Nặc Thanh đợi không được Yến Hàn nhưng lại đợi được một xấp báo cáo về tất cả các trẻ con Long Tử của Yến Việt quốc.
Cầm trên tay xấp báo cáo lấy được ở chỗ Yến Hàn về hội sở, Nặc Thanh vẻ mặt hết sức ngưng trọng gọi người đưa Mụi Mụi tới gặp mình.
Khi Mụi Mụi được đưa tới nơi, chỉ thấy thiếu niên mặc một bộ đồ lụa đỏ thẫm đang bình tĩnh tự chơi đánh cờ một mình ngoài đình viện cạnh hồ sen.
Thấy hắn đã tới, không hề nhiều lời, thiếu niên ra hiệu cho hắn ngồi xuống ghế, sau đó đưa cho hắn xấp báo cáo, trầm ngâm nói:
"Có vẻ tình huống của hội sở này còn sâu hơn chúng ta nghĩ. Có lẽ chúng ta phải lập tức ra tay thôi."
Mụi Mụi cầm xấp giấy, cũng không đọc ngay mà lại chú ý tới lời của cậu hơn. Hắn nhìn cậu rồi hỏi thẳng:
"Ý ngài là sao?"
Nặc Thanh đứng lên đi tới giá sách ngay đằng sau bình phong, thẳng tay rút một tờ giấy to thật dày, cầm theo một cây bút lông và một nghiên mực đã mài sẵn rồi quay trở lại.
Trước tiên cậu vẽ một hình vuông chính giữa tờ giấy, bên trong hình vuông ghi hai chữ [Hội sở].
Vừa ghi, Nặc Thanh cũng không hề rỗi rãi mà giải thích:
"Chúng ta coi đây là hội sở. Nguồn cung trẻ con cho hội sở mà ngươi điều tra được chính là từ hai nơi: dân chúng nhà nghèo và từ bọn buôn người."
Nặc Thanh nói xong thì trên giấy đã xuất hiện thêm hai nhánh mới nối liền từ ô tròn là [nguồn cung]. Theo thứ tự hai nhánh mới là bình dân nhà nghèo và bọn buôn người.
Nói rồi, Nặc Thanh chuẩn xác rút ra từ trong xấp giấy trên tay Mụi Mụi hai tờ, sau đó cậu chỉ vào những chỗ gạch đỏ trên giấy.
"Thế nhưng theo nguồn tin của Yến Hàn, ta biết được thêm một tin tức rằng, đám buôn người đó có tên gọi chính là [Thập Tam Hoàng Hà] gồm 13 thành viên chủ chốt, đánh thứ tự là mười ba con giáp."
"Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tị, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi và Xà."
Nặc Thanh quay sang nhìn Mụi Mụi, hỏi: "Ngươi có biết tổ chức này hay không?"
Mụi Mụi lắc đầu, thành thật đáp:
"Thuộc hạ chưa bao giờ nghe về tổ chức này."
Kể từ lần đấu giá một tháng trước, Mụi Mụi đã cầu xin Yến Hàn cho phép hắn làm gián điệp hai mang cho y để giám sát động tĩnh của hội sở, cũng như dùng năng lực đánh dấu lên những kẻ đến hội sở với mục đích là mua trẻ con.
Thế nhưng làm việc cho hội sở bao năm như vậy, hắn vẫn chưa từng một lần nghe về tổ chức Thập Tam Hoàng Hà này. Đủ hiểu hội sở đã cẩn thận đến mức nào.
Mụi Mụi thấy bản thân thật vô dụng, cúi đầu khổ sở nói với Nặc Thanh: "Thuộc hạ vô năng, không thể giúp ngài phân ưu."
Nặc Thanh lắc đầu, cũng không an ủi hắn, chỉ nói:
"Ta đã từng gặp hai kẻ trong Thập Tam Hoàng Hà, theo thứ tự là Sửu và Mão. Lúc ta gặp chúng, chúng đang tiến hành bắt cóc trẻ con. Ngươi có biết không, trong những đứa trẻ bị bắt ấy, có hơn một nửa là Long tử?"
Mụi Mụi giật mình, tỏ vẻ không thể tin mà nói: "Không thể nào! Bọn chúng to gan đến mức ấy ư?"
