"Vương."
Ám xuất hiện trong phòng như một bóng ma, thoắt cái dọa trái tim Nặc Thanh suýt rớt ra ngoài. Theo bản năng cậu cầm cái gối bên cạnh ném vào mặt Ám, tỏ rõ sự bất mãn của mình.
Nặc Thanh đè thấp thanh âm: "Im lặng, Yến Yến đang ngủ."
Ám cũng đã nhìn thấy Vương đang ngủ trên ghế quý phi, ngay lập tức biết hành động của mình lỗ mãng, nhanh chóng đưa tay làm một động tác kéo khóa miệng.
Nặc Thanh hài lòng: "Đi, ra ngoài nói chuyện."
Ám không hề dị nghị gì cả mà gật đầu, nói chuyện với Vương hay vợ của Vương thì cũng như nhau cả thôi.
Không hổ danh là ám vệ có tầm nhìn xa trông rộng nhất U Cửu cục. Biết đường bám đùi vợ của Vương trước để mai sau dù có bị gì thì cũng còn một con đường thoát.
Ám đã quan sát rất lâu cách chung sống của hai vị chủ tử, cùng với những lần Sở Chiến vô tình làm hỏng đại sự của Vương và rút ra một kết luận. Chọc Vương thì có thể không sao, nhưng chọc giận vợ Vương là xác định về Tây Thiên.
Tấm gương sáng nhất của việc này: Bùi công tử đã chứng minh cho chúng ta thấy.
Dưới sự giúp đỡ của Ám, cuối cùng Nặc Thanh cũng đã đỡ được đầu của Yến Hàn ra chỗ khác.
Cẩn thận lấy gối kê dưới đầu y, lại vén gọn góc chăn, Nặc Thanh xoay người ra phòng ngoài với Ám.
Ám hơi chần chờ: "Ngài ấy ngủ say quá."
Nặc Thanh thản nhiên đáp: "Ừ, và do những người nào đó luôn giữ kín như bưng về tình trạng của y, chính vì thế tình trạng cơ thể y càng ngày càng yếu."
Ám khẽ chột dạ xoa xoa mũi, không nói cũng biết cậu đang nói xéo mình và đám người Yến phủ.
Bọn họ cũng là thế khó xử a. Thứ nhất Vương đã không nói cho cậu biết, cũng có nghĩa là đang ngầm nhắc nhở bọn họ không được phép nói ra.
Thứ hai, vấn đề cơ thể của Vương không phải ai cũng chấp nhận được, Vương sợ hãi nếu nói ra cho Nặc Thanh biết thì sẽ khiến cậu ghét mình là cũng phải thôi.
Ám nhìn vẻ lạnh nhạt y chang Vương trên mặt thiếu niên, thở dài thườn thượt.
Phận làm ám vệ mà sao khổ quá a.
Nặc Thanh đứng lại ở phòng ngoài, đi qua đi lại lọ mọ tìm ra một tờ giấy, sau đó cúi người để lại vài dòng chữ báo với Yến Hàn cậu sẽ ra ngoài một lát.
Mới đặt bút viết được hai chữ, lại nhác thấy vẻ mặt bất đắc dĩ và khổ não của Ám, Nặc Thanh hừ nhẹ một tiếng.
Cậu còn chưa nói gì bọn họ đâu, bày vẻ mặt đó cho ai xem. Cả chủ và tớ đều như nhau, miệng một khi đã kín thì kín như bưng, chẳng chịu hé ra nửa phần tiếng gió. Nhìn cậu lo lắng xoay vòng vòng như vậy vui lắm sao?!
Càng nghĩ càng tức, Nặc Thanh cộc quá đành trút vào tờ giấy.
"Ta ra ngoài một lát đây, ở yên trong phòng, đừng tìm!"
Nặc - hung dữ mode - Thanh tìm chỗ nào đó dễ thấy để tờ giấy xuống, sau đó với tay một cái lấy đấu lạp đội lên đầu rồi bước thẳng ra ngoài phòng.
Ám thấy cậu ra ngoài, chưa kịp uống miếng nước nào đã lon ton ẩn thân đuổi theo.
Vợ của Vương mà bị gì thì hắn xác định.
(つQ△Q)つ
***
Phố xá ở Phi Thiên thành thực sự náo nhiệt hơn Nặc Thanh tưởng tượng. Những gian hàng rực rỡ màu sắc muôn nghìn chủng loại hàng hóa. Có những chỗ bày bán những vật nhìn qua còn không biết là cái gì, đôi khi còn nhầm thành vật vô bổ.
