Sau Khi Xuyên Thành Hamster, Tôi Rơi Vào Tay Của Bạo Quân

Chương 50: Yến Hàn trở về

Fam: cuối cùng cũng đi được 1/3 quãng đường.

_______________

"Phi Thiên thành?"

Đã năm ngày trôi qua kể từ khi Yến Hàn bị triệu vào cung. Sáng ngày thứ năm, Mụi Mụi vốn đã không thấy mặt đâu trong ba ngày nay đột nhiên xin gặp mặt Nặc Thanh.

Như thường lệ trò chuyện tại đình viện hồ tại sen cạnh Hiên Viện viện, Nặc Thanh ngồi trên ghế quý quý lẳng lặng nghe "Mụi Mụi" báo cáo những việc mà hắn điều tra được.

Hắn hiện tại đang nói về một trong 63 phủ thành trên toàn Yến Việt quốc, cũng chính là nơi mà hắn theo dõi thấy hội sở đã bí mật vận chuyển một số thùng hàng tới.

"Mụi Mụi" nói với Nặc Thanh rằng hắn nghi ngờ trong những thùng hàng đó là trẻ con.

Nặc Thanh nghiêng mình trên ghế, thiếu niên mặc một bộ y phục màu xanh nhạt hai lớp, hai ngón tay xinh xắn khe khẽ gõ nhịp lên tay vịn thành ghế.

Nom Nặc Thanh trông có vẻ rất khó chịu và bồn chồn, thế nhưng đứng trước đồng đội đang cố gắng hết sức truy tìm và dõi theo tung tích của hội sở trước mặt mình là "Mụi Mụi" này, Nặc Thanh cảm thấy bản thân thật sự quá là thất trách.

Người ta thì nỗ lực tìm hiểu thông tin, mạo hiểm theo dõi hội sở để lần ra tung tích của những đứa trẻ trong khi cậu lại bó chân bó tay hết ăn lại nằm nơi Yến phủ.

Không có so sánh sẽ không có đau thương, Nặc Thanh cảm thấy bản thân thật sự quá vô dụng.

Cậu thật sự quá vô dụng, người gì đâu ăn uống hay tập luyện kiểu gì cũng không thể luyện ra cơ bắp. Chỉ cần cậu sơ sẩy một chút thì ngay cả một Nhân Loại hơi cường tráng đã đủ sức để vò con gà quặt què là cậu thành một cục.

‘Mụi Mụi’ có vẻ đã tưởng nhầm Nặc Thanh là một Long Tử nên rất kính sợ cậu, thế nhưng Vương quản gia và những người khác trong Yến phủ lại biết, cậu chỉ là một Nhân Loại bình thường. Mà thật ra còn chưa chắc có thể coi là Nhân Loại nữa.

Chính vì thế dù cậu có lòng muốn đi theo Mụi Mụi theo dõi hội sở thì cũng bị Vương quản gia mang theo hộ vệ hết mực ngăn cản. Thay vào đó ông đã sai người đi theo hỗ trợ "Mụi Mụi" trong quá trình này.

Nặc Thanh cảm thấy rất khó chịu. Cảm giác những người khác thì bận rộn, đánh cược mạng sống để tìm cách cứu giúp những đứa trẻ đáng thương ngoài kia trong khi bản thân mình thì chỉ có thể đứng trơ mắt ra mà nhìn, nó khiến cậu vô cùng rấm rức và căm giận.

Căm giận vì chính sự bất lực và nhỏ yếu của mình.

"Đại nhân? Ngài sao thế ạ?"

Cung Liên Y nhìn thiếu niên trước mặt chợt mất hết tinh thần bặm chặt đôi môi non mềm mà cảm thấy vô cùng lo lắng.

Đồng thời hắn còn có cảm giác hưng phấn mà chăm chăm chú chú vào hai cánh môi mềm bị hàm răng trắng tinh của chủ nhân nó cắn ra hai dấu răng nhợt nhạt.

Cung Liên Y không nhịn được dụ hoặc mà chậm rãi vươn ra cánh tay trái, ý muốn chạm vào cánh môi thơm vừa bị chủ nhân nó tàn phá qua kia. Chợt trong đầu hắn trỗi dậy một cỗ tham dục muốn chà đạp hai cánh môi đó trở thành một màu đỏ tươi xinh đẹp.

