Trên Sông Tĩnh Lặng

Chương 54: Bình Giang (1)

Lạc Bình Giang lái xe rất nhanh trong đêm tối hoang vắng, thỉnh thoảng lại nghĩ: Có lẽ Nguyễn Thanh Thanh thật sự không sao cả, mọi chuyện chỉ là trùng hợp thôi, cô ấy thực sự chỉ cùng với Trần Mộ Quân trốn khỏi đám đông để tận hưởng thế giới chỉ có hai người.

Anh thà rằng như vậy nhưng bọn họ được sống bình an. Dù cho cuối cùng khi anh tìm thấy họ, bị bọn họ chê bai anh làm chuyện không cần thiết. Dù cho cô vẫn giống như trước kia, không muốn nhìn anh dù chỉ một lần.

Tuy nhiên, trực giác lại rất mạnh mẽ. Cuộc điện thoại im lặng đó là lời kêu cứu vô vọng của Nguyễn Thanh Thanh. Cô chắc chắn vẫn còn sống, đang chờ anh đến cứu.

Vì vậy, dù cả thế giới này có cho rằng anh bị điên, anh cũng không thể dừng lại.

Nhưng may mắn đang bắt đầu quay lưng lại với anh.

Sau khi anh lái xe lên đến đỉnh núi, không tìm thấy gì, anh quay đầu lại lái xe xuống núi. Kết quả là từ núi lái thẳng đến một thị trấn nào đó, cũng không tìm thấy gì.

Lúc này đã là bốn giờ sáng, bầu trời tối đen như mực. Thị trấn yên tĩnh, chỉ có vài ngọn đèn đường được bật sáng, cùng với tiếng chó sủa yếu ớt. Lạc Bình Giang đứng bên đường, nhìn những điều này, suýt chút nữa đã đập vỡ cửa xe.

Anh đi đi lại lại tại chỗ một vài lần, một tay chống eo, tay kia đặt lên má, ánh mắt nhìn chăm chú. Sau một lúc, anh bình tĩnh lại. Anh bắt đầu suy nghĩ mình đã phán đoán sai ở bước nào.

Con đường lêи đỉиɦ núi còn điều gì bị bỏ sót không? Không thể, anh đã tìm kiếm kỹ lưỡng, không có nơi nào để trốn.

Liệu rằng chiếc xe đó từ đây đi vào thị trấn có giống như mò kim đáy bể, khó mà lần theo dấu vết hay không? Tim anh như thắt lại.

Không, anh nghiêng về việc người đó vẫn ẩn náu trong núi. Nếu không, làm sao đám người Nguyễn Thanh Thanh có thể gặp lại hắn ta vào ngày thứ hai sau khi Tằng Hy mất tích được?

Thế nhưng anh cũng đã tìm kiếm kỹ lưỡng con đường xuống núi, một con đường không có ngã rẽ, một bên là núi, một bên là vách núi. Hai ngôi nhà dân duy nhất trên con đường, anh cũng đã nhân lúc trời tối kiểm tra rồi, không có gì lạ cả.

Lẽ nào người đó có thể bay lên trời hoặc chui xuống đất sao?

Lạc Bình Giang nhìn xuống đồng hồ đeo tay, mỗi lần lên xuống, tới lui đã làm mất gần hai tiếng đồng hồ. Đối với anh chỉ là hai giờ. Nhưng đối với Nguyễn Thanh Thanh và Tằng Hy, mỗi phút mỗi giây đều là đau đớn!

Hiện tại không còn manh mối nào để anh có thể đưa ra phán đoán tiếp theo.

Anh chỉ có thể đánh cược một ván.

Lạc Bình Giang lên xe, quay đầu rồi lái xe lên núi.

Lần này anh lái xe rất chậm trên con đường núi dài hơn bốn cây số, cầm đèn pin sáng mạnh, tìm kiếm lại một lần nữa. Bóng tối sâu thẳm vẫn bao phủ núi non trước khi bình minh như một tấm màn, tiếng kêu của côn trùng vang vọng bên đường. Một bên vẫn là vách đá, ánh đèn pin của anh quét qua từng tấc một nhưng chỉ thấy cỏ và cây. Phía bên kia là đá, đất và cây cỏ cùng với một dòng suối nhỏ chảy trong bóng tối. Bên kia dòng suối là một ngọn núi khác. Hơn nữa mỗi con đường đất có thể đi lêи đỉиɦ hoặc dẫn xuống vực anh đều đã kiểm tra hết.

Vẫn không có gì.

Anh quay trở lại giao lộ đó một lần nữa, dừng xe lại, xung quanh tối om không thể nhìn thấy gì, không có bất kỳ tiếng động nào. Anh nhắm mắt lại, tay đặt trên vô lăng, rồi tựa lưng vào ghế.

Khi Lạc Bình Giang còn là cảnh sát vũ trang, anh luôn có thói quen quan sát môi trường rất tỉ mỉ, dù đó là trong việc bảo vệ, phòng hộ, cứu hộ lũ lụt hay nhiệm vụ chống khủng bố, ngăn bạo loạn. Sau đó, anh tái hiện quá trình trong suy nghĩ của mình. Trong quá trình tái hiện này, thông thường anh sẽ lưu ý đến những chi tiết không đáng chú ý nhưng chúng lại vô cùng hữu ích. Qua nhiều năm, điều đó đã trở thành một bản năng khắc sâu trong xương cốt của anh.

Mỗi đoạn đường, mỗi khung cảnh đều lướt qua trong tâm trí anh: khúc cua trên đường, nhà nông bỏ hoang, sườn đồi trơ trọi, dòng suối chảy róc rách...