Thế nhưng đừng khinh thường những gian hàng này. Có những lúc vận may bùng nổ, bạn sẽ tìm được những sản phẩm cực kì khó tìm ở các gian hàng lớn.
Những loại thực vật dùng để chiết xuất tinh chất và chế tạo tinh dầu chính là do Nặc Thanh tốn mấy ngày liền đi mò từng sạp hàng hỗn hợp như này mà ra.
Lúc nãy nói là đi ra ngoài tìm chỗ khác nói chuyện, thế nhưng bây giờ thì Nặc Thanh tạm thời không có nhiều tinh thần để nghe cho lắm. Dẫu sao thì bây giờ cậu còn đang rất phiền muộn về vấn đề sức khỏe của Yến Hàn, không chịu nổi thêm sự nặng nề của mấy tin tức Ám mang đến đâu.
Dùng đầu ngón chân Nặc Thanh cũng biết mấy tài liệu mà Ám mang tới là vì vụ hội sở và bắt cóc trẻ con tại Phi Thiên thành.
Trong vô thức, Nặc Thanh đã dừng chân trước một cửa hiệu cầm đồ nhỏ, cậu hơi ghé mắt nhìn vào trong. Đang tính rời đi thì bất chợt, cậu như bị một vật gì đó hấp dẫn mà lại bước vào trong tiệm.
Dạo qua từng vật bày trên giá một, có mới có cũ, có hình thù kì lạ cũng có vật còn chẳng nhận ra được là cái quái gì.
Không phải là không có vật tốt, ví dụ như cái bộ tượng mười ba con giáp kia.
Hửm?
Nghĩ đến đây Nặc Thanh bất chợt phát giác ra điểm kì lạ.
Như chúng ta đã biết, con số mười hai chính là con số may mắn, tượng trưng cho sự trường tồn, [vạn sinh nhất tiến], cuộc sống thăng tiến, giàu sang phú quý, luôn luôn thuận lợi. Là sinh ra trong vạn người nhưng cũng lại trên vạn người.
Chính vì thế, trong nhân gian con số mười hai rất được ưa chuộng. Đồng nghĩa, các vật dính dáng đến con số cũng được ưu tiên chia thành số 12.
Ví dụ, mười hai canh giờ, mười hai cung hoàng đạo, mười hai tháng, và...mười hai con giáp.
Đúng vậy, người ta thường cho rằng con số mười hai là số đẹp thế nên dĩ nhiên con giáp được chia làm mười hai con khác nhau.
Và con số mười ba đứng sau con số đẹp này chính là con số xấu. Và hiển nhiên, làm gì có ai thích làm con giáp thứ mười ba về cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng chứ?
Lẽ ấy, việc một dàn tượng khắc hình con giáp những lại có cả con giáp thứ mười ba là một việc rất bất thường.
Ấy vậy nhưng, vật đang hấp dẫn cậu lại không phải nó.
Đưa bước chân sang bên phải một bước nữa, trước mặt Nặc Thanh là một cái thùng rất bừa bộn chứa đầy đủ các thể loại vật phẩm trên đời.
Vừa nhìn qua là đã biết đây chỉ là một cái thùng chứa những vật vô dụng chẳng đáng tiền được đem đi cầm cố.
Giữa một đống đồ hỗn tạp như vậy, chẳng hiểu sao ánh mắt Nặc Thanh vẫn luôn dính khóa lên một vật gì đó có hình dạng như cây kim với đường kính gấp mười lần.
Trái tim Nặc Thanh như bị bóp nghẹn khi nhìn thấy nó, cảm giác y như lúc cậu vừa mơ thấy cơn ác mộng tràn đầy lửa và máu tươi kia.
Ma xui quỷ khiến, cậu vẫn vươn tay ra nhặt lấy nó.
Đây là một thanh gì đó không rõ chất liệu, có đường kính chắc cỡ gấp 10 lần cây kim chỉ một chút. Một cây kim chỉ thời đại của cậu thì cỡ 0,1 mm, gấp 10 lần là...1 mm.
Thật là một sự việc khó tin đến tột cùng khi trong một đống đồ hỗn hợp mà cậu lại có thể từ cái nhìn đầu tiên nhìn thấy cái thanh này.
Nặc Thanh để nó nằm trong lòng bàn tay mình, dù nó thật sự rất nhẹ thế nhưng lại đè nặng trong lòng Nặc Thanh một sức nặng khó tả.
