Sau Khi Xuyên Thành Hamster, Tôi Rơi Vào Tay Của Bạo Quân

Chương 49: Nỗi sầu muộn của Dương Uyển

Dương tiểu thư chính là con gái đầu và là duy nhất của Dương Quế - Binh Bộ thượng thư với Liễu Quyên - truyền nhân Liễu tộc.

Nàng chính là người con gái duy nhất trong dòng chính gia tộc, lại có tính cách mạnh mẽ của con nhà binh, thế nên nhận được hết mọi sủng ái.

Đã vậy nàng còn là một Dị Nhân có tố chất cực cao, thừa kế hai năng lực dòng dõi của cha và mẹ chính là [Phán xét] và [Chiêu hồn].

Chưa đến tuổi cập kê thế nhưng người đến cầu thân đã sắp đạp đổ cả cổng của Dương phủ. Có thể nói, nhân sinh của nàng chính là nhân sinh của người thắng.

TUY NHIÊN!

Dương Uyển nhất định sẽ đập vô mặt người nói nhân sinh của nàng là nhân sinh người thắng hai chữ [TUY NHIÊN] to chà bá.

Dương Uyển hất cằm lên trời, rồi lấy khăn lau nước mắt, bắt đầu kể về nỗi sầu muộn của mình.

Nàng chính là hậu duệ của tộc Liễu và tộc Hổ.

Mẹ nàng là nữ nhân mang năng lực của Liễu tộc vô cùng mạnh mẽ. Trong nhân gian đồn rằng, cây Liễu là nơi trú ngụ của muôn vàn quỷ hồn, tương tự như vậy, năng lực của mẹ nàng chính là [Chiêu hồn] và [Âm binh]. Như tên gọi, chính là triệu hồi quỷ hồn và âm binh làm quân đội chiến đấu cho mình.

Còn cha nàng chính là một Long Tử tộc Hổ, có bao nhiêu năng lực thì nàng cũng không biết. Thế nhưng bởi vì cha thuộc tộc được gọi là Chúa tể sơn lâm nên có hai năng lực hết sức cường đại gọi là [Phán xét] và [Săn mồi].

[Phán xét] chính là năng lực của bậc vương giả, nó cũng tương tự như [Thật giả] của tộc bạch hạc, thế nhưng nó nhỉnh hơn một chut ở chỗ [Phán xét] có thể nhìn thấu mọi chuyện trong đời của một con người.

Từ khi họ sinh ra cho đến khi chết đi, con người đó đã làm bao nhiêu việc thiện bao nhiêu việc ác, tất cả sẽ bị [Phán xét] đào ra và tổng kết lại, rồi cho ra tính cách của người đó.

Chính vì thế, người làm việc cho Dương phủ phần lớn đều là những người gia thế trong sạch và có phẩm tính tốt.

Khụ, thật ra cha cũng chính là nguyên nhân gây nên nỗi sầu của nàng bây giờ.

Do cha chính là Binh Bộ thượng thư, là chức quan giữ việc binh nhung, quân cấm vệ, xe ngựa, khí giới, giữ việc biên giới, lính thú, nơi hiểm yếu, việc khẩn cấp, tuyển dụng chức võ,.... Có thể nói là tương đương với bộ Quốc phòng.

Chính vì như thế, cha nàng có tính cách cực kì hào sảng và mạnh mẽ. Tác phong làm việc có thể coi là nói một không nói hai, nói như gió làm như bão.

Và nàng - người sống chung với cha, được cha nuôi dạy mà lớn lên tất nhiên cũng sẽ thừa hưởng tính cách và tác phong làm việc đó.

Nàng không dịu dàng hiền thục, cũng không văn nhã am hiểu cầm kì thi họa như mẹ, mà lại muốn xông ra chiến trường gϊếŧ địch, bày binh bố trận như Cung tướng quân, như các binh sĩ biên quan.

Cha nàng lại chẳng hề ngăn cản luôn aa!!!