Nặc Thanh lắc đầu: "Không phải bọn chúng to gan mà là bọn chúng có chỗ để dựa vào. Ngươi nghĩ xem, nhìn bọn chúng hành sự quen tay quen chân như vậy, chắc chắn không phải là lần đầu làm. Số lượng trẻ con bị chúng bắt sẽ ít sao? Và số lượng trẻ con Long Tử, Dị Nhân bị bắt sẽ ít ư?"
Nặc Thanh viết trên giấy một câu: "Tại sao không hề có một bản án nào được đưa lên về vụ việc Long Tử trẻ con bị bắt cóc?"
"Đây chính là vấn đề thể hiện rằng Thập tam Hoàng Hà có chỗ dựa vào để tung hoành mà không cần sợ rằng tội ác của mình sẽ bị vạch trần."
Nhìn vẻ mặt của Mụi Mụi, Nặc Thanh suy nghĩ một lát sau đó nói giả thuyết của cậu cho hắn:
"Ngươi thử suy nghĩ nhé, nếu Thập Tam Hoàng Hà bắt cóc Long Tử sau đó bọn chúng có một cách nào đó để tạo ra một đứa trẻ giả để lừa gạt cha mẹ của bọn nhóc đó."
"Ngươi cũng biết trẻ con dưới tám tuổi không thể trắc nghiệm ra là sẽ phân hóa thành tầng lớp nào mà đúng không? Nhưng bọn chúng lại có thể. Vậy nên, chỉ cần chúng tạo ra một bản sao giả của đứa trẻ bị bắt cóc, rồi sau đó cho bản sao đó phân hóa thành Nhân Loại để qua mắt cha mẹ chúng là đã trót lọt rồi."
"Phần lớn trẻ con có thể phân hóa thành Long Tử đều được sinh ra trong những gia tộc lớn. Mà đối với những gia tộc đó, Nhân Loại chính là không có giá trị nhất. Chờ cho đến khi những bản sao trẻ con đó phân hóa giả thành Nhân Loại, và rồi mất tích thì cũng sẽ không gây nên sóng gió gì lớn. Chẳng lẽ lại có một gia tộc nào rảnh đến nỗi làm ầm lên, rùm beng chỉ vì một trẻ con Nhân Loại mất tích?"
"Tàn nhẫn đúng không? Nhưng đó chính là hiện thực. Vậy là vòng đi vòng lại, bọn chúng đã thành công vịn vào lí do mất tích để thu hồi lại bản sao giả mà không hề kinh động đến ai rồi?"
Nặc Thanh giọng rất ôn hòa mà vẽ ra một giả thuyết hết sức kinh khủng. Thế nhưng nếu giả thuyết của cậu đúng, thì những ấu tể Long tử thật sự sẽ bị bắt cóc mà không hề gây nên nổi một gợn sóng nào.
Chúng sẽ hoàn toàn biến mất, trước khi tỏa sáng trước tầm mắt của cả thế giới. Đã vậy, còn không có ai biết vốn dĩ trên đời đáng lẽ phải có một Long tử tài năng như vậy tồn tại.
Chúng sẽ bị thế nhân nghĩ rằng chúng là những Nhân Loại dưới sự giả mạo của những bản sao và triệt để biến mất.
Đương nhiên Nặc Thanh có thể vẽ nên viễn cảnh đó thì cũng có thể nghĩ ra cái kết của nó. Chính vì vậy dù giọng của cậu hết sức ôn hòa thế nhưng đôi mắt thì đã phủ một màn sương lạnh lẽo.
Chưa để Mụi Mụi kịp tiêu hóa và phản bác giả thuyết của cậu, Nặc Thanh đã tiếp tục nói:
"Lần trước khi ta đυ.ng độ với hai kẻ trụ cột của Thập Tam Hoàng Hà, kẻ tên là Mão đã bị Yến Hàn bắt lại và tra hỏi, có lẽ thông tin này là y lấy từ gã. Thế nhưng theo những gì gã Mão ấy nói thì tổ chức của gã không chỉ là nguồn cung trẻ con cho hội sở mà còn là nguồn cung cho...thanh lâu."
