Fam: Lại là một ngày chăm chỉ gõ truyện~
________________
Thân ảnh người nam nhân cao lớn xuất hiện ngoài cửa làm cho không khí xung quanh dần lạnh lẽo xuống âm độ.
Lạnh đến mức Nặc Thanh đang chết lâm sàng cũng phải rùng mình sống dậy.
Chịu thôi, cậu mà chết thật thì mọi người xung quanh chỉ có nước xuống mồ tập thể.
Đẩy Dương Uyển đã buông lỏng nắm tay lực sĩ ôm cậu đến thoi thóp ban nãy ra, Nặc Thanh đi từng bước đến bên cạnh nam nhân vẻ mặt hết sức hờ hững đằng kia.
Nhìn vậy thôi chứ Nặc Thanh biết ai kia không hờ hững như vẻ bề ngoài đâu.
Bình dấm đã đổ ngập đại dương rồi mà còn ra vẻ không có chuyện gì. Nặc Thanh âm thầm bĩu môi trong lòng những bề ngoài vẫn tỏ ra hết sức nghiêm túc mà chuẩn bị đi hốt dấm đổ lại vô bình.
Chịu thôi, dấm nhà cậu thì cậu hốt a.
Khi đến trước mặt Yến Hàn, Nặc Thanh đưa tay lên trước miệng ho khẽ một cái, sau đó vô cùng bình tĩnh mà nói:
"Không phải ta đã bảo ngài ở trong phòng sao?"
Yến Hàn không nhìn được vẻ mặt của tiểu nhân nhi nhà mình sau lớp đấu lạp, tuy y có thể dùng năng lực để quan sát, nhưng y nhớ rõ Nặc Thanh đã từng nói một cụm từ là [tôn trọng quyền riêng tư].
Thế nên y đã không làm điều đó.
Vốn dĩ Yến Hàn không định nói chuyện dẫu trong lòng đã rất khó chịu, chua đến khó tả.
Bao nhiêu suy nghĩ tiêu cực bỗng nhiên xuất hiện trong đầu y.
Em ấy thích nữ nhân ư?
Hay là em ấy thích thể loại như thế?
Em ấy không hài lòng với mình chăng?
Yến Hàn âm thầm lia mắt nhìn cặp núi đồi hùng vĩ của Dương Uyển, sau đó lại nhìn xuống chính mình.
Một chữ thôi.
......Phẳng.
Thế là Yến Hàn vốn đã khó chịu càng khó chịu hơn. Mà mỗi khi y cảm thấy khó chịu vì một thứ cảm xúc phúc tạp nào đó, y thường có thói quen im lặng.
Nặc Thanh lại chẳng hiểu thói quen này của y thì đã uổng phí thời gian ở chung sớm chiều bao lâu nay rồi. Không nói hai lời, cậu vừa mở miệng đã một kích trí mạng:
"Ai đó hồi chiều còn nói với ta là sẽ cố gắng học cách nói ra suy nghĩ của mình cơ đấy. Hóa ra cũng chỉ à lời nói bâng quơ thôi a. Haiz, nam nhân."
Tác giả đang gõ truyện tự nhiên dừng lại, suy nghĩ trong giây lát rồi đột nhiên cảm thấy (¯ . ¯٥)?
Thanh Thanh đang mắng xéo nam nhân. Ủa vậy Thanh Thanh là giới tính gì vậy? Hay là Thanh Thanh chửi luôn cả mình?
Không hiểu.
Haiz, đúng là lòng dạ nam nhân như kim mò đáy vũ trụ.
Hiển nhiên Nặc Thanh cũng đã nhận ra mình đang vơ đũa cả nắm. Nam nhân tốt giữ lời tuân thủ hứa hẹn có nhiều lắm, ví dụ như....cậu nè.