Và cái hậu quả của việc trương cái bản mặt này ra nắng, dãi nắng dầm mưa suốt ngày, chính là một làn da đen đúa, khô ráp và nứt nẻ, nhiều mụn kinh khủng.

Mọi chuyện sẽ vẫn vô cùng bình thường với nàng, nếu như nàng không rơi vào lưới tình với đấng trượng phu định mệnh của đời nàng.

Lần đầu nhìn thấy vị ấy đứng trên đấu đài trổ hết thực lực tựa như một vị đại hiệp bừng bừng chính khí. Toàn thân thẳng như tùng như trúc, dung nhan lạnh nhạt mà lại mạnh mẽ khó tả, nàng xác định con quỷ tình iu đã quật nàng ầm ầm rồi.

Dương Uyển lúc ấy mới bắt đầu biết tự yêu mình. Biết chăm sóc, tỉ mỉ chải chuốt cho nhan sắc của bản thân.

Nhưng đã muộn rồi.

Làn da của nàng do bị gió và cái rét lạnh nơi biên cương thổi ầm ầm vô mặt vài năm, cuối cùng đã kết tinh luôn trên mặt nàng một lớp nứt nẻ chằng chịt, để lại những vết sẹo mờ xấu xí.

Sau đó nó lại được lôi ra tế luyện dưới ánh mặt trời nắng như lò nướng thêm vài năm nữa, khiến cho nó đen đúa như cục than nguyên chất.

Một tổ hợp khiến cho bất kì một loại chất dưỡng da nào đang có trên thị trường cũng phải nể mặt, chính là làn da của nàng với tổ hợp gồm sẹo mờ + đen + mụn.

Dương Uyển sau một năm cố gắng bảo dưỡng, đã triệt để tuyệt vọng vào khả năng cứu được khuôn mặt này.

Hay như khuê mật của nàng từng nói chính là: "Mặt này đập đi rồi đúc lại may ra còn cứu được."

Dương Uyển thật sự đồng tình với ý kiến này của khuê mật.

May làm sao mấy ngày trước khuê mật của nàng nói rằng đã tìm được một nơi giúp điều trị da với những loại dưỡng chất cực kì tốt, ai từng đi thử đều là vào xấu như ma ra đẹp như tiên. Hẹn nàng mười ngày nữa đi xem thử.

Đương nhiên Dương Uyển không từ chối lòng tốt của bạn thân mình. Dù nàng cũng không thật sự tin vào cái gọi là chuyên gia dưỡng da gì gì đó.

Cho đến khi một người nặc danh gửi đến cho nàng một hộp gấm vô cùng tinh xảo, bên trên là một tấm thiệp họa tiết hoa mai vô cùng xinh đẹp.

Trong thiệp có hai tờ khác nhau. Tờ đầu tiên chỉ có ba câu duy nhất.

"Dương tiểu thư có muốn lấy lại nhan sắc tuổi xuân vốn có của mình không?

Nếu muốn, xin hãy dùng sản phẩm trong này để rửa mặt, mỗi lần dùng thì thấm sản phẩm với nước, sau đó xoa lên tay tạo một lượng bọt trắng vừa đủ, một ngày dùng ba lần sáng trưa tối.

Dẫu sao, tiểu thư đương tuổi xuân thì cũng chỉ mới là một nụ hoa mai chưa nở đã bị tàn phá thôi mà nhỉ? Vậy còn gì mà cần phải chần chờ nữa chứ?"

Dương Uyển vốn dĩ định sai quản gia vứt cái hộp này đi, nàng khinh thường mấy loại quảng bá thần thần bí bí này. Toàn là lừa đảo mà thôi.

Thế nhưng khi đọc tới câu cuối cùng, rốt cuộc Dương Uyển đã chần chờ.

Đúng vậy, nàng cũng chỉ là một nụ mai chưa nở đã bị hỏng mà thôi. Vậy thì cần gì phải lo nữa chứ? Nếu loại sản phẩm rửa mặt này không thể giúp nàng chữa khỏi làn da mà còn làm hại thêm thì có sao đâu? Dù gì thì nàng cũng đã là hoa mai hỏng, có hỏng thêm cũng chả chết gì.

