Sau Khi Xuyên Thành Hamster, Tôi Rơi Vào Tay Của Bạo Quân

Chương 51: Phi Thiên thành (1)

"Mời quý khách vào, xin mời vào. Cho hỏi hai vị đây là tới dùng bữa hay đặt phòng?"

Thiếu niên đội đấu lạp trắng nhẹ ngàng giơ lên hai ngón tay trắng nõn, giọng ôn hòa nói:

"Ông chủ, cho hai phòng thượng đẳng nhé."

Người nam nhân mang đấu lạp đen bên cạnh vươn tay kéo thân ảnh thiếu niên vào lòng, sau đó đặt lên quầy hai lượng vàng.

Lão bản vừa thấy vàng thì cười tít mắt. Vừa cười vừa thu vàng vào trong ngực, quay đầu hét lớn với mấy tiểu nhị đang bận rộn phía sau:

"Người đâu! Mau đưa hai khách nhân lên phòng thượng đẳng!"

Tiểu nhị bị réo tên ba chân bốn cẳng triển khai lăng ba vi bộ chạy thật nhanh ra phía trước, cười xuề xòa lấy lòng:

"Tôi đây ông chủ. Nào hai vị khách nhân, mời hai vị đi theo tôi."

Nói xong đã vội vã đi phía trước dẫn đường, một tư thế bận tối tăm mặt mũi.

Thiếu niên phía sau thuận thế ghé vào tai người nam nhân đang ôm mình nói khẽ:

"Quán này làm ăn buôn bán đắt khách quá nhỉ?"

Người nam nhân hai tay vững chắc ôm eo cậu đỡ người lên lầu, đáp:

"Phi Thiên thành là nơi tấp nập nhộn nhịp chỉ sau mỗi Yến Việt thành, tất nhiên cửa hàng ở đây làm ăn sẽ rất tốt. Vào Tết Nguyên đán thì còn đông hơn nữa. Nhìn trên cao cơ hồ chỉ thấy mỗi người là người."

Thiếu niên khẽ oa một tiếng, giọng mềm mềm mà tràn đầy mong đợi hỏi:

"Vậy, vậy tới Tết chúng ta lại tới Phi Thiên thành chơi nhé?"

Nam nhân tất nhiên sẽ không làm cậu mất hứng, thế nên không nói một lời đáp ứng.

Tiểu nhị đi phía trước nghe hai người nói chuyện thì cũng nhanh miệng xen một vài câu. Không khí cũng có thể coi là hòa hòa thuận thuận.

Sau đó tiểu nhị như nghĩ tới gì đó, lại nhìn người nam nhân thân hình cao lớn phía sau, cảm thán mà nói:

"Ngài cũng là Dị Nhân tới đây tìm Ma bà bà phải không? Haiz, ta nói ngài cũng nên bỏ cuộc đi thôi. Không phải ta nói điêu chứ cả trăm người tới đây dù có quyền cao chức trọng như nào thì Ma bà vẫn không đồng ý giúp bọn họ thăng cấp dòng dõi đâu."

"Nói đâu xa chứ cái vị gia chủ Bùi tộc kia, cái vị có con trai chọc giận Yến Vương của Yến Việt thành ấy ngài biết không? Nghe nói là do chọc giận sủng vật gì đó của Yến Vương."

Tiểu nhị hỏi một câu thì thiếu niên phía sau rất chi là phối hợp mà gật đầu một cái. Tiểu nhị cũng không nghĩ sâu xa gì, cũng chỉ nghĩ là thiếu niên có nghe qua từ bát quái của mấy quán trà vỉa hè.

Chứ hắn nào ngờ được, cái vị họ Bùi nào đó bị Yến Vương truy sát là do đắc tội thiếu niên đang đứng phía sau hắn đây.

Tiểu nhị ngây thơ vẫn đang kể tiếp:

"Sau khi con trai bị Yến vương phát chỉ lệnh truy sát, ông ta gần như là sầu rụng tóc tìm hết cách để cứu con trai. Nghe đâu là còn tới tận cửa cầu xin tha mạng đấy cơ, ai dè Yến vương hồi kinh từ đời nào rồi."

"Cuối cùng không hiểu ông ta nghĩ gì mà sau khi nghe phong phanh rằng Ma bà có khả năng giúp người ta nghịch thiên cải mệnh từ Dị Nhân lên Long Tử, ấy thế là lặn lội tới tận đây cầu xin Ma bà giúp đỡ. Ông ta lại không nghĩ tới với cái tư chất cấp bốn chưa tới Trung cấp đó của ông ta thì Ma bà có thể để mắt tới chắc? Lại còn dùng thân phận muốn trấn áp Ma bà nữa chứ."

