Em Thật Sự Không Đạp Một Chân Hai Thuyền

Chương 2: Anh không đúng lắm

Cảnh đánh nhau trên đường mà chỉ thấy trên TV đột nhiên xuất hiện trước mắt, diễn viên chính là ông xã luôn trầm ổn lười biếng của cô, Du Lê nhìn đến không chớp mắt.

“Lê Tử, đi nhanh lên!” Thấy người bị đánh sắp lăn đến chân, bạn cùng phòng sốt sắng kéo cô đi.

Du Lê quay đầu nhìn bạn cùng phòng, mới vừa mở miệng, xa xa liền truyền đến một trận mắng chửi, tiếp theo là tiếng bước chân ồn ào của nhiều người chạy về phía này.

“Móa! Lão đại, bọn họ gọi người rồi!”

Du Lê nhận ra giọng của Mập, bạn tốt nhiều năm của Hoắc Trầm, lập tức ngẩng đầu nhìn, phát hiện ra anh ấy cũng ở đây...... vừa rồi cô chỉ chăm chú nhìn Hoắc Trầm, không chú ý tới người khác.

Trận đánh nhau diễn ra quá nhanh, hoàn toàn không cho cô thời gian để suy nghĩ, theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, tình hình hiện trường bị đảo ngược, người bị đánh kia không sợ hãi như vừa rồi, nhổ ra nước bọt lẫn máu, hét lên: “Hoắc Trấn Dư! Nếu có gan thì đừng chạy!”

Nghe thấy cái tên này, Du Lê dừng lại một chút.

“Lão đại, cậu đừng nghe hắn, bây giờ không đi thì không kịp nữa đâu!” Mập sốt ruột.

“Ông đây ngốc à? Cần cậu nhắc nhở?” Hoắc Trầm quét mắt nhìn hắn ta một cái, sau đó giận dữ quát một tiếng: “Đi!”

Lời còn chưa dứt, hai người liền quay đầu bỏ chạy, Du Lê kinh ngạc nhìn Hoắc Trầm chạy về phía mình, ngón tay vô thức giật một cái, muốn nắm lấy tay anh, nhưng Hoắc Trầm chỉ nhìn cô một cái rồi nhanh chóng lướt ngang qua vai cô.

Hoàn toàn không lưu luyến, một chút cũng không dừng lại.

Du Lê mở to hai mắt, cảm thấy thế giới như sắp sụp đổ, nếu không phải bạn cùng phòng nhanh tay lẹ mắt kéo cô vào bên đường, có lẽ cô không thể nào tránh được đám người kia xông tới.

Hoắc Trầm chạy đến cuối con hẻm đột nhiên dừng lại, nhíu mày nhìn con đường vừa đi qua.

“Lão đại, sao lại dừng lại thế? Chạy mau thôi......” Mập thở hồng hộc hỏi.

Tiếng mắng chửi càng ngày càng gần, thấy đám người kia sắp đuổi tới, Hoắc Trầm lại quay đầu nhìn thoáng qua, rồi mới xoay người tiếp tục chạy.

Người chạy trốn, kẻ đuổi gϊếŧ ồn ào hỗn loạn, lát sau chỉ còn lại có Du Lê và bạn cùng phòng, cùng với người vừa rồi bị đánh, lúc này đang ngồi dưới đất nghỉ ngơi.

Bạn cùng phòng cảnh giác nhìn người mặt mũi bầm dập, kéo cô ra đến ngoài hẻm mới dừng lại, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Vừa rồi cậu sao vậy, rốt cuộc có chuyện gì?”

“...... Vừa rồi cậu có nghe bọn họ gọi anh ấy là gì không?” Du Lê nhìn về phía cô ấy.

Bạn cùng phòng ngẩn người: “Ai?”

“Hoắc Trầm.” Du Lê nói xong, nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của cô ấy, bổ sung một câu: “Bọn họ gọi anh ấy là Hoắc Trấn Dư.” Đó rõ ràng là tên trước đây của Hoắc Trầm, khi 20 tuổi đã đổi lại tên, sao những người đó lại gọi tên trước đây của anh ấy?

“Hoắc Trấn Dư là Hoắc Trấn Dư thôi, từ khi nào lại biến thành Hoắc Trầm chứ?” Bạn cùng phòng kì quái nhìn cô: “Không đúng, ngay cả bạn học trong lớp cậu còn không nhận ra hết, sao lại quen biết Hoắc Trấn Dư ở đại học B?”

