Dương Minh khóe mắt run rẩy nhìn người đang đứng trước mặt mình. Thiếu niên hoàn toàn chẳng hề lộ mặt, che giấu phần lớn dung nhan sau lớp đấu lạp. Thế nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy được đường nét khuôn mặt xinh đẹp ở đằng sau nó.
Ta là người của Yến Vương.
Hắn chẳng hề nghi ngờ về tính chân thật của lời nói này. Người trước mặt hắn đây thực sự là một người rất quan trọng với Yến Vương.
Bởi Kim bài trên đời đúng thật chỉ có hai chiếc, hoàn toàn chẳng thể làm giả bởi nó được tạo nên từ chính long khí của Vọng Thương đế. Cầm Kim bài trên tay có thể điều động Long vệ bất cứ lúc nào. Toàn quyền sinh sát trên phạm phi toàn bộ quốc gia, chỉ cần có lý do, có thể gϊếŧ rồi bẩm lên sau.
Một chiếc Kim bài quyền lực vốn dĩ phải nằm trong tay Yến Vương hoặc Vọng Thương đế mà nay lại bị thiếu niên trước mặt hắn đây cầm nghịch thì đã đủ hiểu thân phận của cậu rồi.
Kim bài làm từ Long khí của Vọng Thương đế. Mà Long khí của bậc đế vương luôn có tính chấn nhϊếp với tầng lớp có cấp độ thấp hơn chính mình.
Hiển nhiên ngay sau khi Kim bài xuất hiện, những người trong tiệm đã cảm thấy được một sức nặng đè ép lên vai, khiến hô hấp tắc nghẽn. Một số người có tầng lớp thấp còn xỉu ngang xỉu dọc, nôn tới tối tăm mặt mũi.
Nặc Thanh cũng biết lực chấn nhϊếp của Kim bài, thế nhưng thật sự chẳng hiểu sao lần đầu tiên Yến Hàn lấy Kim bài ra đưa cho cậu, trong khi Vương quản gia và đám người Sở Chiến đứng xung quanh đều khuỵu gối xuống trông có vẻ rất khó chịu thì cậu lại chẳng hề có cảm giác gì cả.
Và cậu chỉ nghĩ chắc là do Yến Hàn đã làm gì đó trên Kim bài nên nó cũng coi cậu như một nửa chủ sở hữu, vì vậy nên cậu mới không bị nó chấn nhϊếp.
Nhưng nếu có người nào đó sở hữu con mắt có thể quan sát được long khí thì sẽ nhìn thấy một tràng cảnh vô cùng hũng vĩ.
Một cỗ long khí hùng mạnh và tràn đầy sát khí đang bao phủ toàn bộ không gian nhỏ hẹp trong tiệm cầm đồ, ép những người xung quanh không thể không khuỵu gối xuống trước nó.
Tuy nhiên thiếu niên đang cầm nó trên tay lại chẳng hề bị gì, ngược lại, cỗ Long khí tràn đầy bạo ngược khi đến trước mặt cậu lại dần nhu thuận như một con thỏ nhỏ, dịu dàng vờn quanh người cậu đầy quyến luyến.
Nặc Thanh chắc sẽ chẳng hề hay biết, long khí của Yến Hàn chẳng bao giờ phân địch ta, cứ thấy người là quất thôi.
Ngay cả Yến Hàn cũng chẳng ngoại lệ, chỉ là do y quá cường đại nên long khí của y dù có bạo ngược cỡ nào cũng chẳng làm y nhăn mày một cái.
Chính vì thế, việc cậu chẳng hề hấn gì trước Long khí của y mà thậm chí còn được nó âu yếm vờn quanh là một điều rất đỗi thần kì.
Nặc Thanh nhìn những người xung quanh bày ra vẻ mặt khó chịu thì vội vã cất Kim bài vô lại trong túi lụa rồi bỏ vào trong ngực.
Âm thầm cảm thấy hình như mình phô trương hơi quá, làm ảnh hưởng tới những người vô tội xung quanh, cậu quay đầu nói nhỏ với Ám đứng bên cạnh một chút, rồi trước ánh mắt khó tin dò hỏi của hắn mà gật gật đầu.
Ám cảm thấy vị chủ tử này của mình quá lương thiện, với hành vi phỉ báng lúc nãy của đôi chủ tớ trước mặt này đây, nếu là vị chủ tử kia của hắn thì có lẽ đã sai người lôi tất cả mọi kẻ có mặt ở đây ra ngoài chém chết rồi.
Ai lại sai hắn lấy quà rồi ra ngoài xin lỗi vì đã ảnh hưởng không tốt tới người ta bao giờ.