Như thể, đây là một vật gì đó rất rất là quan trong đối với sinh mệnh của cậu vậy.
Ám đang ẩn trong bóng tối thấy Nặc Thanh chỉ im lặng đứng ngây người trong tiệm cầm đồ thì sốt ruột. Thật may làm sao mà một vài giây sau cậu đã có động tác mới.
Nặc Thanh dẫu không hiểu cảm giác nặng nề trong lòng mình đến từ đâu, thế nhưng bản năng mách bảo cậu rằng cậu nhất định phải có được cây kim này.
Chính bản năng này của cậu đã rất nhiều lần giúp cậu thắng hiểm một cách ngoạn mục trên thương trường, thế nên Nặc Thanh rất tin tưởng vào nó.
Vậy thì mua thôi.
Nghĩ vậy, Nặc Thanh tiện thể cầm theo bộ tượng mười ba con giáp bên cạnh tiến về quầy thanh toán.
Cậu lại không biết rằng, có một đám mây tía trên đầu cậu đã rất là bất bình.
Ngạo Kiều: bản năng mách bảo gì ở đây?! Rõ ràng là bé mách cơ mà!
Hứ, dỗi! (ᗒᗣᗕ)
Bự ở bên Yến Hàn không rời đi được: huhu, sao nỡ lòng nào chia rẽ vợ chồng tui mỗi người một ngã vậy hở?
Thật may vì Ngạo Kiều không nghe được những lời này, nếu không thì Bự lại có thêm mấy hình xăm dấu chân trên mặt mất.
"Chủ tiệm."
Chủ tiệm cầm đồ có lẽ là làm ăn ế quá thế nên đã nằm thẳng cẳng trên ghế dựa mà ngủ, chẳng hề biết do có một vị thân mang khí vận cực quý vừa ghé tiệm mình, thế nên khách trong tiệm đã dần trở nên vô cùng đông đúc.
Đông đến mức chen cái tiệm nhỏ của ông ta đến chật chội vô cùng, làm Ám cũng phải hiện thân để che chắn cho Nặc Thanh khỏi sự chen lấn của đám người xung quanh.
Ngạo Kiều lại bay trên đầu Nặc Thanh như một bà mẹ hung dữ, sẵn sàng hù ngất mấy bé mây đáng thương trên đầu những người không có mắt dám chen lấn bé con nhà nó.
Vừa bay, Ngạo Kiều vừa trợn trắng mắt coi thường nhìn Ám.
Có nó ở đây, ai dám đυ.ng vào bé con nhà nó?
Thế nhưng sự đời chứng minh, ai cũng có những lần bị vả mặt, ngay vả mây tía cũng vậy.
Một thiếu niên khuôn mặt thuộc về trường phái xinh đẹp đứng ngay bên cạnh Nặc thanh nhác thấy cây kim và bộ tượng con giáp trên tay cậu đã hai mắt tỏa sáng, vội vã chen tới rồi ngỏ lời:
"Vị này đây, có thể nhường cho tại hạ hai vật quý trên tay ngươi hay không?"
Nặc Thanh mắt cũng chẳng thèm nhấc, lạnh nhạt đáp:
"Ngươi cũng biết là nó quý rồi thì còn hỏi làm gì nữa? Đã là vật quý thì mấy ai nỡ nhường cho kẻ lạ mặt tự dưng vô duyên tới hỏi nhường?"
Có vẻ người kia khá khó chịu với thái độ của Nặc Thanh. Ngày thường chắc thiếu niên này được người khác đối xử nhún nhường và nể mặt lắm, nhìn thấy cái vẻ hung thần ác sát và vênh mặt lên của tên đầy tớ theo bên cạnh là biết.
Thế nhưng lễ nghi gia giáo đã khiến thiếu niên kia kìm lại cơn bực dọc, vẫn cố gắng khiêm nhường nói:
"Vị này đây, ngươi đã nói tại hạ là người lạ, vậy tại hạ xin giới thiệu bản thân mình. Tại hạ chính là nội tôn của Dương Binh bộ thị lang. Có lẽ ngài cũng đã từng nghe qua tên của tại hạ, tại hạ tên là Dương Minh."
Nặc Thanh nghe đến đây mới khẽ nhấc mắt, cậu nhìn qua phía thiếu niên kia, cách một lớp đấu lạp trắng mà hỏi:
"Ngươi là cháu trai của Dương Uyển cô nương?"
Thiếu niên nhấc khóe môi, có vẻ rất là thân thiết và quen thuộc với Dương Uyển, thế là đáp:
"Vâng, chính là tại hạ."
