buồn ngủ. Thế là ngủ thẳng giò lúc nào không hay.
Sau khi tỉnh dậy, bé chuột nào đó lười biếng ngáp dài một cái, rồi mở mắt ra.
Đập vào mắt chính là một cú bạo kích làm vạch máu tuột thẳng xuống vạch số 0. Sau đó đùng một cái chạy thẳng xuống số âm.
Trước mắt cậu chính là l*иg ngực rắn chắc, múi nào ra múi nấy ngon nghẻ hết nước chấm. Áo trong bằng lụa mở rộng sang hai bên, cơ ngực cách mắt cậu chỉ có vài ba centimet. Chỉ cần hơi hơi động một tí là đôi môi có thể hôn thẳng lên cơ ngực người ta.
Không có gì bất ngờ khi cánh tay đối phương đang gác bên eo cậu, đây là tư thế mà cậu nhìn suốt mấy tháng liền trong mỗi buổi sáng thức dậy.
Nặc Thanh hơi ngước lên trên, nhìn thấy chính là khuôn mặt hoàn mĩ của người nhà cậu. Đôi lông mi y khẽ rũ xuống, đôi mắt tím sẫm khẽ nheo lại, cũng đang nhìn cậu chăm chú.
Nặc Thanh: “.....”
Mới sáng sớm đã tính rửa mắt cho cậu bằng thịnh thế mỹ nhan này sao?
Thế này cũng quá sức chịu đựng rồi có được không?! Cậu thậm chí còn nghe được tiếng thét gào của liêm sỉ đang bảo cậu bềnh tễnh đừng manh động kia kìa.
Liêm sỉ: “.....”
Má ôi tui gào từ hai tháng trước giờ bé chuột nhà tui mới nghe được tiếng tui đó mấy chị em. Nghe mà thấy vui ghê hôn, thấy hạnh phúc ghê hôn?!
Liêm sỉ khóc thét.
Nặc Thanh hiếm khi nghe lời, lặng lẽ nhặt liêm sỉ lên bỏ vô ngực, rồi lặng lẽ muốn nâng cánh tay gác ngang eo mình ra để đứng dậy.
Yến Hàn nhìn hành động của cậu, cũng không ngăn cản, tùy ý cậu trở mình lăn ra ngoài.
Thế nhưng chẳng hiểu kiểu gì mà khi bé chuột nào đó chui ra, bàn tay lại vô tình chạm vào một vật gì đó dài dài, cứng cứng phía dưới chăn.
Nặc Thanh: ?
Yến Hàn: “.....”
Nặc Thanh khó hiểu quay đầu nhìn y, do dự chút thì vẫn quyết định hỏi:
"Sao lại mang quyển trục lên giường vậy? Hôm qua Yến Yến phê duyệt cái gì rồi ngủ quên hả?"
Yến Hàn: “...Em đoán vật đó là quyển trục?"
Nặc Thanh ngơ ngác: "Ủa không phải ư?"
Nhìn vẻ mặt của y, Nặc Thanh dần cảm thấy có gì đó không đúng, lặng lẽ lật cái chăn ra.
Nặc Thanh: “.....”
Cuối cùng cậu cũng biết cái mình vừa chạm là cái gì rồi. Xin lỗi, mị chưa nghĩ tới cái này.
Nặc Thanh tuy có vẻ rất bạo khi hay chủ động hôn Yến Hàn, thế nhưng thực tế cậu là trai tân, là cỏ non chính hiệu cả hai kiếp, chưa bao giờ khai bao.
Kiếp trước mới mười sáu đã học tiếp quản tập đoàn muốn xỉu lên xỉu xuống, ngủ còn xa xỉ chứ nói gì tới nhu cầu cá nhân. Lên hai mươi thì bận tiếp quản tập đoàn muốn còng lưng. Hận không thể bẻ đôi một phút thành hai phút để xài, làm gì có thời gian tìm đối tượng các thứ.
Thế nên, suy nghĩ và tâm hồn của cậu vẫn rất trong sáng. Hay hôn Yến Hàn là do người ta quá mê người không nhịn được thôi.
Nặc Thanh nhìn [quyển trục]mcủa y, cười gượng vài tiếng rồi âm thầm lùi ra ngoài giường.
