Sau Khi Xuyên Thành Hamster, Tôi Rơi Vào Tay Của Bạo Quân

Chương 55: Phi Thiên thành (5)

Làn gió thổi xào xạc qua rừng trái cây trĩu quả lan tỏa mùi hương chín mọng thơm ngọt bay đi khắp nơi.

Dưới tán một cây đào với những chùm quả to tròn hồng phấn khả ái, một thiếu niên ngồi trên vai người nam nhân cố đưa tay lên với trái đào chín trên đầu mình.

Bên cạnh là Ám đang đứng với vạt áo trước ngực đã toàn đào là đào. Dương Uyển cũng y chang, chỉ khác trên vạt áo của nàng toàn hồng là hồng.

Dương Minh thì đã đi lấy giỏ trái cây rồi, chứ nếu không đợi lát nữa thôi trái cây mà thiếu niên hái sẽ đủ để chôn bọn họ luôn chứ chẳng phải là một vạt áo đầy trái cây nhẹ nhàng như này đâu.

Thiếu niên vẫn rất hào hứng mà hái hái hái, miệng nhỏ còn không ngừng liến thoáng nói mình sẽ làm cái gì với trái cây hái được.

"Đào này là đào mật nên phần thịt rất mềm, ta sẽ để một ít gửi về Yến phủ cho Vương quản gia ăn. Răng ông ấy thì thích hợp ăn loại đào này. Phần còn lại ta sẽ làm sốt mứt đào, rất thơm, ngòn ngọt dùng để uống nước hay phết lên ăn với bánh mì đều là tuyệt phẩm."

Nặc Thanh cuối cùng cũng giật được quả đào cứng đầu trên cành xuống, đầu nhỏ nghĩ nghĩ thêm một lúc thì cậu lại nhớ ra một món ăn vặt tuổi thơ nữa, vậy là hưng phấn chia sẻ với Yến Hàn:

"Không thì ta sẽ có thể xay đá lạnh ra rồi cho lên trên làm đá bào ăn, hết sảy luôn á! Không phải Sở Chiến có năng lực [Hóa băng] hay sao, này vừa đúng dịp luôn đó. Để tới đông mới ăn đá bào thì chết cóng mất."

Yến Hàn nhận lấy quả đào cậu đưa xuống, sau đó cẩn thận đặt lên vạt áo trước người Ám, đồng thời gửi cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.

Giữ cẩn thận vào. Rớt quả nào thì ngươi rụng theo quả đó luôn đấy.

Ám giải mã được ánh mắt của y thì run run rẩy rẩy đưa hai tay cẩn thận kéo kéo vạt áo lên cao một chút, đề phòng quả nào nghịch ngợm quá rớt mất.

Nó rớt thì mạng hắn cũng rụng theo.

Ám: “...."

(つ"༎ຶД༎ຶ")つ

Yến Hàn sau đó hơi ngẩng đầu lên thì đã thấy bảo bối đang ngồi trên vai y đang cúi đầu xuống nhìn y, trên môi còn ngậm ý cười.

Ai dô, cục cưng nhà cậu dữ dằn quá a~

Nặc Thanh thề mình không hề cười trên nỗi đau của Ám đâu, thiệt đó. Cậu nào lại ác độc như vậy được chứ.

Nặc Thanh: “...."

Ừ, thật ra là cậu ác độc như vậy thật đó.

Chuột nở nụ cười chân thành.jpg.

Nghĩ vậy thôi chứ Nặc Thanh cũng nhận ra mình đã hái hơi nhiều rồi, còn làm hại nam thanh nữ tú người ta phải làm giỏ trái cây di động cho mình nữa chứ, thế nên đã nổi lòng từ bi mà vỗ vỗ vai Yến Hàn tỏ ý muốn xuống dưới.

Hái vậy là đủ rồi.

Hái thêm nữa sợ là Ám không chỉ run thôi đâu mà còn khóc nữa chứ chẳng đùa.

Yến Hàn chẳng hề ngại khi bị cậu nhìn bằng ánh mắt trêu chọc, chỉ nhẹ nhàng mà cẩn thận hết mức ngồi xuống cho cậu đi xuống.

Nặc Thanh tiếp đất mà chẳng hề cảm thấy một chút xóc nảy nào, lòng vui vẻ kéo tay y đi về phía đình viện nghỉ mát gần đó ngồi.

Bảo bối nhà cậu cõng cậu từ nãy giờ mệt rồi, nên tìm chỗ nghỉ ngơi thôi.