Nhưng lời nói ra không thể rút lại, Nặc Thanh chỉ đành chuyển loạn mắt đánh trống lảng qua chuyện khác:
"Khụ, tóm lại là rõ ràng ta đã ghi giấy nhắn bảo ngài ở trong phòng rồi cơ mà, tại sao ngài lại tới đây? Với cả, sao ngài biết ta ở đây mà tới?"
Đôi mắt tử sắc của Yến Hàn hờ hững mà nhìn cậu, thế nhưng bé chuột nhà y đã quen rồi, chả cảm thấy uy hϊếp gì sất, chỉ hơi nhướng lông mày bất mãn:
"Hửm? Ngài vẫn không chịu đáp sao?"
Yến Hàn trầm mặc trong giây lát, cuối cùng vẫn mở đôi môi mỏng phun ra bốn chữ:
"Nhớ em, kim bài."
Vì nhớ em nên mới ra ngoài tìm.
Vì kim bài nên mới biết em ở đây.
Ok, đã hiểu.
Chuyện mình muốn biết đã biết, thế nên Nặc Thanh bắt đầu giải thích cho y chuyện y muốn biết.
"Đầu tiên, Dương Minh....là cái đầu heo đang nằm dưới đất kia. Đứa nhóc đó hơi năng động quá mức nên lỡ đυ.ng phải ta, Dương Uyển cô nương đây là a di của hắn, tới xin lỗi ta. Chỉ vậy. Đừng nghĩ nhiều quá rồi tự mình cảm thấy khó chịu nhé, ta sẽ đau lòng."
Em vừa nãy còn hung với ta, đau lòng gì ta chứ.
Thần kì là thông qua ánh mắt của y, Nặc Thanh đọc được nỗi ủy khuất như sắp tràn ra thành thực chất đó. Xoa xoa mũi vì xấu hổ, cậu kéo đầu y vào trong đấu lạp rồi hôn hôn trấn an, nói khẽ:
"Ta không phải là đang tức giận ngài không chịu nói chuyện sao. Còn trách ta ư? Mà ta cũng có phần sai. Thanh Thanh hun hun nè, đừng giận nha."
"Sao xin lỗi mà nàng ta còn kéo cả đầu em ấn lên ngực nàng ta thế kia?"
"Ta không biết nữa, ngài có thể hỏi nàng?"
Không như lời mình nói, Nặc Thanh đương nhiên đã lờ mờ đoán ra được lí do vì sao Dương Uyển kích động như vậy, thế nhưng thật sự thì Yến Hàn lo cái gì chứ? Cậu với nàng đều là chị em với nhau cả mà?
Giờ ngoại trừ Yến Hàn thì thật sự cậu chẳng có hứng thú với ai khác nổi, sao mà đi cắm sừng y được chứ?
Mà y có sừng sẵn rồi mà còn cần cậu cắm hả?
Quên nói một điều về cái vụ sừng của Long Tử này. Nặc Thanh từng thắc mắc về việc Yến Hàn rõ ràng là Long Tử vậy tại sao chẳng thấy sừng của y đâu?
Nặc Thanh thề mình không hề cảm thấy tiếc nuối khi không tìm thấy cái sừng của y đâu, thiệt đó.
Sau khi cậu hỏi điều này với thư viện sách - sama trong Yến phủ, cậu đã được các cụ sách phổ cập cho về cách chia cấp bậc của Long Tử và Dị Nhân ở thế giới này.
Long Tử được coi là thượng đẳng hơn Dị Nhân trong khi cả hai đều có khả năng lưu truyền năng lực dòng dõi chính là do một thứ gọi là hạch tâm.
Hạch tâm chính là một điểm sinh ra khi cơ thể hấp thụ long khí. Khi sinh vật tiến hóa nhờ vào Long khí, hạch tâm sẽ sinh ra trong cơ thể mỗi người, đảm nhiệm vai trò phân chia tầng lớp.
Ngoại trừ Bán Thú Nhân ngay từ lúc sinh ra đã có bộ phận tượng trưng cho tầng lớp của mình, ban đầu hạch tâm của ba tầng lớp trên cùng đều giống như nhau, đều là màu trong suốt như một viên pha lê.