Nặc Thanh nghe vậy chỉ nhẹ nhếch khóe môi mà không đáp. Không phải là cậu khinh thường thiếu niên hay gì, chỉ là cậu bị nhiễm cái khí chất lạnh nhạt và lối hành xử của Yến Hàn mà thôi.
Khi chẳng biết nói gì thì im lặng.
Yến Hàn vì cậu mà nhiễm khói bụi trần gian thì cậu cũng có thể vì Yến Hàn mà vương chút tiên khí lạnh nhạt.
Đối với người không liên quan tới bắt chuyện, đôi khi thái độ của cậu sẽ vô tình mà rất hững hờ.
Thế nhưng người khác làm sao mà hiểu được điều đó, đương nhiên là bọn họ sẽ thấy khó chịu trước thái độ đó của cậu.
Bọn họ cho rằng cậu đây là đang khinh thường bọn họ. Và hiển nhiên thiên chi kiêu tử mà bị khinh thường thì cái sự kiêu ngạo của bọn họ sẽ nổi dậy.
Bọn họ sẽ thường không lên tiếng vạch mặt, chửi thẳng hay nói gì cả để thể hiện học thức và sự độ lượng của mình.
Thế là đương nhiên vai diễn pháo hôi này sẽ thuộc về đầy tớ hoặc thư đồng vì muốn nịnh bợ bọn họ mà sẵn sàng trở thành kẻ ác rồi.
Chỉ thấy đầy tớ đứng cạnh Dương Minh bước ra, chỉ thẳng vào mặt Nặc Thanh mà mắng:
"Tên thư sinh ngu xuẩn kia, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không thế hả?! Ngươi có biết Dương phủ hay không?"
Lời thoại quen thuộc của pháo hôi này khiến Nặc Thanh đau đầu. Nếu cậu vẫn là cậu ngày xưa khi còn là chuột, thì chắc cậu cũng đóng vai pháo hôi như này.
Mà bây giờ chưa chắc cậu đã không trở thành chuột lại. Yến Hàn nói với cậu rằng năng lượng trong cơ thể cậu rất kì lạ. Ôn hòa những cũng dữ dội, rất bất ổn. Thế nên khả năng cậu bất ngờ biến lại thành chuột là vô cùng cao.
Đừng nhìn bây giờ chỉ có mỗi Ám đứng ngay bên cậu mà lầm.
Trong bóng tối, trong đám người xung quanh, người đi đường thậm chí là chủ tiệm đang nằm kia...cũng có thể là ám vệ Yến Hàn phái theo để bảo vệ cậu.
Chính bởi vì nhận thức rõ bản thân có thể trở lại kiếp pháo hôi mệnh mỏng bất cứ lúc nào, Nặc Thanh rất là kiên nhẫn với những người giống như vị đầy tớ trước mắt cậu đây.
Trong lúc Nặc Thanh đang nhìn hắn với ánh mắt cảm thông, vị đầy tớ của Dương Uyển vẫn thao thao bất tuyệt mà mắng cậu. Một bộ không mắng cho cậu xấu hổ ngất xỉu thì không chịu dừng.
Nhưng mà công lực kiểu này với Nặc Thanh đúng thật là như muỗi đốt hợp kim Titan.
Ám lại rất khó chịu mà nhăn mặt, dựa vài đâu tên điêu nô này dám cả gan chỉ vào mặt người gần như là cao quý nhất Yến Việt quốc cơ chứ?! Ai cho hắn lá gan đó?!
Nghĩ vậy, hắn đưa tay đập rớt cái ngón đang chỉ vào mặt Nặc Thanh của người đầy tớ, sau đó làm động tác muốn rút thanh dao găm ra.
Nặc Thanh liếc thấy lưỡi dao bén đến lóe sáng thì hú hồn, vội vã ra hiệu để hắn rút dao lại.
Vị đầy tớ chưa hề biết mình mới đi một vòng qua quỷ môn quan, bị đập rớt ngón tay nhưng vẫn tiếp tục mắng:
"Ngươi có biết rằng, một câu của Binh bộ thượng thư cũng có thể khiến cho ngươi đi tù mọt gông, bị gô cổ diễu hành quanh phố cho vạn người xỉ nhổ hay không hả? Ngươi..."
Nặc Thanh lên tiếng cắt ngang trước khy sinh mệnh vị này bị Ám chặt mất:
"Dương phủ nằm ở Yến Việt thành đúng không?"