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ phục vụ mệnh lệnh của chủ tử vẫn là trên hết, Ám nhanh chóng ra hiệu cho đám ám vệ khác đang ẩn nấp xung quanh đi làm.
Hắn vẫn phải ở bên bảo vệ vị chủ tử này a.
Đang nghĩ hết sức tập trung, một tiếng thét dài từ bên ngoài vọng vào đã xuyên thủng màng nhĩ của Ám.
"DƯƠNG TIỂU TỬ THÚI!!!!!! NGƯƠI LẠI GÂY HỌA GÌ RỒI VẬY HẢ?!?!!?"
Dương Minh nghe đến cái giọng này thì sắc mặt đương hồng hào khỏe mạnh dần héo rút như quả cà khô. Vội vã hai mắt liếc xung quanh tìm chỗ muốn trốn.
Thế nhưng người ngoài kia nào để cho hắn có thời gian kịp tìm chỗ trốn chứ, một khúc xương trắng hếu ngay lập tức bay thẳng vào trong tiệm, bay một vòng parapol xinh đẹp trên đầu mọi vị khách phía ngoài rồi nện thẳng vào mặt của Dương Minh.
Má ôi, phải nói là một cú đập chính diện đầy hoàn mĩ luôn á. Nặc Thanh nhìn mà thấy đau giùm.
Những vị khách còn lại được những ám vệ của Yến phủ ẩn nấp bên trong đám đông cổ đông lùi ra ngoài tiệm, sau đó theo nhiệm vụ được giao phân một gói quà tinh xảo tới tay mỗi người kèm lời xin lỗi của chủ tử.
"Chủ tử nhà ta xin lỗi vì đã khiến Long khí làm ảnh hưởng đến vị huynh đài đây."
"Cô nương xin hãy thứ lỗi vì chúng ta đã gây ra cảm giác khó chịu cho nàng lúc nãy trong tiệm. Đây là phần lễ mọn xin hãy nhận lấy."
“.....”
Những ám vệ kiêm luôn cả vai trò bộ ngoại giao của U Cửu cục nở nụ cười tiêu chuẩn lộ tám cái răng trắng bóc, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.
Sau đó bọn họ cũng được nhận một phần lễ từ Ám. Cầm gói quà trên tay, ai nấy đều nghi hoặc nhìn lên thì đã thấy hắn nói:
"Chủ tử gửi lời xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng tới các ngươi."
"Ngài ấy nói ngài ấy không ngờ được lực chấn nhϊếp của Kim bài lại kinh khủng đến như vậy."
Ám cũng hiểu được thắc mắc của bọn họ, ngay cả hắn cũng có phần lễ đây. Đều lấy ra từ kho riêng trong nhẫn trữ vật của phu nhân cả.
Nguyên văn của cậu chính là: "Dù các ngươi là ám vệ Yến phủ thì cũng đều bị ta làm ảnh hưởng cả mà, tại sao lại không đươc nhận quà xin lỗi chứ?"
Đi kèm với câu nói đó chính là vẻ mặt khó hiểu của cậu, khiến người vừa nhìn đã lập tức nhận ra cậu đang nói lời thật lòng.
Lúc này Ám mới nhận ra lí do vì sao Sở Chiến lúc đầu vốn luôn muốn đi kè kè bên Vương lại phản chiến quay đi phục vụ vị chủ tử này.
Nói đâu xa, chỉ mỗi cái tính cách này thôi là đã đủ để thuộc hạ bên dưới cảm thấy bản thân mình được tôn trọng và trung thành rồi.
Không thể không nói, vị chủ tử này đúng là sinh ra là dành cho Vương nhà hắn.
Vương rất cường đại, chính sự cường đại đó đã khiến những người đi theo y lòng sinh ra sự kính sợ dành cho kẻ mạnh, và phải cúi đầu xưng thần.
Thế nhưng y cũng là một người lạnh nhạt và hoàn hảo tựa như thần linh. Y chẳng bao giờ quan tâm đến vấn đề người dưới trướng có tâm tư gì, có cảm xúc gì, có hoàn cảnh ra sao.
Thứ y làm chỉ là nắm rõ mỗi thứ của người dưới trướng, từ ưu điểm đến khyết điểm, rồi từ đó đưa ra cho bọn họ con đường đúng nhất để trở nên cường đại hơn. Chính điều đó làm cho những kẻ bọn họ cảm thấy biết ơn y, thế nhưng cũng sợ y.
