Trên Sông Tĩnh Lặng

Chương 53: Quỷ quyệt (6)

Khi người đàn ông mở cửa phòng phía trong, đúng lúc Nguyễn Thanh Thanh vừa gấp xong áo phông, quần dài và một chiếc khăn tắm để trên giường.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy cái búa trong tay người đàn ông. Hắn ta nhẹ nhàng vung vẩy nó, ánh mắt u ám nhìn về phía cô.

Nguyễn Thanh Thanh như thể không nhìn thấy, bình tĩnh di chuyển tầm nhìn, nói: "Đã nghỉ ngơi xong chưa? Tôi đã chuẩn bị quần áo và khăn tắm rồi, anh có thể đi tắm và thay đồ. Sạch sẽ và thoải mái rồi, chúng ta sẽ lo việc chính."

Nghe vậy, người đàn ông mỉm cười: "Được. Sạch sẽ và thoải mái rồi mới lo việc chính, đó cũng là thói quen của tôi." Hắn ta cầm lấy quần áo và khăn tắm, nói: “Đợi ở đây và đừng rời khỏi phòng, nói không chừng lát nữa tôi có chuyện cần sai bảo."

Nguyễn Thanh Thanh cũng cười: "Được."

Hắn ta bước vào phòng tắm, đóng cửa lại. Nguyễn Thanh Thanh thật sự đứng trước cửa phòng tắm, không đi đâu cả. Cô cúi đầu, giống như đang rơi vào trạng thái thiền định. Nếu như lúc này cô liều mạng mà chạy ra ngoài thì có thể thấy Tằng Hy mặt đầy nước mắt, điên cuồng cảnh báo cô.

Hắn ta treo quần áo và khăn lên giá, vặn mở vòi sen, chiếc búa thì cắm vào công tắc vòi sen, đưa tay là có thể lấy. Qua cửa kính mờ, bóng người vẫn ngoan ngoãn đứng yên ở bên ngoài, không hề nhúc nhích. Hắn ta bất giác bật cười, nghĩ rằng chỉ trong vài phút nữa, người phụ nữ giả tạo này sẽ lộ ra vẻ hoảng loạn, tuyệt vọng, trong lòng hắn ta rất vui mừng.

Hắn ta chỉ mất khoảng một, hai phút là tắm rửa xong, không thể chờ đợi thêm được nữa. Quả thực như Nguyễn Thanh Thanh nói, sạch sẽ và thoải mái. Trước mỗi lần làm việc "chính", trong lòng hắn ta thật sự có cảm giác như thực hiện một nghi lễ tôn kính nào đó, khiến hắn ta dùng trạng thái thoải mái nhất đắm chìm vào trong đó. Hắn ta chưa từng gϊếŧ một người phụ nữ bình thường, chỉ là người phụ nữ này không thể không gϊếŧ. Đối với cảm giác sắp tới, hắn ta cảm thấy vừa hoang mang vừa phấn khích. Hắn ta mơ hồ cảm thấy rằng hôm nay có thể là một khởi đầu mới.

Hắn ta định với tay lấy khăn lau người thì nghe tiếng Nguyễn Thanh Thanh ở ngoài cửa hỏi: "Tắm xong chưa? Có cần pha một ấm trà khác không? Hay là nước đun sôi? Anh còn khát không?"

Cô không hỏi thì không sao, cô vừa hỏi người đàn ông mới cảm thấy bụng căng phồng. Lúc nãy khi nhìn thấy người phụ nữ này diễn kịch, vô tình uống rất nhiều trà, còn có cả cháo loãng. Trong lòng bận suy nghĩ, tắm cũng tắm vội vàng, hắn ta vẫn chưa đi vệ sinh.

"Không cần." Người đàn ông khó chịu trả lời.

Nguyễn Thanh Thanh lập tức im lặng.

Người đàn ông đứng trước bồn cầu, hơi nheo mắt lại. Một bụng căng tức được giải phóng hết ra, cả người hắn ta đều cảm thấy dễ chịu, hắn ta thở nhẹ. Trong đầu hắn ta không tự chủ được mà hình dung cảnh tượng một lúc nữa gϊếŧ người...

Dòng nước mạnh mẽ, liên tục, rơi vào bồn cầu.

Ngay lúc này.

Một cơn đau dữ dội, khó có thể diễn tả được ập đến như thể một cái đinh thô to đâm thẳng vào vùng nhạy cảm của hắn ta, đâm từ bên dưới, đâm vào bụng hắn ta. Hắn ta đau đến mức toàn thân choáng váng, tê liệt, không thể thở được, toàn thân mất sức, nặng nề ngã nhào xuống đất! Gạch men vừa ướt vừa trơn, cú ngã khiến hắn ta đầu óc choáng váng. Nhưng chỗ đau đớn hơn vẫn là phần bên dưới, hắn ta cảm thấy như thể nó đã hỏng rồi, không còn cảm giác nữa. Hắn ta như một con chó bị thiến, cuộn tròn trên mặt đất run rẩy dữ dội.