Yến Hàn thản nhiên nhìn hành động của cậu, làm Nặc Thanh tưởng y không có ý định thịt mình, thế nên thầm thở phào một hơi.
Ba mươi phút sau....
Yến Hàn y phục chỉnh tề nhẹ nhàng đào bé con đang chôn mình trong mền ra, bé con lại kiên quyết ôm chặt tấm mền khư khư không buông, hiển nhiên là sợ đến ám ảnh.
Yến Hàn mày cũng chẳng nhăn một cái, cũng không dùng sức hay gượng ép gì cậu, chỉ nhẹ giọng nói:
"Nếu em muốn tiếp tục làm chuyện ban nãy thì ta sẽ sai Vương quản gia mang thuốc mỡ tới."
Cần thuốc mỡ để làm gì thì không cần phải nói rồi.
Bé chuột nhỏ nào đó vừa nghe xong đã sợ đến hoa dung thất sắc, vội vã ló đầu ra ngoài.
Đối lập với Yến vương quần áo chỉnh tề, vẻ mặt bình tĩnh cứ như có thể vào triều diện kiến hoàng đế bất cứ lúc nào, thiếu niên lại quần áo xốc xếch, áo trong tuột đến tận khuỷu tay, qυầи ɭóŧ thậm chí còn bị lột mất.
Mơ hồ còn có thể thấy hai đầu nhũ hoa đỏ thẫm như bị yêu thương quá độ và bờ mông cong mẩy tròn lửng dưới lớp áo mỏng manh ấy. Cảnh đẹp khiến người ta nhỏ nước miếng a.
Đôi môi nhỏ bị hôn đến sưng tấy, đầu lưỡi tê dại như chẳng phải của mình. Nặc Thanh thầm cảm nhận cơn đau âm ỉ trong khoang miệng, ngữ khí mơ hồ nhỏ giọng lên án: "Cầm, cầm thú!"
Thanh âm mềm mại của thiếu niên hoàn toàn chẳng có tí lực công kích, âm cuối hơi run, nghe qua còn tưởng cậu đang làm nũng.
Yến Hàn chẳng đau chẳng ngứa trước sự công kích của thiếu niên. Y một tay bế thốc cậu lên đi ra sau bình phong thay đồ, miệng thì hờ hững đáp:
"Em có cần tên cầm thú này cho em biết thế nào mới thật sự là cầm thú không?"
Nặc Thanh bị câu nói không biết xấu hổ của y dọa tới ngơ ngác, sau đó há miệng hung dữ cắn lên bả vai y.
Yến Hàn chợt khựng lại một chút, sau đó hai tay dần di chuyển về phía mông thịt của cậu. Chớp mắt cái hai bàn tay đã bao trọn quả đào tròn mẩy, y khẽ nắn nắn, giọng hiếm khi có chứa ý cười:
"Hành động của em có thể nào để ta hiểu thành là em đang muốn bị tên cầm thú này thao hay không?"
Nặc Thanh bị y không biết xấu hổ chọc cho tức đến phát khóc, lại cảm nhận ngón tay hư đang mò về lỗ nhỏ của mình kia, bé chuột hoảng rồi, bật khóc nức nở:
"Ôô, ta không muốn mà!!! Yến Yến sao lại có thể hư như vậy!! Ngày xưa rõ ràng rất là dễ thương cơ mà, sao bây giờ lại học thói xấu ở đâu ra thế này, ngươi không phải Yến Yến ta biết huhu..."
Đây nào phải Yến Hàn cậu biết a! Yến Hàn của cậu trong sáng ngời ngời, hôn chút đã đỏ mặt, tiên phong đạo cốt không nhiễm khói bụi trần gian cơ mà!!
Từ khi nào Yến Hàn lại có thể nói ra lời thô tục như này bằng cái vẻ mặt hết sức bình thản đó chứ?! Đã vậy còn chuẩn bị cái gì mà...thuốc mỡ rồi cơ!
Cậu muốn ở trên cơ, không muốn nằm dưới chịu bạo cúc đâu huhu...