Thiếu niên phía sau nghe bát quái đến hăng say, không nhịn được hỏi:

"Sau đó thì sao?"

Tiểu nhị lâu rồi chưa gặp vị khách nhân nào kiên nhẫn nghe gã nói đến như vậy, thế là tha hồ bô bô ba la nhất nhất kể ra hết:

"Còn sao nữa chứ? Cuối cùng thì bị người chống lưng của Ma bà sai người đá ra khỏi cửa. Còn cảnh cáo nếu gã dám xuất hiện ở Phi Thiên thành lần nào thì sẽ chặt đi một bộ phận cơ thể của gã. Làm gã rén sun vòi chạy thục mạng về Yến Việt thành."

Tiểu nhị nói xong thì cũng đúng lúc đã dẫn hai người tới phòng thượng đẳng. Trước khi đi còn chêm thêm một câu:

"Tên gia chủ họ Bùi đó cũng thật là ngu xuẩn. Bộ gã nghĩ mình trơ thành Long Tử là có thể cứu con trai khỏi tay Yến Vương sao? Còn không chịu nhớ tới năm đó ngay cả Thanh vương cũng bị ngài ấy một kiếm gϊếŧ chết thì gã là cái đinh gì. Đúng là ảo tưởng sức mạnh mà."

Thiếu niên có vẻ nghe rất vui vẻ, trước khi đi còn lấy ra một lượng vàng của người nam nhân bên cạnh thưởng cho gã, sau đó còn vỗ vỗ vai gã nói:

"Cảm ơn vị huynh đài đây đã giúp ta phổ cập một chút tin thú vị, đây là quà cảm ơn. Lần sau có gì hy vọng huynh đài nói cho ta biết thêm vài điều bổ ích."

Tiểu nhị dù ở Phi Thiên thành người qua đông đúc, nhân ngư hỗn tạp thế nhưng vẫn ít thấy ai ra tay hào phóng như này. Tất nhiên là cầu còn không được, không ngừng gật đầu nói được được. Vẻ mặt giống y hệt lão bản tửu lâu ngoài kia.

Không thể không nói, ngoại trừ việc liên quan đến cách phân chia tầng lớp ra thì tiền có thể xử lí rất nhiều thứ râu ria.

Đã tìm được một nguồn tin để nghe ngóng chuyện ở Phi Thiên thành, thiếu niên cũng không nhiều lời nữa mà thả tay ra để gã hí hửng rời đi.

Ngay sau khi bước vào phòng thượng đẳng, thiếu niên chưa kịp í ới gì cả thì đã bị người nam nhân bên cạnh bế thốc lên đi thẳng đến bồn tắm.

Thiếu niên, à không, nhắc lại n lần là Nặc Thanh mới đúng. Nặc Thanh không nghĩ y sẽ đột ngột bế thốc mình lên như vậy thế nên đã không khỏi hốt hoảng mà nắm chặt tay áo y. Còn chưa kịp chất vấn hay làm ra hành động gì thì đã thấy Yến Hàn cúi người xuống tỉ mỉ rửa từng đốt ngón tay cậu.

Ờ...

Là rửa cái bàn tay cậu vừa vỗ vai tiểu nhị khi nãy.

Nặc Thanh nhanh chóng get được trọng điểm vấn đề. Là do bình dấm chua nhà cậu đổ đây mà.

Nhưng cậu vẫn không sợ hãi gì cái sự chiếm hữu này.

Lần đầu tiên Nặc Thanh hôn trộm Yến Hàn, y đã nở một nụ cười rất đẹp. Vành tai y đỏ lên, đôi mắt phủ sương phù, khóe môi thoáng cong lên.

Lúc đó Nặc Thanh đúng thật là bị nhan sắc kinh diễm kia mê đảo đến quên mất đường đi lối về. Không nhịn được mà nhào lên hung hăng hôn y một trận.

Yến Yến nhà cậu lúc đó đúng thật là vô cùng ngây thơ. Ngay cả hôn cũng ngắc ngứ, chọc chút là đỏ vành tai, đáng yêu muốn xỉu.

Nhưng đi kèm với mức độ thân mật ngày càng tăng theo cấp số nhân, thì mức độ ghen tuông và chiếm hữu của y với cậu cũng tăng vèo vèo như ngồi tên lửa.

Nặc Thanh biết là do y bất an.