Ngay khi ngón tay của hắn chỉ còn cách đôi môi của Nặc Thanh vài ba cen-ti-met, ánh mắt của hắn ẩn ẩn hiện lên một vầng màu đỏ tươi khóa chặt lên nơi mềm mịn đó của cậu.

Tưởng như mong muốn sắp thành sự thật thì tiếc thay, thiếu niên đang mất tinh thần như nhác thấy một cái gì đó, thoáng chốc đã nhảy cẫng lên từ trên ghế sung sướиɠ gọi to một tiếng:

"Yến Yến!"

Nặc Thanh như một con sóc nhỏ tung ta tung tăng lao về phía thân ảnh nam nhân đang đi về phía này.

Vốn dĩ nam nhân ấy đang rất bình thản mà rảo buớc, thế nhưng ngay khi nhìn thấy thiếu niên đang chạy vội về phía mình với đôi chân trần, nét sửng sốt thoáng hiện lên trên khuôn mặt y.

Ấy rồi dưới một lực thôi thúc nào đó, hoặc có lẽ là theo bản năng, người nam nhân đã giang tay ra đón Nặc - con sóc nhưng thực chất là con chuột - Thanh vào trong lòng.

Hành động của y quá đỗi quen thuộc và tự nhiên, như thể bọn họ đã từng làm ra hành động này hàng trăm nghìn lần rồi vậy. Nhưng thực ra, đây là lần đầu tiên Nặc Thanh chủ động nhào vào ngực y như này. Ít nhất là trong kí ức của y, đây là lần đầu tiên.

Nặc Thanh ôm lấy cổ của người nam nhân cậu hằng nhung nhớ trong những năm ngày liền, vô cùng mất liêm sỉ mà vùi đầu vào hõm cổ của y không ngừng hít hít ngửi ngửi như một bé chuột lưu luyến ngửi cái tổ ấm êm của mình.

Sau đó cậu lại càng rơi rụng liêm sỉ hơn khi đưa tay sờ mó cơ tay của y.

Dưới lòng bàn tay mềm mại của cậu chính là từng thớ cơ tay săn chắc mà mượt mà ẩn sau lớp y phục đang căng ra, tràn đầy sức mạnh mà đỡ lấy cái mông của Nặc Thanh, giúp cậu treo vắt vẻo trên người y mà chẳng hề sợ té lộn cổ.

Liêm sỉ bị vứt ra ngoài thùng rác đưa đi lưu đày n lần: “.....”

Lần này mà đổ lỗi do tui bỏ nhà theo trai làm vị nào đó rớt giá là tui táng chết liền nghe chưa!! ヽ(#"Д")ノ

Yến Hàn hoàn toàn không có ý định thả bé cưng trên người mình xuống, chỉ chậm rãi bế cậu đi vào trong đình viện cạnh hồ sen, bình thản hỏi: "Sao em không đi giày vào?"

Nặc Thanh chưa hết cơn nghiện Yến Yến vẫn đang rúc trong hõm vai người ta làm tổ lầu bầu nói:

"Không muốn. Ta nhớ ngài mà."

Câu này nếu trong tai người khác có lẽ sẽ được hiểu thành: "Người ta nhớ Yến Yến nên vội quá không kịp đi giày và cũng không muốn đi giày."

Thế nhưng vô trong tai Yến Hàn lại thành:

"Lỗi do ngài nên ta mới quên mang giày. Không muốn bị mắng đâu, không được mắng ta."

Rõ ràng là chung một câu nhưng cuối cùng lại ra thành hai cách hiểu nhằm vào hai trọng tâm hoàn toàn cách biệt khiến người ta phải câm nín một hồi.

Thật sự không hiểu vì sao tên này có thể có người yêu luôn ấy?

Thế nhưng Yến Hàn dù hiểu lạc trọng tâm thì cũng thể hiện ra một mặt vô cùng tri kỉ của mình. Y dịu dàng nói:

"Để ta mang giày cho em."

Nặc Thanh đang đung đưa người y cầu còn không được, lập tức gật đầu cái rụp.