Bởi y chưa bao giờ chứa những kẻ vô dụng. Vương quý người tài, với những người có tài năng, y sẽ có rất nhiều kiên nhẫn. Nhưng với những kẻ có tài năng những chẳng làm ra được một thành tựu gì đáng nói, y sẽ sẵn sàng loại bỏ.
Sự tàn nhẫn và hờ hững đó của y khiến người khác phải rét run và sợ hãi.
Thế nên, dẫu thuộc hạ của Yến Hàn ai cũng trung thành với y, những không có ai nảy sinh tình cảm yêu mến với y cả.
Ngược lại, Nặc Thanh không hề mạnh. Bọn họ từng thấy cậu ngay cả một cục tạ năm mươi kí cũng không nhấc lên được, còn yếu hơn cả gà bệnh.
Ấy vậy nhưng, ai cũng yêu quý cậu. Vì cậu ôn hòa và đối xử với mọi người đều bình đẳng.
Dường như trong mắt cậu, tất cả mọi tầng lớp đều như nhau cả.
Cậu có thể đau lòng cho số phận của Bán Thú Nhân và Nhân Loại nô ɭệ, nhưng không hề có khinh thường và thương xót.
Như thể, một vị thần.
Mặc dù thái độ của cậu dịu dàng và ôn hòa đến vậy, nhưng trong mắt đám người Sở Chiến cậu cũng có nét thần không kém gì Yến Hàn.
Yến Hàn như thần linh vì sự lạnh nhạt và vô tình không nhiễm khói bụi nhân gian.
Nặc Thanh giống thần ở chỗ, đối với cậu mọi sinh linh đều ngang hàng như nhau.
Nếu để Nặc Thanh nghe được cái suy nghĩ này, có khi cậu sẽ phì cười mất.
Lúc trước khi tới nơi đây, cậu cũng đã từng tham gia vào sự phân chia khắc nghiệt của thế giới này hay nói cách khác là bị ảnh hưởng bởi nó.
Thế nhưng sau khi Yến Hàn kéo cậu ra khỏi đó, Nặc Thanh đã không còn bị cách phân chia đó ảnh hưởng nữa.
Cậu không thương xót cho Bán Thú Nhân hay Nhân Loại nô ɭệ, vì có khi một ngày nào đó cậu sẽ trở lại thành một con chuột bình thường chẳng thể nào biến về hình người được nữa. Tình trạng phân chia tầng lớp của cậu lúc ấy còn thấp hơn bọn họ nữa ấy chứ.
Vậy thì cậu lấy tư cách gì để thương xót cho họ đây?
Tư cách của một động vật bậc thấp ư?
Đối xử bình đẳng với mọi tầng lớp là do cái thế giới quan bình đẳng được dạy ở Trái Đất trong cậu không biến mất.
Thêm một phần nữa là cậu hiểu, dù cậu biến thành một con Hamster béo, Yến Hàn vẫn sẽ thương cậu yêu cậu như bây giờ.
Chính vì vậy nên, cậu cũng muốn, dù ít hay nhiều thì trên thế giới này, hai tầng lớp dưới cùng vẫn được nhận một cái gì đó tốt đẹp.
Ví dụ như sự tôn trọng, sự chia sẻ.
Giống như Yến Hàn khi đối xử với cậu dù cậu là một con chuột vậy.
Nặc Thanh có vầng hào quang thần thánh trong mắt Ám giờ đây đang ngây người nhìn cảnh tượng trước mặt.
Chỉ thấy trong không gian chật hẹp của tiệm cầm đồ, cách cậu chỉ ba bước chân thôi, một cô nương hết sức xinh đẹp với làn da trắng nõn láng mịn cùng đôi mắt phượng câu ngươi đang cực kì hung mãnh mà...đạp chân lên lưng của Dương Minh.
"Lão nương đã cảnh cáo ngươi nếu muốn theo ta đến Phi thiên thành thì phải cất cái đuôi ngoan ngoãn làm người rồi cơ mà! Ngươi không muốn làm người mà cứ thích làm hổ đúng không?! Ta lại ném ngươi vào Tuyệt Cốc lâm làm người rừng bây giờ!"
Dương Minh bị đạp trên mặt đất nước mắt nước mũi tèm lem, cái mũi bị khúc xương ban nãy đập chảy ra hai hàng máu đỏ, mém nữa là lún luôn vào trong. Nhìn hết sức chật vật mà khóc lóc xin tha:
"Ngao ngao, a di, a di ta sai rồi. Hức a di tha cho ta, ngài còn đạp nữa thì xương sườn ta lún xuống mất huhuhu ngáo!"