Náo loạn đúng nửa canh giờ, cuối cùng Yến Hàn vẫn mềm lòng ở bước cuối cùng. Chờ người hầu thay nước ấm vào bồn tắm, y khẽ ôm bé con cả người mướt mồ hôi vào trong. Tẩy rửa toàn bộ cơ thể của cậu xong, y lẳng lặng bế cậu lên, lau khô thay đồ. Phục vụ đến tận răng.
Đến khi được y hộ tống đến tận bàn ăn, viền mắt thiếu niên vẫn đỏ bừng, thể hiện di chứng sau khi bị yêu thương quá độ.
Nặc Thanh ngoan ngoãn để y chăm sóc, lại âm thầm hoảng sợ cho tương lai của mình.
Y thậm chí còn không xuất!
Từ đầu đến cuối vẫn có mình cậu hưởng thụ, mình cậu bị yêu đến mức suýt tinh tẫn nhân vong! Vậy mà y còn chưa sử dụng cái hung khí đó của y nữa! Chưa hề ra trận!
Vậy thì khi y thật sự súng đạn ra trận, liệu...cậu có còn sống không?
Nặc Thanh sợ quá, sợ đến mức miệng ăn không ngừng. Cậu đưa tay gắp một cái bánh bao chiên nóng hôi hổi vào bát, vừa cắn vừa thổi, vừa nhai. Chớp mắt đã ăn hết một cái, đôi đũa lại nhắm vào chén đậu que xào tỏi bên cạnh.
Hóa sợ hãi thành thèm ăn, Nặc Thanh một thân đại chiến cả cái bàn đầy ắp cao lương mỹ vị.
Đêm qua vừa về phủ mới, chưa kịp thăm thú gì cả đã ngủ thẳng cẳng đến sáng hôm sau. Tinh thần thì đã thoải mái trở lại rồi nhưng bà dạ dày và dì ruột rà đang bắt đầu mở cuộc biểu tình trong bụng cậu rồi.
Nặc Thanh lập tức vứt Ám đang đứng cầm xấp báo cáo bên cạnh qua một bên. Để cậu ăn sáng yên ổn cái đã, trước hết phải bình tĩnh lại trước nỗi sợ mém bị bạo cúc cái đã. Sau đó thì mới bắt đầu tiếp thu thêm áp lực từ vụ án của mấy bé trẻ con được.
Thêm nữa, đừng để cậu nhớ lại những gì kinh khủng hôm qua vừa thấy chứ, nhớ lại rồi còn nuốt trôi cơm ư?
Yến Hàn nhìn bé con đang loay hoay cái mông ăn như chuột đói, khóe môi bất chợt cong lên.
Bỏ qua vẻ mặt như nhìn thấy quỷ của Ám và Sở Chiến bên cạnh, y bắt đầu lật xấp báo cáo của Ám mang tới.
Đây là báo cáo tổng hợp toàn bộ những vấn đề xảy ra gần đây của Yến Việt quốc. Thế nhưng Yến Hàn đã chú tâm hơn vào báo cáo về vị tên là [Ma bà] mà tiểu nhị trong tửu lâu kia đã nhắc đến. Người này chắc chắn có liên quan đến hội sở. Bởi vì đều có một chữ [Ma].
Ma, Mặc.
Là y nghĩ nhiều, hay trong vụ án này thật sự có một tay của Mặc Vạn quốc?
Nếu thật sự là vậy, có lẽ y phải ngăn cách bảo bối của y khỏi vụ án này rồi.
Yến Hàn lướt qua từng dòng chữ một, cho đến một trang nọ, y bỗng dừng lại.
Ánh mắt của y rời khỏi trang giấy, nhẹ nhàng chuyển lên người Nặc Thanh đang ăn uống hăng say đằng kia.
Dòng đầu tiên của trang giấy nói:
"Vào ngày 15 của hai tháng trước, toàn bộ Hải Nhân bỗng bạo loạn."
Ngày 15 hai tháng trước....
Là ngày Nặc Thanh hóa hình.
________________
Fam:
Tiểu kịch trường:
Yến Hàn: “...Em đoán vật đó là quyển trục?"
Nặc Thanh ngơ ngác: "Ủa không phải ư?"
Fam: .”...."
Và sau đó, Yến Yến đã dùng [quyển trục] của mình giã Nặc Thanh thành bánh chuột mềm.