Hắn ta hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, bị cái gì tấn công, là một con rắn sao? Nhưng vừa rồi hắn ta rõ ràng không nhìn thấy! Gặp quỷ rồi! Hắn ta đau đến mức sống không bằng chết!

Nguyễn Thanh Thanh ở ngoài cửa nghe thấy tiếng thứ gì đó nặng nề ngã xuống, hai tay nắm chặt lại, từ từ ngẩng đầu lên.

Một dòng máu nóng chạy dọc theo sống lưng lạnh giá của cô.

...Thành công rồi.

Nguyễn Thanh Thanh không có kế hoạch phạm tội, cũng không hề nghĩ đến ngày mai, Chu Tử Hàm thật ra không thích bất kỳ nam minh tinh nào. Trung tâm cũng không có cửa sau không được lắp camera, mỗi một câu đều là lời nói dối.

Cô, Nguyễn Thanh Thanh sẽ không bao giờ nhảy múa cùng bầy sói, càng không giao phó số phận của mình cho ác quỷ. Cô đã cẩn thận che giấu mục đích thực sự và mánh khóe của mình dưới vẻ khom lưng khụy gối nịnh nọt với kẻ đồng lõa tự cho mình là đúng.

Tất cả mọi thứ trước đó cũng chỉ là giả.

Thức suốt đêm dọn dẹp vệ sinh là để che giấu, che giấu đi việc cô đã cải tạo phòng tắm và những tiếng gõ.

Việc Tằng Hy cố gắng thỏa hiệp cũng không phải để cầu sống, mà để khiến hắn ta tin rằng bọn họ đang tìm con đường sống đó.

Những tách trà và chén cháo nấu sẵn cũng không phải để lấy lòng hắn ta, mà là để đảm bảo hắn ta sẽ có một bụng toàn nước, nhất định sẽ phải đi vệ sinh, sau đó bước vào cái bẫy thô sơ nhưng hiệu quả mà cô đã giăng sẵn từ trước.

Nguyễn Thanh Thanh đẩy mạnh cửa nhà vệ sinh ra, nhìn thấy rõ bộ dạng của hắn ta, lòng cô không khỏi chùng xuống. Cô vẫn hy vọng hắn ta sẽ bị điện giật chết! Ít nhất là cũng bất tỉnh và mất khả năng di chuyển, như vậy họ mới có thể chạy thoát. Tuy nhiên, hắn ta chỉ nằm trên sàn nhà và đau đớn giãy giụa, có vẻ như không bị thương nặng lắm.

Nguyễn Thanh Thanh chỉ liếc nhìn hắn ta một cái, rồi nhanh chóng tìm kiếm trong nhà vệ sinh, rất nhanh cô chụp lấy một cái búa và giáng mạnh xuống.

Tuy nhiên, đối với một cô gái một con gà cũng chưa từng gϊếŧ, để vung búa phá nát não người sống sờ sờ cũng là một việc khiến các ngón tay tê dại vì căng thẳng. Nguyễn Thanh Thanh cũng không biết mình dùng bao nhiêu sức lực để đánh xuống, cô chỉ nghe thấy cái đầu của hắn ta kêu lên một tiếng "ầm" nhưng không bị vỡ cũng không chảy máu. Tuy nhiên, đôi tay vốn đang ôm lấy vùng bụng của hắn ta đã chuyển sang ôm lấy đầu, phát ra những tiếng gào thét như một con thú.

Nguyễn Thanh Thanh hít một hơi thật sâu, định vung búa lần nữa. Đột nhiên hắn ta gầm lên một tiếng, một cánh tay to khỏe giơ lên không trung, bắt đầu điên cuồng chặn và bắt lấy, đồng thời quay người về phía cô.

Nguyễn Thanh Thanh bỗng cảm thấy hoảng sợ, biết là xong đời rồi, cơ hội đã mất. Chưa nói đến chuyện hắn ta đang vùng vẫy chống cự, mà cô có đánh thêm một nhát cũng chưa chắc đánh trúng. Tệ hơn, nếu cô đánh trượt và hắn ta đoạt lại được cái búa hoặc có thể khống chế được cô, vậy thì họ sẽ chẳng còn hy vọng nào nữa.

Hơn nữa, có vẻ như hắn ta sẽ sớm có thể đứng dậy, lúc đó dù có mười Nguyễn Thanh Thanh cũng không phải là đối thủ của hắn ta, cô và Tằng Hy chỉ còn một con đường là chết!

Nguyễn Thanh Thanh nhìn xung nhanh và thấy trên bồn rửa có một chùm chìa khóa, cô vội vàng cầm lấy và chạy ra ngoài nhà vệ sinh rồi chạy vào phòng ngủ. Khi quay đầu lại, cô thấy bóng người ở nhà vệ sinh đang lảo đảo bò dậy.