Bởi...mặc dù cậu chấp nhận những hành động thân mật của y, thậm chí đôi lúc cũng đáp lại nhưng chưa bao giờ cậu mở miệng xác định mối quan hệ của họ là gì.

Yến Hàn đã từng gặng hỏi cậu rất nhiều rằng: “Em yêu ta mà, đúng không?”

Nhưng bất kể là lần nào thì câu trả lời của Nặc Thanh cũng chỉ là một nụ cười mỉm.

Cậu tàn nhẫn hả? Cậu rất giống tra nam à?

Nhưng mà cậu làm vậy là có lí do của mình.

Nhìn Yến Hàn đang tỉ mỉ rửa từng đốt ngón tay cho mình, Nặc Thanh cong môi cười.

Vị Long Tử này, đang che dấu cậu một điều gì đó. Thậm chí là nhiều hơn một điều.

Điều duy nhất cậu giấu y là về thân phận của cậu. Nhưng thứ này có phần khó tin, nên cậu vẫn sẽ giữ nó cho mình, cho đến khi người nam nhân này thành thật tất cả với cậu.

Nghĩ thế, nụ cười bên môi Nặc Thanh càng tươi hơn, cậu vươn cánh tay còn trống ra mơn trớn khuôn mặt của y: “Ngài ghen à?”

Yến Hàn nắm tay cậu, im lặng lâu đến mức khiến cậu nghĩ rằng y sẽ không đáp lại thì thấy y trả lời:

"Ta không muốn em nói nói chuyện với ai khác ngoài ta."

Nặc Thanh đã đoán được rằng y sẽ nói ra một lí do dễ thương như vậy. Thế nhưng cậu vẫn rất vui, vì cuối cùng y cũng chịu bày tỏ mong muốn và cảm xúc của mình với cậu.

Nặc Thanh cũng không bỏ qua thời cơ lần này để rèn sắt khi còn nóng. Chờ Yến Hàn lau khô tay cho mình, cậu kéo y đi tìm chỗ để ngồi, sau đó đặt mông ngồi xuống ghế quý phi trong phòng, lựa lời một chút rồi bắt đầu nói:

"Nếu ngài không muốn thì ngài có thể nói với ta mà.”

"Nếu ngài có thể bày tỏ suy nghĩ và mong muốn của mình với ta từ sớm, vì dụ như lúc ta nói chuyện với lão bản tửu lâu ấy, ngài chỉ cần thể hiện bản thân không muốn ta giao tiếp với người khác, thì khi ấy ta đã không chủ động bắt chuyện với lão bản và tiểu nhị rồi."

"Hoặc nếu ngay khi ta kịp bắt chuyện với lão bản, ngài chen ngang qua và thay ta đặt phòng thì ta cũng đâu cần phải nói chuyện với người khác đúng không?"

Yến Hàn đứng nghe rồi gật gật đầu như một học sinh ngoan nghe lời dạy dỗ, giống như y đã nói lúc trước, y không muốn cậu nói chuyện với kẻ khác ngoài y, nên y sẽ làm mọi thứ để đạt được mục đích đó.

Người nam nhân này chính vì thế mà đã thành công ngăn cách cậu với Minh Yên, chỉ bằng một hành động duy nhất: tự mình nhúng tay vào cai quản chuỗi cửa hàng của U Cửu cục.

Yến Hàn nhìn khóe môi cong cong của cậu, chần chừ một lúc sau đó mới hỏi:

"Ta...có thể dựa vào đùi em ngủ hay không?"

Nặc Thanh hơi kinh ngạc nhìn y, không tin nổi y có thể áp dụng bài học nhanh như vậy. Vừa dạy xong là phải nỗ lực bày tỏ để đạt được điều mình muốn xong là thực hành luôn.

Bên cạnh sự bất ngờ đó còn xen kẽ đôi chút lo lắng nhàn nhạt. Dạo này Yến Hàn rất hay ngủ. Có đôi khi đang nói chuyện với cậu, y cũng có thể bất ngờ chợp mắt vài phút, sau đó ngẩn ngơ tỉnh dậy hỏi cậu vừa nói gì.

Nặc Thanh cực kì bất an về việc này. Dẫu việc y ngủ nhiều không liên quan tới cơn ác mộng khi trước của cậu thế nhưng vẫn phải đề phòng trước cho khỏi họa.

Dẫu vậy, dù có lo lắng cậu cũng chẳng làm gì được. Bởi Yến Hàn không cho cậu biết y bị gì.

