Trên Sông Tĩnh Lặng

Chương 55: Bình Giang (2)

Đã năm giờ sáng rồi mà trời vẫn còn tối đen như mực. Lạc Bình Giang cầm đèn pin, men theo dấu chân, vừa chạy nhanh được mười mấy bước thì bỗng nhiên mắt anh sững lại.

Trên mặt đất vương vãi vài hạt gỗ, Lạc Bình Giang cúi xuống nhặt chúng lên, một trong số đó có khắc chữ "RQQ".

Suốt chặng đường tìm kiếm, trong lòng anh xen lẫn giữa lo lắng và tỉnh táo; quả quyết nhưng cũng đầy do dự; có lúc vô vọng nhưng lại không ngừng khát khao. Anh luôn giữ trong mình một sự quyết tâm lạnh lùng, kiên định tiến về phía trước. Nhưng đúng khoảnh khắc này, người đàn ông cao lớn hơn mét tám, nắm trong tay mấy hạt gỗ cũ kỹ bám đầy đất cát, mắt anh bỗng trở nên cay xè, lòng ngực dâng lên một cảm giác ngọt ngào pha lẫn chua xót.

Anh nhét vội mấy hạt gỗ vào túi, chỉ cần hai bước đã nhảy lên được ngọn đồi đất nhỏ cao gần hai mét. Anh thậm chí có thể tưởng tượng ra, cách đây không lâu, Nguyễn Thanh Thanh và Tằng Hy đã phải cố gắng như thế nào để leo lên được đây.

Trên đỉnh đồi là một khu rừng đen kịt, Lạc Bình Giang lấy ống nhòm ra nhưng không phát hiện được gì. Anh lại nghiêng tai lắng nghe, chỉ có tiếng gió rít. Anh đành phải tiếp tục lần theo dấu chân.

Nhưng sau vài phút, đất đai trở nên khô cứng, dấu chân biến mất, Lạc Bình Giang mất dấu họ. Lúc này, bầu trời chuyển từ đen kịt sang xanh thẫm, tầm nhìn đã khá hơn một chút. Lạc Bình Giang ngẩng đầu nhìn lên, xung quanh chỉ toàn cỏ cây mịt mù, núi non trùng điệp, dần có sương mù, mà lại không một bóng người.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung lên, Lạc Bình Giang nhìn vào màn hình, là Viên Minh gọi đến, anh lập tức bắt máy.

"Lão Lạc! Anh đúng là thần thánh! Vừa rồi đội hình sự huyện bên cạnh đã liên hệ với chúng em. Họ phát hiện có một chiếc SUV giống hệt, vài ngày trước khi Chân Dung Dung và Tằng Hy mất tích, chiếc xe đó thường xuyên xuất hiện bên cạnh họ, hành vi của người đó rất khả nghi. Kết quả chưa đầy hai phút sau, em đang định liên lạc với anh thì anh đã gửi ảnh chiếc SUV đó cho em, biển số xe giống y hệt! Cái người đó cũng trông rất đáng ngờ, chúng em nghi ngờ anh đã tới sào huyệt của tên đó rồi! Cảnh sát hai bên đã quyết định phối hợp hành động, sẽ cử người đến ngay! Anh cứ ở yên đó đừng đi đâu, hãy chờ tiếp viện."

Giọng Lạc Bình Giang lạnh lùng: "Các cậu cuối cùng cũng hành động rồi à? Tôi tin là vẫn còn người sống sót, hiện tại họ đang mất tích cùng với nghi phạm. Tình hình rất nguy cấp. Tôi sẽ gửi một định vị mới cho cậu và cập nhật liên tục. Ngoài ra, cây cầu dẫn đến ngọn núi này đã bị cuốn trôi, nghi phạm chắc chắn đã lái xe vào bằng một con đường bí mật khác. Các cậu phải nhanh nhất có thể."

Viên Minh: "Này, anh đừng hành động một mình, an toàn là trên hết, anh có phải cảnh sát đâu mà..."

Lạc Bình Giang: "Bớt nói nhảm, tôi không thể đợi được", nói rồi cúp máy.

Lạc Bình Giang ngẩng đầu, trong lòng càng thêm vững vàng.

Bây giờ, anh cần phải phán đoán xem họ đã chạy trốn theo hướng nào, phải nắm rõ tình hình trước, thậm chí là tiến hành giải cứu. Nếu không, khi lực lượng cảnh sát ập đến, tên đó sẽ bị kinh động, chó cùng rứt giậu, hậu quả khó lường.

Anh lại lấy ống nhòm ra, nhưng vô tình làm rơi ra vài thứ. Cúi đầu nhìn, thì ra là mấy cây gậy phát sáng mà Trần Mộ Quân nhờ anh mua lần trước. Tối qua anh về nhà lấy đại cái túi rồi đi luôn, mấy cái gậy phát sáng đó vẫn còn trong túi từ lúc ấy.