Cùng lắm là nàng sẽ huy động nhân lực lôi bằng được người đã gửi cái hộp này cho nàng ra, rồi cho kẻ đó biết việc lừa dối đại tiểu thư của Dương phủ là hành vi tìm chết đến mức nào là được.

Nghĩ vậy, Dương Uyển quyết định sai y sư chuyên thuộc của Dương phủ đến để kiểm tra xem loại sữa rửa mặt này có độc tính gì hay không.

Sau khi nhận được đáp án là không có độc, Dương Uyển mang tâm thái ngựa chết chữa thành ngựa sống mà mở nắp hộp ra.

Một mùi thơm nhè nhẹ dễ chịu từ trong hộp bay ra, dịu dàng mà quanh quẩn bên chóp mũi nàng.

Trước mắt Dương Uyển là một miếng gì đó hình vuông có màu xanh lam trong suốt cực kì đẹp. Trên mặt cục vuông còn có trang trí những miếng hoa đậu biếc khô vô cùng tinh tế. Càng khiến cho miếng xanh lam này trở nên xa hoa và cao cấp.

Dương Uyển ngẩn ngơ nhìn tác phẩm nghệ thuật trước mặt mình, sau đó kêu thị nữ bê lên cho mình một chậu nước.

Để nàng xem thử, cái cục xanh lam này có tác dụng gì không nào.

Đầu tiên Dương Uyển vốc một ít nước vẩy lên mặt. Sau đó theo tờ hướng dẫn sử dụng đi kèm mà thả cục xà phòng trên tay vào trong nước, sau đó hết sức lúng túng mà vớt nó lên lại. Cầm trên tay một lúc, sau đó nàng dùng hai tay nhẹ nhàng chà sát bề mặt của nó.

Dần dần, trên tay nàng xuất hiện một lớp bọt màu trắng tinh với những bọt khí nho nhỏ hết sức dễ thương. Dương Uyển không hề chần chừ mà bỏ cục xà phòng xuống sau đó ịn luôn hai bàn tay lên mặt.

Cứng đờ một vài giây, sau đó nàng dùng sức mà xoa xoa loạn xà phòng lên khắp mặt. Đương nhiên là đã nhắm hai con mắt lại rồi.

Ụp cái mặt xuống chậu nước, rửa cho sạch hết xà phòng đi, lần đầu tiên trong đời Dương Uyển cảm thấy mặt mình nó thoải mái đến như vậy. Từng lỗ chân lông trên mặt như được làm sạch đến từng tế bào, thỏa thích bung mình đón gió.

E hèm, tóm lại tạm thời nàng cảm thấy rất thoải mái. Tạm thời chưa có nhu cầu truy tìm người gửi cái hộp này.

Thế nhưng sự thực thì vài ngày sau, Dương Uyển cuối cùng vẫn phải đi tìm vị đã gửi hộp xà phòng cho nàng. Đã tìm mà còn phải tìm thật kính trọng, thật nể mặt mới ghê.

Chuyện tương tự như Dương Uyển cũng diễn ra với một vài vị tiểu thư có tình trạng da mặt như nàng. Và vài ngày sau họ cũng sốt sắng hphái người đi tìm người đã gửi hộp xà phòng cho họ.

Trong khi Dương Uyển và những cô nương khác tận hưởng cảm giác từng lỗ chân lông giãn nở, Nặc Thanh lại đang ngồi ngẩn ngơ trong đình viện ngắm cá koi.

Mới hai ngày không gặp Yến Hàn thôi, vốn dĩ Nặc Thanh vẫn chịu được, cậu không ủy mị đến vậy.

Thế nhưng cái cơn ác mộng vẫn như một thanh đao đang treo lơ lửng trên đầu Yến Hàn kia làm cậu thật sự không thể nào ngừng nghĩ ngợi vẩn vơ và lo lắng cho được.