Cậu đã trăm ngàn lần sốt ruột gặng hỏi y có vấn đề gì, thế nhưng câu trả lời vẫn nghìn lần như một:

Ta ổn, em đừng lo lắng.

Có lắm lúc Nặc Thanh còn tưởng là do cậu quá nhạy cảm và lo nghĩ rồi cơ. Yến Hàn vốn chẳng bị gì cả, chỉ là cậu làm quá lên thôi.

Khi Vương quản gia và cả Sở Chiến, ngay cả Ám cũng dùng ánh mắt lo lắng mà nhìn Yến Hàn, cậu nhận ra không phải cậu suy nghĩ nhiều mà cơ thể Yến Hàn thật sự xảy ra vấn đề.

Nhưng không có ai trong phủ chịu nói cho cậu biết y bị gì, cho dù họ có vẻ biết bệnh trạng của y.

Ai cũng coi cậu như kẻ ngốc hết.

Nặc Thanh biết họ giấu mình là vì không muốn cậu phải lo lắng, thế nhưng thà là để cậu biết rồi tìm cách chữa còn hơn là để cậu như con ruồi mất đầu không ngừng vo ve vo ve tìm phương hướng như này.

Cảm giác mình mình say cả thế giới tỉnh rất khó chịu.

Cũng vì lí do này nên cậu mới chưa một lần nào đáp lại lời yêu của y.

Cậu phải biết tất cả mọi thứ về người mà mình đã xác định là sẽ ở bên cả đời. Nếu y không làm được thì cậu có thể cùng y mập mờ như này cả đời.

Yến Hàn thấy sau câu hỏi của mình thì vẻ mặt cậu dần trở nên khó coi, còn xen lẫn vẻ khó chịu. Y trầm mặc một lát sau đó tự suy ra thành cậu không muốn y dựa vào người mình ngủ. Dù khá là mất mát thế nhưng Yến Hàn vẫn nói:

"Không sao, nếu em không muốn thì không cần phải gượng ép bản thân đâu."

"Còn đứng ở đó làm gì? Mau tới đây nằm xuống đi, ta chừa chỗ cho rồi nè."

Nặc Thanh không biết trong lúc mình trầm mặc y đã não bổ cái quái gì, thế nhưng khi hoàn hồn lại cậu đã nhanh chóng dịch người về một góc để nhường chỗ cho y nằm.

May mà cậu đặt phòng thượng đẳng nên cái ghế này vẫn chứa nổi cái giò mét chín của y đấy. Nặc Thanh thầm nghĩ.

......

Những lời này cùng hành động này của cậu nghĩa là cậu đồng ý rồi.

Vẻ mặt ảm đạm của Yến Hàn dần dần bừng sáng, tươi tắn như con ong tìm được bông hoa thơm nhiều mật.

Tùy ý để bản thân bị Nặc Thanh kéo tay nằm xuống ghế.

Nặc Thanh vươn tay lấy một tấm chăn gấm từ cái kệ đồ bên cạnh, cậu đắp chăn lên người y, sau đó chỉnh lại cái đầu của y nằm thẳng hướng về phía trần nhà. Còn đùi cậu thì đảm nhiệm vai trò cái gối êm cho người nào đó.

Chuẩn bị xong xuôi cho một giấc ngủ chiều thoải mái, Nặc Thanh mới để ý thấy Yến Hàn vẫn mở mắt nhìn chằm chằm cậu, không nhịn được mà mở miệng trách móc:

"Sao ngài không ngủ đi, còn nhìn ta làm gì nữa?"

Nặc thanh cũng chỉ là mắng yêu y một chút, không ngờ y thật sự trả lời lại:

"Bởi vì em rất đẹp."

Nặc Thanh: “......”

Thần Cupid thông báo kí chủ Nặc Thanh đã trúng mũi tên chí mạng!

Bị dính thính quá bất ngờ, Nặc Thanh không chịu nổi mà đưa tay che đi đôi mắt xinh đẹp của y, đáy lòng thầm rêи ɾỉ.

Như này ai mà chịu nổi chứ!!

Muốn đè y quá đi thôi!! Thật ấy!! Mà quân địch quá mạnh, mình không dám ra tay.

Chuột con ngồi khóc.jpg.

Ánh nắng từ cửa sổ lưu ly soi rọi vào trong phòng, mạ lên hai thân ảnh đang một nằm một ngồi trên ghế một tầng vàng rực mà êm dịu.

Khung cảnh thật ấm áp.

_________________

Fam: từ bỏ, không gõ nổi tiếp rồi. Tay đau quớ QAQ.