Cô nhanh chóng đóng sập cửa lại, nhanh tay lẹ mắt tìm kiếm trong chùm chìa khóa . Mặc dù có nhiều chìa khóa nhưng thời gian cô ở nơi này khá lâu, có chú ý đến nhãn hiệu và kích thước chìa khóa. Tìm được rồi! Cô vội vàng khóa cửa lại, nghe thấy tiếng hắn ta lao từ nhà vệ sinh ra và gào thét qua cánh cửa: "Con khốn! Chính mày gây ra chuyện này! Tao sẽ gϊếŧ mày!"

Nguyễn Thanh Thanh chạy vội về phía cái l*иg.

Tằng Hy chết lặng nhìn cảnh tượng xảy ra. May mắn thay, Nguyễn Thanh Thanh từng nhìn thấy người đàn ông khóa cái l*иg này mấy lần, cho nên cô nhanh chóng tìm ra chìa khóa và mở khóa.

"Rầm! Rầm!" Những tiếng đập cửa mạnh mẽ vang lên, Nguyễn Thanh Thanh quay lại nhìn thì thấy cánh cửa gỗ ở phòng trong đang dần bị biến dạng vì những cú đập.

Không ổn rồi!

Nguyễn Thanh Thanh nhanh chóng kéo Tằng Hy ra khỏi l*иg, dùng khẩu hình ra hiệu cho cô ấy: Chạy!

Cả hai chạy đến trước cánh cửa sắt lớn, tiếng va đập ngày càng mạnh. Nguyễn Thanh Thanh quay lại nhìn thì thấy cánh cửa đã nứt ra vài đường. Hai người đều cảm thấy vô cùng hoảng sợ, thế nhưng vẫn còn tám cái chìa khóa. Nguyễn Thanh Thanh chỉ có thể chọn những cái cô cảm thấy có vẻ phù hợp để thử. Đến chìa thứ tư, thứ năm, cuối cùng cô đã mở được hai ổ khóa sắt lớn.

Nguyễn Thanh Thanh nhanh chóng mở cánh cửa sắt, không khí lạnh lẽo của núi rừng ùa vào mặt. Những tảng đá màu nâu đỏ và những bụi cỏ xanh hiện ra trước mắt. Trời vẫn còn tối, xung quanh tối đen như mực. Tuy nhiên chỉ sau hai ngày, chỉ cần hít thở không khí tự do ở bên ngoài này cũng đủ khiến bọn họ muốn vỡ òa.

Từ phía sau lưng vang lên tiếng cánh cửa gỗ bị phá vỡ. Hai người quay đầu lại, thấy một cánh tay to lớn vươn ra từ cánh cửa gỗ bị vỡ, định vặn mở ổ khóa bên ngoài. Kèm theo đó là tiếng cười lạnh lùng của người đàn ông: "Chạy đi! Tao cho bọn mày chạy! Tao sẽ bắt cả hai lại, xem tao sẽ xử lý bọn mày thế nào! Tao sẽ lột da bọn mày!"

Tằng Hy hoảng sợ tới mức kinh hồn bạt vía, còn Nguyễn Thanh Thanh hai mắt trợn trừng.

Không kịp khóa cửa lại rồi, họ sẽ bị bắt lại. Nguyễn Thanh Thanh lập tức đưa ra quyết định, hai mắt đỏ hoe vội vàng kéo Tằng Hy chạy.

Trời vẫn còn tối, rừng cây rậm rạp, chỉ cần bọn họ có thể chạy thoát khỏi ngôi nhà này thì sẽ có một cơ hội sống sót! Nguyễn Thanh Thanh biết rằng phía bên kia ngôi nhà là vách núi nên cô kéo Tằng Hy chạy theo hướng ngược lại.

Khoảng một, hai phút sau, người đàn ông đẩy cánh cửa sắt và lao ra khỏi nhà, nhìn bên ngoài cửa trống rỗng, chỉ còn lại hai dấu chân trên mặt đất, hắn ta lộ ra nụ cười giống như một con quỷ. Hắn ta bắt đầu chạy đuổi theo, thỉnh thoảng lại lắc đầu như thể muốn lắc đi cơn đau ở đầu. Ban đầu bước chân hắn ta còn khá loạng choạng, tư thế chạy cũng rất kỳ lạ, đi khép hai chân vào. Nhưng dần dần, tốc độ của hắn ta tăng lên, bước chân càng trở nên vững chắc và mạnh mẽ hơn. Vẻ mặt hắn ta cũng lạnh lùng, thậm chí còn có vẻ phấn khích. Hắn ta như một con thú dữ bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, bắt đầu cuộc đi săn cuối cùng của mình.

Lời tác giả: Nữ chính của tôi sẽ không ngồi chờ nam chính tới cứu, cô ấy phải tự cứu mình trước.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Ying

Beta: Felicia

Check: Trân Trân