Cho đến khi được tám tuổi, hạch tâm sẽ thay đổi.
Nhân Loại thì vẫn sẽ là màu trong suốt. Còn hai tầng lớp trên cùng sẽ biến đổi màu sắc.
Lí do Long Tử lại là tầng lớp đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực chính là đây. Trong khi Dị Nhân chỉ có tối đa là ba năng lực dòng dõi thì Long Tử lại có thể có hàng chục thậm chí là hàng trăm năng lực.
Nói cho ngắn gọn chính là cố định và hỗn độn.
Khi lên tám tuổi, hạch tâm của trẻ con sẽ được kiểm nghiệm trên thạch bia Vô cực. Dị Nhân sẽ xuất hiện nhiều nhất là ba màu sắc khác nhau. Trong khi Long Tử lại chỉ có duy nhất một màu.
Kì lạ đúng không? Nhưng đó chính là như vậy.
Cố định chính là, khi hạch tâm xuất hiện nhiều màu sắc, nó đã cố định những năng lực mà chủ thể có thể sở hữu. Ví dụ màu cam và màu xanh, thì chỉ có hai năng lực lần lượt liên quan tới lửa và cây cối.
Còn Long Tử chỉ xuất hiện một màu, không có nghĩa là cố định một năng lực, mà là hỗn độn tất cả các năng lực nằm trong màu sắc đó.
Ví dụ màu xám nhạt, chính là tất cả các năng lực thuộc về sương mù. Chẳng hạn như [Sương độc], [Hóa sương], [Quy tụ],...
Đừng nghĩ năng lực về sương mù là đồ phế, ngược lại, đây là năng lực cực kì đáng sợ.
Trong đó, cảnh giới cao nhất của năng lực [Hóa sương] là cực kì kinh khủng. Hóa sương, biến bản thân thành sương mù đâm không thủng chém không đứt, thậm chí có thể hóa vạn vật trên đời thành sương mù.
Thử nghĩ coi, đối đầu với một Long Tử đã luyện năng lực [Hóa sương] đến mức độ cao nhất, chưa kịp làm gì đã bị đối phương biến chính mình thành sương mù tùy ý hắn thao túng thì đánh đấm gì nữa, yên nghỉ luôn đi cho khỏe.
Tóm lại, khi hạch tâm chỉ có một màu, nếu ngươi có thể khai thác, thì hàng trăm thậm chí là hàng ngàn năng lực tùy ngươi sử dụng.
Chính sự khủng bố đó đã tạo nên địa vị siêu việt của Long Tử.
Thế nhưng Long tử thì cũng có này có kia. Không phải Long Tử nào cũng đều mạnh ngang nhau.
Khi hai Long Tử đối đầu với nhau, cách để biết ai mạnh hơn ngoại trừ năng lực nhiều hay ít hữu dụng hay không hữu dụng thì còn dụa vào một thứ: lượng Long khí.
Nếu giới tu chân cần linh lực để duy trì phóng năng lực, thì ở Long Thần đại lục, Long khí chính là chất đốt để sử dụng năng lực dòng dõi.
Lượng Long khí trong cơ thể mỗi người từ khi sinh ra đã khác nhau. Dựa vào gen của cha mẹ, dựa vào kích cỡ hạch tâm, dựa vào khắc khổ tu luyện, dựa vào thiên tài địa bảo, lượng long khí của mỗi người mỗi khác.
Lượng long khí trong cơ thể được chia làm mười cảnh giới và ba tầng Thượng - Trung -Hạ khác nhau.
Long Tử Hạ cấp chính là Long Tử có lượng long khí thuộc cảnh giới từ 1 - 3.
Long Tử Trung cấp là từ 4 - 7.
Còn Long Tử Thượng cấp chính là từ 8 - 10.