Yến Hàn sau khi dịu dàng nhìn cậu, đã từ từ chuyển tầm mắt qua "Mụi Mụi" đang đứng cạnh đình viện, đáy mắt hiện lên những vệt u quang không rõ.

Lão gia tử ©υиɠ gia cũng thật tàn nhẫn, hình như đứa trẻ này là tôn tử ruột của lão ta ấy nhỉ?

"Mụi Mụi" vừa nhìn ánh mắt của y thì cũng ngay lập tức hiểu y đã nhìn thấu mình. Hắn âm thầm nâng cao cảnh giác, một bên lại không ngừng kinh ngạc.

Kẻ này thế nhưng lại có thể nhận ra hắn là tồn tại gì. Thời đại này vẫn có một kẻ như thế sao?

Y là ai? Là mấy lão bất tử vẫn còn chưa chết từ giai đoạn loạn lạc? Hay là truyền thừa kí ức của kẻ nào để lại trong di tích ư?

Cung Liên Y không ngừng suy đoán, thế nhưng lại nhanh chóng phủ nhận.

Không thể nào. Không có bất kì kẻ nào hay bất kì một truyền thừa kí ức nào có thể sống sót từ tận thời đại đó cho tới bây giờ.

Hay là do năng lực dòng dõi nhỉ? Có loại năng lực dòng dõi nào mà có thể nhìn xuyên thấu cả quy tắc ư? Năng lực của vị hậu bối này sẽ là gì nhỉ?

Trong đầu thay đổi trăm ngàn suy nghĩ, thế nhưng Cung Liên Y bề ngoài vẫn rất chuyên nghiệp đóng vai "Mụi Mụi".

Cung Liên Y dám chắc Yến Hàn sẽ không vạch mặt hắn ngay bây giờ. Dẫu sao cái tình huống cơ thể đó cũng quá bết bát rồi. Nếu y muốn gϊếŧ hắn, thì cũng phải đồng quy vu tận với nhau cả thôi.

Quả nhiên đúng theo suy nghĩ của Cung Liên y, dù không khí giữa hai người bọn họ đã giương cung bạt kiếm đến mức chỉ hận không thể gϊếŧ chết kẻ còn lại thì Yến Hàn vẫn không hề vạch trần bộ mặt thật của hắn.

Thế nhưng Nặc Thanh lại rất nhạy cảm, cậu ngay lập tức nhận ra sóng ngầm giữa hai người bọn họ.

Cậu cuối cùng cũng chịu rời khỏi hõm cổ của Yến Hàn kiêm luôn cái tổ của cậu. Đôi mi xinh xắn chợt nhíu lại, hồ nghi mà hết nhìn y, lại muốn quay đầu nhìn "Mụi Mụi".

Thế nhưng ngay khi cậu kịp quay lại nhìn mặt "Mụi Mụi", hai ngón tay Yến Hàn đã nhanh chuẩn nắm nhẹ lên cái mũi của cậu, cưng chiều mà nói:

"Đừng quay đầu, cẩn thận té ngã."

Nói rồi y lại nhìn "Mụi Mụi", không rõ cảm xúc nói:

"Đi tìm Vương quản gia lấy hai cái áo khoác ngoài."

Y không hề chỉ rõ người nào trong câu nói này. Thế nhưng ý tứ sai khiến trong đây không nói cũng biết là đang sai ai.

Ở đây ngoài cậu, y và "Mụi Mụi" đứng kia thì còn ai nữa hả? Trời có sụp xuống Nặc Thanh cũng không tin Yến Yến nhà cậu nỡ dùng cái giọng đó với cậu chứ nói gì tới việc sai cậu đi làm gì.

Cung Liên Y đang vô cùng chắc chắn rằng Yến Hàn không làm gì được mình: “......”

Vẻ mặt nứt toác - ing.

Yến Hàn đúng là không định vạch mặt hắn bây giờ. Thế nhưng không có nghĩa là y không làm gì được hắn.

Cung Liên Y đã tính sai mất một điều đó chính là thân phận mà hắn đang đóng vai bây giờ vốn dĩ là thuộc hạ của Yến Hàn.