Người đầy tớ bị cắt ngang não còn ngơ ngác chưa kịp load, chỉ mơ hồ hỏi lại:
"Ngươi nói gì?"
Nặc Thanh từ tốn lặp lại:
"Dương phủ mà ngươi nói ở Yến Việt thành đúng không?"
Đầy tớ chả hiểu tại sao cậu hỏi vậy. Đây là thường thức mà ai cũng biết cả mà? Thế nhưng vẫn đáp: "Ừ, Dương phủ ở Yến Việt thành."
Nặc Thanh gật đầu, sau đó lại hỏi thêm một câu:
"Ngươi biết Yến Việt thành ai có thể xem là quyền lực nhất không?"
Đầy tớ đã khẳng định Nặc Thanh là kẻ ngốc, ngay cả điều căn bản này mà cũng hỏi. Ai mà chẳng biết người quyền lực nhất Yến Việt thành là Yến Vương - Yến Hàn chứ?
Đây là điều mà ngay cả Dương Binh bộ thượng thư cũng công nhận. Ông ấy đã từng nói rằng: "Yến Vương mà không cường đại thì chẳng ai cường đại.”
Một Long Tử mạnh mẽ còn nói như thế thì dân chúng ai mà chẳng công nhận như vậy?
Nhưng nhìn bộ dáng của người trước mặt như thể nếu hắn không trả lời thì cậu ta cũng không bỏ qua, thế nên đành bất đắc dĩ đáp:
"Tất nhiên người quyền lực nhất Yến Việt thành là Yến Vương rồi."
Nặc Thanh cong môi, từ trong túi lụa trước ngực lôi ra một lệnh bài màu trắng tinh xảo rồi vươn ra trước mặt người đầy tớ.
"Nói vậy, ngươi có biết đây là gì không?"
Ngay khi vẻ mặt người đầy tớ còn đang mơ hồ, Dương Minh ngay sau khi nhìn thấy lệnh bài sắc mặt đã đại biến, không kìm được kinh hô một câu:
"Kim bài của hoàng đế!!"
Nội tâm Minh Dương ngay khi nói xong câu đó đã bắt đầu báo động inh ỏi.
Vốn dĩ hắn cũng chỉ muốn để đầy tớ dọa người này một chút về sự hùng mạnh của Dương phủ, rồi thuận thế bày ra sự thấu tình đạt lí của mình, nói rằng mình sẽ không để tâm chuyện cậu ta xúc phạm mình.
Sau đó hắn sẽ dựa vào sự cảm kích của cậu ta mà đề nghị lấy hai vật kia một lần nữa. Lúc đó hắn nhất định sẽ đạt được mục đích.
Ai mà ngờ được, lần này lại đá trúng tấm sắt!
Nặc Thanh như nhìn thấy sự sợ hãi của hắn, giọng cậu nhẹ nhàng vang lên:
"Kim bài trên đời chỉ có hai cái. Một cái ở chỗ hoàng đế, cái còn lại, được ban cho Yến Vương - Yến Hàn. Hoàng đế trên cao ban cho y toàn quyền sinh sát trên toàn bộ Yến Việt quốc. Chỉ cần thấy có biến, có lý do rõ ràng, dù là quan nhất phẩm cũng được chém trước rồi bẩm sau."
Nói rồi, tiếng cười của Nặc Thanh khẽ xuất hiện, cậu hỏi Dương Minh:
"Ngươi biết vì sao tấm Kim bài quyền lực này lại xuất hiện trên tay ta không?"
Dương Minh ái ngại lắc đầu.
Nặc Thanh thoáng cong môi, bất đắc dĩ mà nói:
"Bởi vì...ta là người của Yến Vương a."
"Là người của cái vị mà ngươi vừa nói là kẻ quyền lực nhất Yến Việt thành đấy. Dương phủ nằm ở Yến Việt thành, mà Yến Việt thành là địa bàn của ta. Ngươi nghĩ gì mà lại lấy việc Dương phủ truy sát ra đe dọa ta vậy hả?"
Thôi, ở ngoài thì giữ mặt mũi cho Yến Yến nhà cậu vậy!
Ngoài đường cậu là người của y, trong nhà thì...y là người của cậu!!
_________________
Fam:
Tự nhiên thấy viết truyện lủng củng?
Ám: (thở phào nhẹ nhõm) May mà phu nhân không nói rằng mình là phu quân của Yến Vương, chứ không chắc tập thể người ở đây sẽ bị diệt khẩu mất.