Trong đó cấp 1 thì lượng Long khí chỉ đủ để phóng năng lực trong....5 phút.
Cấp 2 là 10 phút.
Cấp 3 là 30 phút.
Cho tới cấp 10 là 150 tiếng.
Không có cảnh giới vô hạn. Hoặc là đã có, nhưng sự tồn tại đó quá đi ngược với ý trời nên đã bị tiêu diệt hoặc ở ẩn nơi núi non không tham gia vào dòng chảy của thế giới.
Cấp độ Long khí của Dị Nhân cũng được phân chia y như vậy. Không khác gì cả.
Có một điều mà Nặc Thanh đọc đến cuối sách mới biết. Chính là Long Tử khi kích hoạt hạch tâm lúc tám tuổi sẽ mọc sừng. Nhưng nếu thấy nó quá mất thẩm mỹ hoặc muốn giấu đi tầng lớp của mình thì chỉ cần lên đến cấp hai là đã giấu sừng đi được rồi.
Yến Hàn là một trường hợp giấu sừng thành công a.
Tiếc hùi hụi.
Khụ, không hề tiếc gì cả đâu, thật.
Nặc Thanh vì cảm thấy tội lỗi vì nghĩ về Yến Hàn như vậy thế nên đã không nhịn được mà kéo tay y rời khỏi cái tiệm cầm đồ đầy thị phi này.
Tất nhiên là sau khi Ám mua được hai vật cậu ưng ý lúc trước từ tay ông chủ tiệm cầm đồ rồi mới đi chứ.
Dương Uyển thấy hai người định đi thật thì có hơi nóng nảy. Nàng thật sự cần Nặc Thanh gấp lắm.
Kể từ khi sử dụng cục xà phòng được nặc danh gửi tới, Dương Uyển vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ khi phát hiện ra những vết mụn và vết thâm sẹo trên mặt nàng đã dần biến mất!!
Phải nói lúc đó là Dương Uyển mừng đến rơi nước mắt, sau đó là từ thái độ hời hợt ban đầu, nàng bắt đầu nâng như nâng trứng, kính như kính tổ tông với viên xà phòng xanh lam xinh xắn. Dùng một lần đau một lần, bởi vì nó cứ hao mòn dần a!!!
Đây là thần khí lấy lại vẻ đẹp cho bông hoa mai nát là nàng đó áááá!!!!!
Dương Uyển không hề chần chờ nữa, lập tức huy động tất cả mọi nhân lực mình có để truy tìm vị thần tiên đã gửi thần khí hồi xuân cho mình.
Cái tư thế hung mãnh như thể hận không thể lật ba tấc đất, đào cả mộ nhà người ta lên để tìm người kia làm cả Yến Việt thành còn ngỡ là nàng đang đi tìm người tính số chứ chả phải là đang đi tìm cao nhân đâu.
Thực tế thì Nặc Thanh cũng chẳng cố ý che dấu hành tung gì cả thế nên rất nhanh thuộc hạ của Dương phủ đã tra ra người gửi hộp quà tới cho tiểu thư bọn họ là người Yến phủ.
Má ôi, cái tên này ở Yến Việt thành không chỉ là cái tên mà còn là quyền lực và sức mạnh a!!!
Thuộc hạ Dương phủ sau khi biết chính chủ của hộp quà là ai thì từ cái khí thế hung mãnh như sài lang hổ báo ban đầu dần biến thành dịu ngoan như con mèo nhà.
Nặc Thanh đó nha. Nghe tên lạ ghê, là ai nha.
Là ai nha, hỏi hỏi cái quần, là - phu - nhân - Yến phủ a!!!!
Là cái người mà chỉ một câu là đủ để diệt cả cái họ nhà bọn họ rồi.
Mà thật sự không biết Yến Vương cưới phu nhân từ hồi nào luôn ấy, nhưng mà thấy ai trong phủ cũng cung kính xưng một tiếng phu nhân là biết địa vị người ta vững như nào rồi.