Nói cách khác, giờ Yến Hàn có kêu hắn đi chà nhà xí cũng là một việc hết sức đương nhiên và thường tình.

Và...hắn - nhất - định - phải - làm.

Nhìn "Mụi Mụi" vẻ mặt khó coi rời đi, Nặc Thanh không hiểu gì cả mà hỏi Yến Hàn:

"Hắn sao vậy nhỉ?"

Yến Hàn đặt cậu xuống ghế quý phi, hết sức kiên nhẫn đối phó với cái tay nhỏ hư hỏng đang hết sức nghịch ngợm muốn leo lên sờ mó cơ ngực của y, chậm rãi đáp:

"Chắc hắn đang vui vì được thực hiện nhiệm vụ của ta giao cho."

Nặc Thanh vừa tìm cách mò lên cơ ngực của y vừa âm thầm khó hiểu.

Rõ ràng vẻ mặt đó đâu có giống là đang vui vẻ đâu?

Nhưng rồi khi bàn tay của cậu bại trận trong cuộc chiến xâm lược cơ ngực Yến Hàn thì Nặc Thanh đã bỏ qua cảm giác kì lạ trong lòng.

Dẫu sao trên thế giới này có thể khiến cậu thật sự để tâm chỉ có Yến Hàn thôi.

Nhìn bàn tay mình đang bị Yến Hàn niết niết, Nặc Thanh cũng chụp bàn tay còn lại của y niết niết theo, sau đó nói:

"Ngài có biết Phi Thiên thành không?"

Yến Hàn có acc clone là Vọng Thanh đế làm sao mà không biết. Y còn biết cả địa điểm mà hội sở trao đổi với Phi Thiên thành nằm ở đâu, những kẻ quan lại tham gia vào và cả đường dây ngầm phía dưới.

Thế nhưng lâu lắm rồi không gặp Nặc Thanh mặt đối mặt, thế nên y thật sự rất muốn nghe giọng của cậu.

Chính vì lí lẽ đó nên Yến Hàn mặt không đổi sắc nói: "Ta không biết."

Nặc Thanh cũng không nghĩ y sẽ nói dối mình, một phần cũng vì hình tượng y trong lòng cậu hiện tại chính là một người có tính cách khá lạnh nhạt nhưng vô cùng dịu dàng và đáng tin cậy. Đánh chết cậu cũng không nghĩ tới thực ra y nói dối cậu chỉ vì một lí do hết sức...dễ thương.

"Mụi Mụi nói Phi Thiên thành là một trong những phủ thành gần kinh thành nhất. Và có vẻ như nó có một chi nhánh của hội sở hoặc là...nó đang có một tay hợp tác với hội sở."

Nặc Thanh ngẩng mặt lên nhìn y, dưới góc độ của cậu, đôi mắt Yến Hàn vẫn là một màu tím nồng đậm, mi mắt y khẽ rũ xuống che khuất nửa con ngươi càng tôn lên vẻ lạnh nhạt của y, y vẫn luôn trông giống như một vị thần linh vậy.

Thế nhưng, Nặc Thanh biết, vị thần trước mặt cậu đây không hề vô tâm như y thể hiện. Chí ít mỗi khi nhìn cậu, ánh mắt của y vẫn luôn nhuốm lên một cỗ dịu dàng trần tục. Nặc Thanh cong cong khóe môi, yêu thích không thôi mà hôn chụt mấy cái lên mi mắt y, giọng mềm mềm hỏi:

"Yến Yến có thể đi cùng ta tới đó hay không? Nếu có ngài đi cùng, nhất định Vương quản gia sẽ không có lý do gì ngăn cản ta nữa rồi?"

Người đối diện không đáp, chỉ khẽ mổ một cái lên môi cậu thay cho câu trả lời.

Nặc Thanh nhận được câu trả lời hợp ý, khóe mắt vốn cong cong lại càng nhuốm thêm phần hạnh phúc.

Hôm nay Yến Hàn trở về, thế giới nhỏ của cậu bỗng ngập trong vui vẻ.

_____________________

Fam: kỉ niệm viết tới chương truyện 50, hôm nay viết một chương thật ngọt. Viết xong hoa mắt, chóng mặt, đau họng, đau tay. Fam thật là khổ quá mà TvT.