Nặc thanh âm trầm nhớ lại:
"Lần đυ.ng độ ấy, ta đã nghe được bọn chúng từng nói một câu như này: [Chủ nhân đã ra lệnh, sáng ngày mai sẽ xuất phát. Hàng chất lượng có Long khí mạnh thì đưa về, hàng kém chất lượng thì đưa cho Thìn. Dạo này tên đó cứ than vãn không có hàng mới. Khách cũng ít đi].”
"Ngươi tin nổi không? Bọn chúng dùng cái giọng điệu như vậy để nói về những đứa trẻ ngây thơ vô tội!!"
Nhìn Mụi Mụi giật mình nhìn cậu, Nặc Thanh cố gắng bình ổn lửa giận của mình. Lấy chén trà đã nguội lên uống một ngụm, cậu bình tĩnh vẽ ra trên giấy thêm ba đường kẻ.
Một đường kẻ nối liền từ hội sở chạy xuống một ô tròn ghi hai chữ thanh lâu. Một đường kẻ từ Thập Tam Hoàng Hà cũng nối tới thanh lâu. Đường cuối cùng vẫn xuất phát từ Thập Tam Hoàng Hà, thế nhưng đích tới lại là một chỗ không biết, chỉ có một dấu "?.”
"Đây chính là những gì mà ta rút ra được. Mục tiêu hiện tại của chúng ta sẽ chuyển đổi từ hội sở sang thanh lâu. Đây mới là nơi mà chúng ta cần tập trung vào nhất bây giờ. Bởi vì theo những gì chúng ta biết, tất cả những đứa trẻ được bọn hội sở gọi là [hàng thượng đẳng] đều được đưa tới đây."
"Còn về dấu chấm hỏi này, chính là địa điểm mà Thập Tam Hoàng Hà gọi là [nơi đưa hàng thượng đẳng về].”
Nặc Thanh thở dài một hơi rồi lạnh nhạt mà buông bút lông từ trên tay xuống. Cậu liếc mắt nhìn về Mụi Mụi ngồi bên cạnh, sau đó nhẹ giọng phân phó:
"Ta cần ngươi theo dõi sát sao hội sở, ta không tin bọn chúng có thể nhịn được mà không đưa những đứa trẻ đó tới nơi gọi là [thanh lâu] này."
Mụi Mụi nhìn cậu với ánh mắt nóng rực, chẳng biết là đang sùng bái hay là cảm thấy như nào. Chỉ thấy hắn đứng dậy, một tay đặt lên ngực, đầu cúi xuống chạm đất, một tay hắn lại đưa ra nâng chân cậu. Không biết trùng hợp hay sao nhưng vị trí đầu của hắn đúng ngay vị trí chân của Nặc Thanh. Chỉ cần nhích lên một chút nữa thôi, môi hắn sẽ chạm lên ngay chân cậu.
Nặc Thanh giật mình rụt chân lên ghế, vẻ mặt ngơ ngác như không nghĩ tới hắn sẽ làm hành động bất ngờ như thế.
Mụi Mụi sau đó đã đứng lên, một tay xoa xoa mũi, hai má đỏ bừng lắp bắp giải thích:
"Xin ngài thứ lỗi cho thuộc hạ, thuộc hạ chỉ thấy ngài đúng là suy tính như thần nên ngưỡng mộ không thôi."
Dưới sự tình bất ngờ đó, vẻ trầm trọng trên mặt Nặc Thanh cũng giảm bớt đôi phần, cậu xua xua tay với hắn, giọng chứa ý cười, đáp:
"Coi cái vẻ không nên thân của ngươi kìa. Thôi thôi mau đi thực hiện giao phó của ta đi, lỡ đâu lúc ngươi đang tốn thời gian ở đây thì bên hội sở đã bắt đầu hành động rồi."
Mụi Mụi nhìn cậu thật sâu, sau đó gật đầu cúi chào rồi lui xuống.
Để lại Nặc Thanh nheo mắt ngồi trên ghế, âm thầm hoang mang.
Cậu nhìn lầm sao? Tại sao lúc nãy cậu lại thấy tròng mắt hắn chuyển sang thành...màu đỏ nhỉ?