Anh không để ý đến gậy phát sáng, nhìn quanh một lượt, cả phía đông nam và tây bắc trên núi đều có ánh đèn, qua ống nhòm có thể thấy đó là nhà dân. Hạ ống nhòm xuống, mắt thường cũng có thể nhìn thấy ánh đèn le lói. Nguyễn Thanh Thanh thông minh và bình tĩnh, vậy mà có thể trốn thoát khỏi tay tên đó, vậy liệu cô có coi những ánh đèn xa xa kia là hướng để chạy trốn không?

Anh suy nghĩ một chút rồi nhắm mắt lại, lắng nghe thật kỹ.

Cả ngọn núi dường như cũng trở nên yên tĩnh. Giữa tiếng gió và tiếng cây cối xào xạc, anh nghe thấy tiếng xe chạy mơ hồ và yếu ớt. Tim anh đập thình thịch, lập tức giơ ống nhòm lên. Quả nhiên, dưới chân núi phía đông bắc, anh nhìn thấy một góc đường cao tốc nào đó có ánh đèn xe lóe lên rồi nhanh chóng vụt qua.

Anh nghĩ: “Cô ấy sẽ chạy trốn đến đó.” Đó là con đường thoát hiểm gần nhất, trời sắp sáng rồi, sẽ có nhiều xe đi qua hơn. Cơ hội sống sót ở đó lớn hơn nhiều so với việc tìm đến một ngôi nhà đơn độc trên núi.

Lạc Bình Giang lao nhanh về phía đường cao tốc.



Đối mặt với sự truy đuổi hung hãn của tên đó cùng với núi rừng mênh mông, Nguyễn Thanh Thanh vẫn cố gắng giữ vững tinh thần, dẫn Tằng Hy chạy về phía đường cao tốc.

Mặc dù đường cao tốc trông có vẻ không gần, cô thậm chí còn không chắc liệu đường có thông hay không. Nhưng, hướng này, cơ hội sống sót lớn hơn so với việc chạy trốn đến một ngôi nhà đơn độc.

Chạy được một lúc, tiếng bước chân mơ hồ phía sau dường như biến mất. Nguyễn Thanh Thanh mừng thầm, tên đó đã mất dấu rồi sao?

Chạy thêm mười mấy phút nữa, đường cao tốc càng lúc càng gần, thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng xe cộ. Nhưng lúc này, hai cô gái đã kiệt sức, trên đường còn bị ngã vài lần, cả hai người đều lấm lem bùn đất, toàn thân đau nhức và bước chân loạng choạng.

Nghe thấy phía sau không có tiếng bước chân nữa, Nguyễn Thanh Thanh kéo Tằng Hy dựa vào một gốc cây, thở hổn hển để lấy sức.

Tằng Hy vẫn còn kinh hồn bạt vía, hỏi: Chúng ta... thoát ra rồi sao?

Nguyễn Thanh Thanh: Sắp rồi!

Tằng Hy: Chúng ta báo cảnh sát đi!

Đột nhiên, Nguyễn Thanh Thanh liếc thấy trong rừng cách đó bốn mươi, năm mươi mét có một bóng người vụt qua.

Chỉ một cái nhìn thoáng qua cũng khiến cô sởn gai ốc.

Bầu trời đã chuyển sang màu xanh nhạt của bình minh, có thể nhìn thấy được một chút, nhưng vẫn còn mờ mịt. Người đó không cao, dáng người chắc nịch, chỉ mặc một chiếc quần và để trần nửa thân trên, trông rất nổi bật giữa rừng cây.

Nguyễn Thanh Thanh nắm chặt cánh tay Tằng Hy, kéo cô ấy cúi xuống. Tằng Hy lập tức bị cơn sợ hãi bao trùm. Nguyễn Thanh Thanh chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ sau lưng thấm vào người, lan đến tận đỉnh đầu. Cô nhìn chằm chằm về phía trước, Tằng Hy cũng nhìn theo.

Vài giây sau, bóng người gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đó lại xuất hiện, hắn ta đi vài bước, dường như đã chọn được một vị trí rồi cúi người xuống, biến mất và không còn động đậy nữa.

Tằng Hy run rẩy đến mức răng va vào nhau lập cập, hỏi Nguyễn Thanh Thanh: Sao hắn ta lại ở đó? Sao lại ở phía trước chúng ta!

Nguyễn Thanh Thanh nhắm mắt lại, thở ra một hơi run rẩy, nói với Tằng Hy: Hắn ta chắc đã đoán được chúng ta sẽ chạy trốn theo hướng này, nên đã đi đường tắt, chờ chúng ta đâm đầu vào.