Hiển nhiên, nhóc chuột béo nào đó kia đã quên mất hai thanh niên cực khổ cả buổi hứng trái cây cho mình phía sau rồi. Đầu cậu giờ chỉ còn mỗi Yến Yến nhà cậu thôi à.

Vậy là hai vị đứng phía sau trơ mắt cá chết nhìn thân ảnh thiếu niên nhảy nhót kéo tay người nam nhân đi xa dần, lại chẳng hề dám nhúc nhích một tẹo nào.

Đi một bước rớt một quả, một quả rớt mạng rớt theo. Ngon thì đi thử đi.

Khóc tiếng heo.jpg.

Chờ đến khi Dương Minh cùng gã sai vặt cầm tới mấy chục cái rổ trái cây thì chưa để hắn kịp định thần đã bị a di vừa để đám trái cây vào giỏ tát cho một cái không hiểu mô tê gì.

Gì zậy chế!? Ủa gì đánh tui zô diên zậy!

Đám mây màu xám trên đầu hắn hơi run rẩy một cái, sau đó thở dài một hơi.

Thôi cố chịu đi, khi mà tui trở lại màu trắng là hết ăn tát vô lý liền hà.

Anh tía Ngạo Kiều nào đó: “..ÁCH XÌ!!"

Ngạo Kiều hỉ mũi vào tờ giấy trên tay Bự, lòng thì thầm nghĩ:

Ai nhắc đến bổn mây thế nhỉ? Làm hại bổn mây phải hắt xì, tìm được là ai thì phải cho mấy ngày thần xui xẻo tới thăm mới được.

Hừ.

Nặc Thanh nằm ườn trên bụng Yến Hàn như một con lười. Còn Yến Hàn thì một tay cầm một miếng đào mọng nước đút cho cậu, một tay thì cầm quạt quạt mát cho cậu. Phục vụ tận tình hết chỗ chê luôn.

Nặc Thanh úp sấp trên ngực y khẽ há miệng ngậm đào, sau đó ngẩng đầu một cái đưa nửa miếng còn lại lên trước miệng y.

Yến Hàn im lặng nhìn tiểu nhân nhi trên ngực hai mắt lim dim như có thể gục đầu ngủ bất cứ lúc nào, sau đó lại nhìn xuống đôi môi đang ngậm nửa miếng trái cây tính đút cho y ăn của cậu, do dự 0,5 giây sau đó lập tức cúi xuống ăn miếng đào mềm mại ngọt ngào mọng nước vào miệng.

Thịt dâng tận miệng không ăn thì phí.

Dương Uyển đã tới đứng cách đó không xa trợn mắt há mồm hết sức thục nữ nhìn cảnh trong đình viện.

Vì nhìn từ xa nên nàng chẳng hề nhìn thấy miếng thịt đào thấp thoáng giữa môi bọn họ. Thứ nàng nhìn thấy chính là cảnh thiếu niên hai tay ôm lấy cổ người nam nhân bên trên rồi ngẩng đầu nhìn y, sau đó người nam nhân cúi đầu xuống hôn cậu mà thôi.

Trời ơi!! Giờ là đang giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt cẩu độc thân đó có được không!!!

Nếu có rải cơm chó thì vừa vừa phải phải thôi đừng có thồn mấy tấn cùng lúc như vậy chớ!! Nghẹn chết người đấy mấy người có biết hay không??!!

(ノಥ益ಥ)ノ

Nặc Thanh thấy mình bị Yến Hàn mυ'ŧ nhẹ môi thì cũng lười biếng đáp lại y, còn hơi tham lam vươn lưỡi vào muốn nhiều thêm một chút nữa. Tất nhiên hành động nhỏ ngọt ngào đó của cậu đã bị Yến Hàn phát hiện ra, y không nói gì, chỉ hôn cậu một trận mạnh mẽ hơn mà thôi.

Eo cậu bị y siết chặt, gáy cũng bị tay y cố định lại, muốn trốn cũng chả nhúc nhích được.

Nặc Thanh bị y hôn đến đầu óc nhũn như mớ đậu phụ non, đến khi được tha cho thì lưỡi đã tê dại, hai cánh môi thậm chí còn hơi rát.

Bé chuột nào đó bĩu môi một cái, lòng thầm mắng:

Yến cầm thú, hừ.

Cũng chẳng biết ai là cái người đã vươn lưỡi chọc người ta trước rồi mới bị trừng phạt như vậy nữa, bị phạt xong còn mắng người ta.

Ai đó kì lạ bị hôn cho một trận thất điên bát đảo xong cũng chẳng nhớ đau, còn rúc đầu vào cổ thủ phạm, hai mũi nhúc nhích ngửi ngửi, hai mắt lại lim dim muốn ngủ.