Lạc Bình Giang bất ngờ mở mắt.

Anh cảm thấy có điều gì đó không đúng nhưng lại không thể nói chính xác là gì. Ở một nơi nào đó trong bóng tối, có ẩn giấu thứ gì đó mà anh không chú ý đến. Anh đột ngột quay đầu xe, lần thứ ba lái xe lên con đường này.

Lần này, ánh mắt của Lạc Bình Giang sắc bén hơn trước, mang theo sự quyết tâm, chắc chắn và như sắp bùng nổ sau khi đã kìm nén quá lâu. Anh quét qua hết đoạn đường này đến đoạn đường khác, trực giác mạnh mẽ nói rằng anh sắp đến gần sự thật rồi.

Đột nhiên, Lạc Bình Giang dừng xe lại.

Anh dừng lại bên dòng suối rộng khoảng hai, ba mươi mét.

Phía đối diện tối om, cây cối rậm rạp, không nhìn thấy gì cả. Thế nhưng dường như anh nhìn thấy cái gì đó trong dòng suối. Anh cầm đèn pin sáng mạnh, lại bất ngờ nhìn thấy hai, ba cái trụ cầu bị gãy trên dòng suối. Nhưng bên kia dòng suối chỉ có rừng cây rậm rạp, còn lại thì không thấy gì.

Lạc Bình Giang ngay lập tức rút điện thoại di động ra xem bản đồ.

Ở bờ bên kia, trên bản đồ không có gì cả. Không có công trình, không có đường.

Lạc Bình Giang cảm thấy lòng lạnh lẽo, vừa định quay người thì đột nhiên lại dừng lại, lần nữa quay đầu nhìn về phía bên kia dòng suối.

Chính vì trên bản đồ không có gì cả.

Cầu lại bị gãy nên gần như trở thành một hòn đảo không ai biết đến.

Nhưng sau núi vẫn là núi, không thể chắc chắn rằng không có con đường khác kín đáo hơn dẫn lên núi.

Một loại trực giác kỳ lạ nảy sinh trong tâm trí của Lạc Bình Giang. Anh cảm thấy mình phải đến đó xem một lần.

Chắc chắn rằng hang ổ của kẻ gϊếŧ người nằm ngay gần đấy. So với thị trấn nông thôn ồn ào phía sau, Lạc Bình Giang cảm thấy rằng một ngọn núi biệt lập và yên tĩnh càng thu hút kẻ gϊếŧ người hơn.

Rốt cuộc kẻ gϊếŧ người rất yêu thích những người câm điếc.

Họ không nghe thấy, cũng không thể nói ra một từ nào.

Lạc Bình Giang đeo ba lô, bỏ xe rồi lội xuống dòng nước.Vào ngày mùa thu, nước suối cao đến thắt lưng, lạnh lẽo thấm vào người nhưng đối với anh như vết muỗi đốt, hoàn toàn không hề để ý. Anh vượt qua rừng cây và bắt đầu leo lên núi.

Không lâu sau, anh tìm thấy một con đường núi, con đường rất hẹp mà chỉ vừa đủ chỗ cho một chiếc xe miễn cưỡng đi qua. Con đường này bám vào sườn núi, dẫn lên trên cao, bên cạnh là vách đá. Lạc Bình Giang chạy khoảng nửa giờ, phía trước xuất hiện một khu rừng tre tươi tốt.

Khi đi qua rừng tre, đột nhiên một căn nhà xuất hiện trước mắt.

Chuyện này rất bất ngờ vì nhìn từ bên ngoài thì không thể thấy gì cả.

Ngôi nhà trông có vẻ dài và hẹp, hơn nữa còn rất cũ kỹ, bên cạnh nhà là một dãy thiết bị, máy móc cũ bị bỏ hoang. Thoạt nhìn thì biết ngay đó là loại nhà máy cũ từ những năm 70, 80 của thế kỷ trước.

Trong nhà đèn sáng, bên cạnh có một chiếc xe Toyota màu đen dừng ở đó.

Lạc Bình Giang nhìn đến mức hốc mắt đỏ lên.

Đã đến lúc sự thật được vạch trần, Lạc Bình Giang quyết đoán tay cầm gậy baton, vòng quanh nhà rồi lao thẳng vào cửa trước.

Anh khựng lại.

Cửa mở toang, trên mặt đất trước cửa đầy dấu chân lộn xộn, có nam có nữ, trong đó có hai dấu chân đã từng xuất hiện ở đỉnh núi Thanh Diên. Lạc Bình Giang áp sát tường đến gần cửa, từ từ thò đầu vào, có thể nhìn rõ nội thất bên trong nhưng không có ai ở đó. Lạc Bình Giang hạ người xuống, từ từ bước vào, bước chân nhẹ như mèo, anh nhìn thấy một cái l*иg sắt lớn nhưng bên trong lại trống rỗng. Hơn nữa, nơi này cũng được trang trí theo phong cách công chúa màu hồng, cửa gỗ bên trong đã vỡ nát, mặt đất phủ đầy mùn cưa. Anh cau mày, nhanh chóng chạy tới, trong đó cũng không có ai.

Lạc Bình Giang lấy điện thoại ra, quay video tình hình trong nhà, chụp một bức ảnh của chiếc xe, gửi cho Viên Minh, cuối cùng gửi cả vị trí của anh. Tuy nhiên, Viên Minh có lẽ vẫn đang thực hiện nhiệm vụ nên không trả lời.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Ying

Beta: Felicia

Check: Trân Trân