Nặc Thanh nghĩ mãi không ra cũng không quan tâm nữa, trực tiếp từ ghế ngồi dậy mài thêm mực. Cậu muốn viết cho Yến Yến nhà cậu thêm một bức thư.
Nặc Thanh không hề hay biết rằng, Mụi Mụi sau khi rời khỏi phủ không hề đi về phía hội sở theo lời Nặc Thanh mà lại đi về hướng ngược lại.
Hắn lắt léo đi trong vài con ngõ, thoắt cái đã biến mất trong một cửa sau của một viện phủ khác.
Đó là hậu viện của phủ tướng quân.
"Mụi Mụi" đi thẳng từ hậu viện lên tiền viện, bước vào viện Ái Thanh trước mặt của vô vàn người. Nhưng kì lạ rằng, dường như chẳng có ai thấy hắn cả.
Vừa bước vào trong phòng, "Mụi Mụi" đã để lộ một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt nheo lại hết sức xinh đẹp.
Từ cơ thể của Mụi Mụi dần tách ra một bóng hình mơ hồ, sau nửa khắc thì bóng hình đó đã hoàn toàn tách khỏi người hắn ta. Sau khi quá trình rùng rợn này diễn ra, Mụi Mụi như một con rối vô hồn đi ra khỏi căn phòng đó và rời khỏi phủ tướng quân.
Bóng hình ở lại trong phòng, dùng một tư thế lười biếng mà ngồi xuống trên ghế quý phi.
Đó là một thiếu niên tầm mười lăm tuổi, với mái tóc màu bạc dài xõa tung trên vai. Sau khi cởi bỏ lớp da giả bên ngoài, đôi tròng mắt từ màu thuần đen dần chuyển sang màu đỏ tươi càng làm tôn lên nước da trắng bệch như người ít ra nắng của hắn.
Nhớ đến từng vẻ mặt sinh động và khả ái của người kia, thiếu niên không nhịn được mà hưng phấn đến run rẩy cả người. Hai má hắn đỏ lên như say rượu, một bên hắn lại nghĩ vẩn vơ nhớ tới đôi chân nho nhỏ của cậu.
Nặc Thanh có một đôi chân rất nhỏ, nước da trắng nõn với đường cong mượt mà. Chỉ cần một tay thiếu niên là đã đủ để bao trọn cả bàn chân của cậu.
Từng ngón chân cậu múp míp đều tăm tắp, có một màu phấn hồng cực kì xinh đẹp. Đôi chân ấy chỉ khiến người nhìn không kiềm được mà muốn quỳ xuống khẽ nâng niu, lại không nhịn được mà muốn tỉ mỉ liếʍ láp cho từng ngón chân ấy óng lên một tầng trong suốt mĩ miều.
Chắc hẳn lúc ấy cậu sẽ rất kinh hoảng, vừa kinh hoảng lại vừa tức giận. Hai mắt tròn long lanh của cậu chắc hẳn sẽ như con mèo mà hung dữ trừng lên, lại chẳng biết rằng dáng vẻ đó của cậu chỉ khiến người khác muốn hung hăng mà đè cậu ra bắt nạt thêm mà thôi.
Thiếu niên ôm lấy bàn tay đã từng chạm lên chân cậu của mình, như say như mê mà không ngừng hít lấy, chỉ thiếu điều vùi đầu vào mà liếʍ thôi.
Thế nhưng lí trí đã kéo thiếu niên khỏi hành động điên cuồng đó.
Không được.
Hắn không được làm vậy.
Hắn phải để dành để mùi hương của người ấy không phai đi mới được. Liếʍ rồi thì hương thơm của cậu sẽ trôi đi hết mất.
_________________
Fam: thử đoán xem ai nào mọi người:]
Thuộc tính nam phụ: biếи ŧɦái, máu lạnh, mê Nặc Thanh.
Hậu trường:
Fam: Yến Yến, ngài thực sự không hồi phủ ngay bây giờ sao?
Yến Yến: ....
???: Tiểu nhân nhi thơm quá, ngọt quá (liếʍ liếʍ).
Yến Yến: dẹp đường, hồi phủ!
Mai nhà Fam cúp điện có thể ra chương trễ nha mọi người.