Thật ra Nặc Thanh rất mệt, dẫu chuyến đi từ Yến Việt thành tới Phi Thiên thành cũng chẳng xa mấy. Thêm cả Yến Hàn đã cố ý kéo dài thời gian đi đường cho cậu bớt xóc nảy.

Thế nhưng xe ngựa gì đó thật là không phải vật cho người dùng mà. Đi đường lát đá cũng đã lắc đến mức Nặc Thanh mém say đến rớt cái linh hồn ra ngoài.

Đã vậy cậu còn bị lạ chỗ ngủ, may mà còn có Yến Hàn bên cạnh mới ngủ được chun chút chứ không chắc ba ngày đi đường cậu mở mắt thao láo khỏi ngủ luôn quá.

Nặc Thanh giờ cứ bị dính y, ở đâu lạ thì phải ngửi mùi y mới đi gặp Chu Công được. Hiện tại cuối cùng cũng tới được một nơi tạm coi như là yên tĩnh đủ tiêu chuẩn để ngủ.

Cậu nằm trên ngực y, quanh quẩn chóp mũi đều là mùi của y, thậm chí còn thoang thoảng đâu đây mùi trái cây chín, đúng là làm cậu buồn ngủ ghê gớm.

Yến Hàn lại còn đưa tay vuốt ve sống lưng cậu, trời ơi...cậu muốn ngủ quá đi mất, nhưng mà...

"Nặc các hạ."

Giọng nói cất lên kéo Nặc Thanh đang sắp sửa đang đánh cờ cùng Chu Công quay trở về thực tại.

Tới rồi, nguyên nhân cậu không dám ngủ đây nè.

Trời thì sắp tối rồi, bỏ qua lúc này thì sau này có muốn gặp Dương Uyển cũng chẳng được.

Để đi tới đây với Dương Uyển, cậu đã phải đồng ý khá nhiều nhiều kiện tà ác với Yến Hàn. Đúng kiểu bán thân cho quỷ dữ luôn á trời. Còn lần sau nữa thì chắc cậu bị tên quỷ này ăn luôn cả xương không còn cái cặn luôn ấy.

Nghĩ vậy, Nặc Thanh cố chống đỡ cái đầu nặng trịch của mình dậy, gắng gượng nhấc lên tinh thần mà đáp lại Dương Uyển:

"Chúng ta nói chuyện thôi, Dương Uyển cô nương."

Chẳng để nàng đáp lại, Nặc Thanh đã nói luôn. Cậu muốn kết thúc nhanh nhanh để mà đi về ngủ.

"Dương Uyển cô nương, hộp quà hoa mai đúng là do ta gửi đến quý phủ. Ta cũng chẳng vòng vo với cô nương, ta gửi sản phẩm của ta tới quý phủ chính là muốn nhờ ngài giúp ta quảng bá sản phẩm này."

"Ngài chắc chắn cũng đã nhận ra tác dụng thần kì của nó rồi đúng không?"

Dương Uyển cực kì thích những người thẳng thừng như Nặc Thanh, chẳng vòng vo uyển chuyển nói bóng gió gì hết, trực tiếp đi vào vấn đề chính không nói nhiều. Thế nên nàng cũng hào sảng đáp lại:

"Đúng thế. Không giấu gì các hạ, ta sau khi dùng sản phẩm của ngài, chỉ ba ngày sau đã thấy các nốt mụn giảm dần, những vết thâm sẹo trên mặt có từ hồi ở chiến trường cũng dần mờ đi. Đúng chẳng hề ngoa khi nói rằng đó là thần dược của phụ nữ!"

Nặc Thanh bề ngoài bất động thanh sắc nhưng trong lòng lại âm thầm cảm thấy kì lạ. Sản phẩm của cậu sao lại có tác dụng nhanh chóng quá vậy. Theo cậu ước tính thì ít nhất cũng phải một tuần mới có hiệu quả rõ rệt cơ mà nhỉ?

Cậu ngay lập tức nghĩ đến những viên tinh chất của đám trẻ nhà mình, âm thầm quy công lao này cho mấy đứa nhỏ. Chắc là cậu phải tăng lương cho mấy bé thôi chứ tinh chất của mấy bé có tác dụng quá tốt rồi.

Ngạo Kiều: “.....”

Cái zì zẫy bé!! Sao toàn là công lao của ta mà cứ chụp lên đầu người khác hoài dậy hả!!! Ghét à nha!!

DỖI!!

Bự thấy Ngạo Kiều tức đến bay màu thì sốt ruột sáp lại gần ân cần hỏi han, kết quả có thể dự đoán.