Cô nương hừ một tiếng rồi dậm mạnh thêm một cái, hài lòng nghe tiếng kêu thảm thiết nào đó rồi thì nàng mới ưu nhã nhấc cái chân ra khỏi lưng thằng cháu nhà mình.
Khẽ hất mái tóc hơi rối ra đằng sau, vô tình làm bộ ngực vĩ đại rung lên từng hồi khiến cánh mày râu đứng bên ngoài tiệm phải nuốt nước miếng ừng ực.
Nặc Thanh lại biết rõ mình là hoa đã có chậu, ....á lộn, là chậu đã có hoa. Thế nên rất nhanh chóng quay mặt ra một bên để tránh hiềm nghi. Tiện thể còn đưa tay tát cái bản mặt như không có chuyện gì mà nhìn chằm chằm người ta của Ám nghiêng lệch về một phía. Nhưng chính hành động đó của Nặc Thanh thành công làm cho cô nương nhà người ta chú ý tới.
Dương Uyển biết đây là người mà thằng cháu nhà mình làm phiền tới, thế là đi tới ôm quyền:
"Tại hạ gọi là Dương Uyển, là a di của thằng nhóc này. Là do ta dạy cháu không tốt khiến nó xổng chuồng ra ngoài đường cắn bậy....à không, làm nó ra ngoài đường gây phiền hà đến các hạ. Tại hạ xin thay mặt nó nói lời xin lỗi."
Nặc thanh nhờ vào sự che dấu của đấu lạp mà co rút khóe môi. Lần đầu tiên cậu thấy có ai di [*] nào dùng từ xổng chuồng để nói đến cháu của mình. Đúng không hổ là một nữ cường nhân quanh năm cố thủ biên quan.
Đương nhiên là Nặc Thanh không để trong lòng, cậu hiểu thanh thiếu niên tầm mười lăm mười sáu này hay có thái độ nổi loạn hoặc là...trẻ trâu.
Không sao không sao, có thể bỏ qua.
"Dương cô nương đừng để tâm, lệnh lang nhà đây chỉ là tính tình năng nổ hiếu động mà thôi, không có gì đáng chê trách cả."
"Nặc Thanh các hạ?"
Nặc Thanh sửng sốt: "Vâng, là ta, ngài biết ta sao?"
Dương Uyển vốn cũng chẳng biết Nặc Thanh trông như nào, nàng chỉ là nghe tình báo nói rằng mỗi khi vị này ra ngoài đều sẽ có một loạt ám vệ đi theo, bên cạnh lại thường sẽ chỉ có hai người. Một là Sở Chiến cao thủ võ thuật, hai sẽ là Ám - bậc thầy ám sát.
Hên làm sao, nàng lại biết mặt Ám. Bởi có lần Yến Vương đã gửi một bức thư tới tận biên cương cho cha nàng, người mang thư đi chính là Ám.
Và nàng chú ý tới bên này chính là lúc thiếu niên quay mặt đi sau đó giương tay tát mặt nam nhân thân hình cao lớn bên cạnh. Cho tới khi nàng tới gần mới nhận ra đây là Ám a!
Mà người có thể tát Ám - bậc thầy ám sát là ai? Một là Yến Vương, hai là...bảo bối đầu quả tim của Yến Vương a!
Thân hình nhỏ nhắn bàn tay nõn nà như vậy chỉ có thể là thụ thôi! Loại trừ Yến Vương thân cao mét chín toàn thân tỏa chất công quân ra, chỉ còn lại...Nặc Thanh thôi!
Bộ não vận hành 360 độ lắt léo của Dương Uyển ngay lập tức rút ra kết luận, lại thêm cả lời khẳng định của Nặc Thanh, nàng ngay lập tức bay tới như một cơn gió ôm chặt cậu vào trong ngực:
"Ân nhân của ta a!!!! Dương Uyển tìm ngài gần một tuần rồi đó, cuối cùng cũng gặp được ngài!!!"
Nặc Thanh bị đè ép trong hai bầu ngực sữa đến suýt tắt thở tới nơi. Khi còn đang thoi thóp thì cậu nhác thấy thân ảnh diện y bào trắng tinh quen thuộc.
Đôi mắt tử sắc ẩn sau lớp mặt nạ bạch ngọc sâu thẳm kia lập tức làm Nặc Thanh đang thở thoi thóp chớp cái đã tắt thở luôn.
______________
Fam:
Giả sử nếu đây là một cái kết:
Vậy là Nặc Thanh vì bị dọa sợ tắt thở mà chết, Yến Hàn phẫn nộ xóa sổ Long Thần đại lục rồi đọa mình thành ma, sau đó lao mình xuống địa ngục đoàn tụ cũng phu nhân của mình, sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi:]