Tằng Hy: Vậy chúng ta phải làm sao? Không thoát được nữa sao? Em thà chết còn hơn bị hắn ta bắt lại. Em thà chết còn hơn!

Nguyễn Thanh Thanh: Đừng nói đến cái chết, vẫn chưa đến mức đó.

Tằng Hy: Nhưng chúng ta không thể đi qua được!

Nguyễn Thanh Thanh: Vậy thì không đi qua nữa! Chúng ta quay lại!

Tằng Hy ngơ ngác: Quay lại?

Nguyễn Thanh Thanh nghiến răng: Lúc ra, chị thấy xe của hắn ta đậu bên cạnh nhà, bên cạnh nhà chắc chắn có một con đường khác, xe có thể đi vào từ bên ngoài. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chúng ta đi tìm con đường đó.

Tuy nhiên, lần này, nữ thần may mắn vẫn không mỉm cười với họ.

Họ chạy ngược trở lại được mười mấy phút thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, cùng với tiếng cây cỏ bị va đập liên tục - Hắn ta đã phát hiện ra, hắn ta đang đuổi theo!

Nhưng Nguyễn Thanh Thanh và Tằng Hy gần như không thể chạy nổi nữa, tốc độ càng lúc càng chậm.

Trời đã hửng sáng.

Tằng Hy không nghe thấy, nhưng khi cô ấy quay đầu lại và nhìn thấy những bụi cây cao đang rung lắc dữ dội, khuôn mặt cô ấy lập tức trở nên tuyệt vọng: Chúng ta không thể chạy thoát rồi!

Nguyễn Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn, cách ngôi nhà ít nhất cũng phải mười phút chạy bộ, cô nhìn chiếc búa sắt đang nắm chặt trong tay - Hai đánh một, liệu có cơ hội thắng không?

Câu trả lời là không, tên đó mạnh mẽ, nhanh nhẹn, tàn ác và giàu kinh nghiệm.

Tuy nhiên, đến bước đường này, trong từ điển của Nguyễn Thanh Thanh tuyệt đối không có hai chữ "bỏ cuộc". Cô không có thời gian để sợ hãi, nhanh chóng nhìn quanh, tìm kiếm mọi thứ có thể tận dụng.

Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại.

Tằng Hy quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt Nguyễn Thanh Thanh tái nhợt, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống đất. Tằng Hy nhìn theo ánh mắt của cô, thấy trong bụi cỏ có một... gậy phát sáng? Đầu gậy có hình trái tim, phát ra ánh sáng mờ mờ trong bóng tối.

Tằng Hy ngơ ngác: Sao tự nhiên lại có thứ này?

Sau đó, cô ấy nhìn thấy biểu cảm của Nguyễn Thanh Thanh đột nhiên trở nên rất kỳ lạ. Vừa như khóc, vừa như cười, đôi mắt tràn đầy sự khó tin, còn đôi môi thì run rẩy vì xúc động không kìm nén được. Nguyễn Thanh Thanh cúi xuống nhặt cây gậy phát sáng lên, cùng lúc đó, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống má cô.

Ngay cả khi bị tên biếи ŧɦái hành hạ, Tằng Hy cũng chưa từng thấy Nguyễn Thanh Thanh rơi lệ. Nhưng bây giờ, cô đã khóc.

Nguyễn Thanh Thanh nắm chặt cây gậy phát sáng lấp lánh, nhắm mắt lại nhưng dần dần nở nụ cười.

Khi họ chạy ra khỏi đây, họ đã đi cùng một con đường, lúc đó không có cây gậy phát sáng này. Bởi vì lúc đó trời còn tối hơn, nếu có, chắc chắn sẽ rất nổi bật, không thể không chú ý đến.

Cô đã từng nhìn thấy chiếc cây phát sáng này.

Nơi đây hoang vu và cách biệt với thế giới. Nơi này từng chôn giấu nhiều thi thể mà đến nay vẫn chưa được phát hiện.

Cô cứ nghĩ sẽ không bao giờ có ai tìm thấy mình, làm sao có thể có phép màu xảy ra?

...

Trong lòng cô từng có một người mà cô rất thích, cô chỉ gặp anh ấy một lần. Giữa họ là năm năm xa cách và những ngã rẽ cuộc đời.

Thế gian rộng lớn vô cùng, biển người mênh mông không đếm xuể, núi non và đêm tối cùng nhau ngăn cách, sự sợ hãi trong lòng người tạo thành một nhà giam kiên cố.

Nhưng anh ấy đã tìm thấy cô.

...

Nguyễn Thanh Thanh dùng hết sức lực toàn thân, hét lên tên anh giữa núi rừng xám xịt: "Lạc…Bình…Giang…"

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Heoboo

Beta: Phoebe

Check: Trân Trân