Bự lại bay xa mấy ngàn dặm trước tuyệt kĩ mây thần đạp của Ngạo Kiều.

Xin thả một biểu tượng haha, à lộn, biểu tượng mặt khóc cho bé Bự nhà Yến Hàn.

(QvQ).

Quay về bên Nặc Thanh, sau khi im lặng một hồi để suy nghĩ nên tăng bao nhiêu lương cho mấy đứa bé nhà mình, cậu lại tiếp tục nói với Dương Uyển:

"Vậy là ngài đã cảm nhận được sự lợi hại của sản phẩm đó. Vấn đề ở đây chính là tuy sản phẩm bên ta rất tốt, thế nhưng ngài hiểu mà, thương hiệu của Ngọc kí quá lớn, nếu ta tung sản phẩm ra thị trường bây giờ thì có khi sẽ bị lỗ vốn và không đạt được doanh thu mong muốn. Chính vì thế ta muốn hợp tác với ngài."

Dương Uyển hiểu ngay:

"Ý các hạ là nhờ ta làm người quảng bá sản phẩm?"

Nặc Thanh gật đầu:

"Đúng vậy, nói đúng hơn là ngài sẽ trở thành đại sứ thương hiệu bên ta. Ngài sẽ được hưởng 1 phần hoa hồng mỗi năm từ doanh thu bán được, kèm theo đó là được sử dụng miễn phí các sản phẩm lẫn dịch vụ chăm sóc và làm đẹp bên ta sớm nhất."

Dương Uyển suy nghĩ một hồi giữa lợi và hại, Nặc Thanh cũng chẳng thúc giục nàng, chỉ yên lặng ngồi đợi.

Cũng không đợi lâu lắm, Nặc Thanh đã hài lòng nhận được câu trả lời mình mong muốn.

Cậu mỉm cười, tâm trạng rất tốt nói:

"Vậy ngày mai ta sẽ nhờ Ám đưa biên bản và khế ước qua, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

Dương Uyển cũng cười nói:

"Hợp tác vui vẻ, Nặc các hạ."

Sau đó vẻ mặt nàng hơi nôn nóng, mở miệng định nói thì Nặc Thanh đã biết rõ trước chuyện nàng muốn nói.

"Tất nhiên sau khi trở về ta cũng sẽ sai người đưa sản phẩm qua kèm hướng dẫn sử dụng, ngài yên tâm."

Dương Uyển gật đầu hạnh phúc, sau đó đứng dậy tiễn Nặc Thanh và Yến Hàn ra tới tận cửa.

Còn sai người hầu vác trái cây lên xe ngựa đưa tới tửu lâu mà hai người đang ở.

Yến Hàn nãy giờ vốn dĩ im lặng để tùy Nặc Thanh làm chuyện mình muốn bấy giờ mới nhàn nhạt nói:

"Đưa tới viện phủ Thanh Hàn bên phía Tây."

Khi Nặc Thanh đưa đôi mắt có ý hỏi qua, y kiên nhẫn đáp:

"Ta đã sai Sở Chiến mua lại một viện phủ ở Phi Thiên thành. Chỗ đó cũng có vườn trái cây, tha hồ cho em hái."

Nặc Thanh nghe vậy thì vui vẻ, vốn cũng hơi buồn ngủ chợt hưng phấn lên, vô cùng háo hức muốn tham quan vườn trái cây ở phủ mới.

Lúc cậu đang ríu rít nói với Yến Hàn mình sẽ làm gì với quả hồng hái được thì ánh mắt cậu chợt bị thu hút bởi một đứa trẻ. Nó đang đứng trên cầu cạnh ao cá cách bọn họ không xa.

Theo ánh mắt của cậu, Dương Uyển cũng thấy đưa trẻ đó, tưởng cậu tò mò nên đã giới thiệu:

"Đó là con của cậu ta, tức là con của em trai của mẹ tại hạ. Đứa bé đó có thể coi là cháu của tại hạ."

Thế nhưng Nặc Thanh chẳng hề quan tâm tới đứa trẻ đó là cái gì của Dương Uyển, cậu chỉ chú ý tới thứ mình thấy được.

Tròng mắt cậu giãn to ra, dần nhiễm lên một màu xanh lam tuyệt đẹp.

Khác với góc nhìn của đám người Dương Uyển, trong mắt Nặc Thanh, đứa bé đó hiện tại chỉ là...một khối gỗ hình người đang di chuyển.

_________________________

Fam: haiz, vòng vèo hoài cũng tới được đoạn này, mệt.