Yến Hàn hiện tại là nhà của cậu, mất nhà rồi cậu sẽ đi đâu đây?

Hay nói đúng hơn là, mất nhà rồi....liệu cậu có còn sống nổi?

Nặc Thanh cuối cùng vẫn bị suy nghĩ của mình dọa sợ ra một thân mồ hôi lạnh. Ngồi đơ người ra một lúc, cuối cùng cậu vẫn nhờ Vương quản gia chuẩn bị nước tắm cho mình.

Thiếu niên bước vào phòng tắm, hơi nước nóng khắp nơi bao phủ lấy co thể nhỏ nhắn của cậu, khiến thiếu niên cứ như một tiên nhân nho nhỏ ham chơi mà lạc chân xuống nhân gian.

Khi lớp áo trong cuối cùng rơi xuống, thiếu niên cả người trần như nhộng ôm khăn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Cầm cục xà phòng vị đào nhúng nhúng vô nước, thiếu niên dùng nó để chà xát khắp cơ thể, lưu lại trên da từng vệt bọt khí trắng tinh. Cậu lại không biết rằng, có hàng tá ánh mắt đang lẩn trốn trong bóng tối xung quanh đã muốn thế chỗ cục xà phòng của cậu tới mức nào.

Phải nói rằng da Nặc Thanh rất trắng, cho dù bại lộ ra bên ngoài hay ẩn trong lớp quần áo đều có chung một màu trắng sữa nõn nà.

Sắc trắng này không đem đến cảm giác bệnh tật hay là cái trắng của người không hay ra nắng, mà là một loại trắng hồng mềm mịn đến mức khiến người xem mơ màng mường tượng ra được cảm giác mềm mại của thịt non khi chạm vào.

Nhất là khi thiếu niên cong lưng ti mỉ dùng bàn chải handmade cà sạch từng đầu ngón chân múp míp, lớp thịt bụng mềm mềm co dãn đè lên phần thịt đùi tạo thành một độ cong mềm mại khiến người khác thèm khát đến mức chỉ muốn cúi đầu mà hung hăng dùng lưỡi liếʍ lên da thịt cậu, mặt khác lại muốn dùng răng hung hăng nghiền lên đó, để lại từng hàng ấn kí đỏ tươi chứng mình thiếu niên thuộc về mình.

Thiếu niên đưa lưng lại với cửa, phần da lưng của thiếu niên trơn bóng y như da em bé, hoàn toàn không xuất hiện chuyện da mặt thì đẹp mà da lưng lại thô tháp đầy mụn lưng như những người khác.

Không, nói vậy là sai rồi. Phải nói là trên đời này để tìm ra một thiếu niên có làn da đẹp hơn cậu hay chỉ cần sánh ngang cậu thôi, thì đã là một việc bất khả thi rồi.

Cậu như một tạo vật được ưu ái, cơ thể được đẽo gọt mỗi một chi tiêt đều đẹp đến nao lòng. Hai vai nhỏ nhắn thon thả nối liền với xương quai xanh dài mà mảnh, phần rãnh sống lưng xinh đẹp kéo dài xuống đến phần eo thon.

Chính phần eo thon không chút thịt thừa đó của cậu đã càng làm nổi bật lên đường cong của bờ mông. Đây có lẽ là phần nhiều thịt nhất trên người Nặc Thanh.

Bởi vì cậu đang ngồi trên thành bể tắm, thế nên phần thịt mông tiếp xúc với mặt thành bể bị ép phì ra hai bên như hai cái bánh nếp trắng.

Trên ngay cái [bánh nếp] bên phải thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy một nốt ruồi chu sa nho nhỏ, hồng hồng hết sức đáng yêu.

Thế nhưng cái sự đáng yêu đó không thể nào ngăn cản những con động vật ăn thịt đang nhìn trộm nó ngừng lại cái suy nghĩ muốn một ngụm nuốt nó vào bụng, ngược lại càng khiến chúng nó đói hơn.