Thế là sau khi xác định độ cứng của thân phận phu nhân Yến phủ, hạ nhân Dương phủ hết cẩn thận gửi thiệp cầu kiến, tới gửi quà cáp rồi thỉnh thoảng sang lân la làm quen bắt chuyện với hộ vệ Yến phủ các thứ.
Cho đến khi bọn họ gặp được Vương quản gia thì mới biết chính chủ người ta đã tới Phi Thiên thành từ tám đời hoành rồi.
Dương Uyển khi biết tin không nói một lời xách ngựa phi như bay tới Phi Thiên thành. Giữa đường có bị thằng cháu Dương Minh bám theo phiền phức các thứ nhưng vẫn tới kịp Phi Thiên thành ngay sau khi Nặc Thanh vừa bước chân vào thành.
Khó khăn lắm mới tìm được người, giờ tự nhiên người lại chuẩn bị rời đi, sao mà không nôn nóng cho được!!!
Cao nhân xin dừng bước nhìn tiểu nữ một cái đi!!! À không cần nhìn đâu, chỉ cần quăng cho ta một bé xà phòng bảo bối là được rồi!!
Vốn là Dương Uyển không cần vội vã như thế, nhưng cục xà phòng iu dấu của nàng đã bị nhỏ khuê mật nó [mượn] đi mất rồi. Nàng đã hai ngày chưa được thanh tẩy bởi thần khí nên cái mặt nó bắt đầu trở thành nơi nuôi mụn rồi a!!!!
Nặc Thanh đang được Yến Yến ôm eo bước ra khỏi tiệm nhìn Ám đi bên cạnh, lại nghĩ đến cái báo cáo dài dằng dặc của hắn, cậu bắt đầu phát sầu rồi a.
Nếu có thể tìm được một bằng chứng chứng minh suy đoán của cậu về thủ đoạn của đám bắt cóc đã dùng thì tốt rồi. Haiz.
Nghĩ vậy nhưng cậu vẫn cố lên tinh thần hỏi Yến Hàn:
"Chúng ta tìm chỗ nào ngồi dùng bữa trà chiều nhé?"
Ngạo Kiều cuối cùng cũng dứt chân ra khỏi sự liếʍ láp điên cuồng của Bự lập tức bắt được sự phiền muộn của cục cưng nhà mình.
Để chuộc lỗi vì đã để tên đần Minh Méc gì đó làm phiền đến bé con, nó quyết định sẽ giúp bé con tìm manh mối!!
Bạn nghĩ Ngạo Kiều đã tha cho Dương Minh ư? Không đâu, lí do mà cú giáng đòn chính diện của khúc xương khô khi nãy chính xác như thế, đau như thế, thốn như thế...tất cả đều có sự góp sức [nho nhỏ] của anh tía không đấy.
Thế là Nặc Thanh đang đi theo Yến Hàn ra ngoài lại bỗng theo linh tính mà dừng lại. Nhìn về phía Dương Uyển.
Dương Uyển thấy cậu nhìn mình thì mừng rơn chảy nước mắt, nàng cũng nghe lời khi nãy của Nặc Thanh, trong đầu lóe một cái vội vã nói:
"Cư xá của tiểu nữ ở gần đây thôi, có một đầu bếp làm đồ ngọt có tay nghề rất tốt. Hai ngài có thể ghé thử."
Nặc Thanh nhìn nàng, lại cảm nhận lực đạo trên eo càng ngày càng nặng, lòng cũng sầu lắm.
Biết là đáp ứng thì Yến Yến không vui, nhưng mà...
Bản năng của cậu mách bảo cậu nên đi theo Dương Uyển a.
Rốt cuộc thì phải làm sao đây, Thanh Thanh nghĩ ngợi mà sầu rụng cả tóc.
_______________________
Fam: mai tựu trường là hết hè rồi. Như đã hứa hết hè được 54 chương~