Nặc Thanh ngồi lì trên thành bể khiến lớp thịt mông phì nộn của cậu áp sát với lớp đá hoa cương. Thế nhưng cậu đã vô tình làm rớt cái bàn chải vào trong nước, thế là thiếu niên không thể không cúi xuống nhặt cái bàn chải lên.

Và thế là hai cái bánh nếp bị ép dẹt cuối cùng cũng được giải thoát, ngay lập tức nảy lên một chút rồi lại khôi phục lại vẻ tròn tròn như bánh trôi ban đầu.

"ĐÙNG!"

Cung Liên Y nheo đôi mắt có đồng tử đỏ tươi yêu dị của mình nhìn chiếc kính đã vỡ tan tành trước mặt, trong lòng không khỏi tiếc hận.

Chỉ một lát nữa thôi, chỉ thêm một lúc nữa thôi là hắn đã có thể nhìn thấy màu sắc vật khả ái của cậu.

Cung Liên Y không thể ngăn cản bản thân ngừng suy nghĩ viển vông về hình dạng, kích cỡ cũng như màu sắc nơi riêng tư đó của cậu.

Chắc chắn là màu hồng phấn, kích cỡ chắc là vô cùng dễ thương, chỉ cần nuốt một ngụm là đã ăn hết.

Cung liên y bị chính suy nghĩ này của mình làm cho dục hỏa đốt người, chợt thấy mũi hơi ngứa ngáy.

Hắn đưa tay lên quệt nhẹ, chỉ thấy trên mũi có một hàng máu đỏ đang loang ra.

"Chủ nhân!"

Giọng nói lo lắng của thuộc hạ vang lên bên cạnh hắn. Cung Liên Y lại nhếch môi cười, chỉ thấy hắn hơi liếʍ đôi môi khô khốc của mình, cõi lòng tràn đầy hưng phấn.

Bảo bối nhất định phải thuộc về hắn.

Cậu non mềm như vậy, cần được nâng niu trong lòng bàn tay chứ không phải để cậu phải tự đảm đương và đối đầu với những thứ bẩn thỉu ngoài kia như vậy.

Vừa nghĩ thế, hắn vừa quay đầu lại nhìn thuộc hạ, nhẹ nhàng nói:

“Bẩm báo với mẫu thân của ta rằng bên trong nội bộ đã bị phát hiện. Mau kêu ngài ấy nhanh chóng rút tay lại đi.”

“Thêm cả...”

Bàn tay với những khớp xương ưu mỹ của thiếu niên trẻ tuổi mơn trớn trên một tấm giấy da dê, hắn ta cong môi, phân phó:

“Nói với mẫu thân của ta rằng ta muốn mượn một ít người của bà ấy.”

***

Trong Vọng Thanh cung, Yến Hàn hai mắt phủ đầy u ám nhìn chằm chằm vào thiếu niên mềm mại không hề hay biết mình đang bị rình trộm trên gương.

Y không quay đầu, chỉ khẽ giao phó cho thuộc hạ mới được gọi tới chút việc, sau đó lại nhìn chằm chằm Nặc Thanh.

Cố gắng dập tắt ngọn lửa đang dựng đứng phía dưới, Yến Hàn thầm hối hận khi đã để cậu ở lại Yến Việt thành.

Đáng lẽ y phải luôn để cậu trong túi áo của mình mới đúng. Nếu vậy thì cậu đã không bị những kẻ to gan kia để mắt tới.

Có vẻ y phải nhanh chóng quay về. Không về nữa thì có khi bảo bối của y sẽ bị người ta lừa đi mất.

______________________

Fam: mới đọc "Veets baafm” xong cái giờ hơi quạu. Tình lóng như kem, sợ viết thêm một hồi Fam cho Nặc Thanh về Trái Đất, Yến Hàn không tìm được người thương cho đại lục Long Thần nổ cái bùm.

End.