Du Lê im lặng một lúc: “Tớ không nên quen biết anh ấy sao?”

“...... Không quen biết thì cậu hỏi anh ta làm gì?” Bạn cùng phòng nghe cô hỏi ngược lại, cũng có chút không chắc lắm.

Hai người không nói gì, chục giây sau, bạn cùng phòng quyết định bỏ qua cho cô: “Thôi, về ký túc xá trước đi.”

Lời còn chưa dứt, trong hẻm nhỏ đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, sau khi tiếng chuông biến mất hẻm nhỏ lại yên tĩnh, rồi vang lên tiếng gầm gừ giận giữ của người bi đánh kia: “Con mẹ nó, chúng mày nhiều người như vậy, còn để mất dấu! Mắt dùng để trang trí à?! Con mẹ nó, đừng giải thích với tao, nó không về ký túc xá thì cũng là đến Khoát Hải, chúng mày đến đó cắm cọc cho tao, đợi nó ra gϊếŧ luôn!”

Vừa dứt lời liền cúp điện thoại, vừa mắng chửi vừa đi về phía đầu hẻm bên kia, tiếng mắng chửi rất nhanh sau đó đã biến mất.

“ Sao lại giống du côn lưu manh như vậy chứ.” Người đi rồi, bạn cùng phòng mới thở phào nhẹ nhõm, oán giận nói: “Đại học thành phố bây giờ hỗn loạn quá, ai cũng có thể trà trộn vào, sau này cậu muốn ra ngoài vào buổi tối, nhất định phải gọi tớ hoặc Nhân Nhân.”

“Ừm, tớ biết rồi.” Trong đầu Du Lê đều là lời người nọ vừa nói, nghe cô ấy nói vậy cũng gật đầu cho có lệ.

Bạn cùng phòng thở nhẹ một hơi, không nhìn ra cô đang bất an: “Vậy chúng ta về nhé?”

“...... Cậu về trước đi, tớ còn có chút việc, lát nữa sẽ về.” Du Lê vội từ chối.

Bạn cùng phòng chần chờ: “Cậu có thể có việc gì?”

“Một chút việc nhỏ, cậu về trước đi, tớ sẽ về liền mà.” Du Lê vừa nói vừa đẩy cô ấy đi, bạn cùng phòng đành phải rời đi trước.

Đợi đến khi bóng dáng cô ấy hoàn toàn biến mất, Du Lê lập tức đi về một hướng khác. Cô nhớ Khoát Hải là tiệm net của đại học thành phố, mặc dù không biết vì sao cô lại từ trong nhà đi tới tiệm net, cũng không biết tại sao Hoắc Trầm không để ý tới cô, nhưng bây giờ quan trọng nhất là không thể để những người đó tóm được Hoắc Trầm.

Cô vừa suy nghĩ, vừa tăng tốc, cuối cùng là chạy luôn. Khi xông vào tiệm net, cô vẫn còn đang thở hồng hộc.

Tiệm net không khói thuốc, không có nhiều mùi, nhưng vì cửa ra vào và cửa sổ đều đóng kín, chỉ có lỗ thông hơi và điều hòa đang hoạt động, hệ thống sưởi hoà lẫn với mùi vị của mọi người, khiến không gian vốn đã kín mít lại càng tù túng.

Trong tiệm net lúc này, hầu hết đều là nam sinh viên đang chơi game, đột nhiên có một cô gái nhỏ chạy vào, ánh mắt nhiều người đều hướng về phía cô, nhưng cô hoàn toàn không để ý tới những ánh mắt này, chỉ muốn kiếm người cần gặp.

Tiệm net rất lớn, cô một lúc lâu vẫn không thấy người, ngẫm lại lời người kia nói, cô băn khoăn không biết Hoắc Trầm đã về ký túc xá chưa...... Nhưng anh ở cùng cô mặt, ký túc xá ở đâu ra vậy?

Trong lúc cô đang rối rắm, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói lười biếng: “Nhường đường chút.”

Du Lê sửng sốt, vừa quay đầu lại liền thấy Hoắc Trầm ôm mấy túi đồ ăn vặt.

Hoắc Trầm thấy cô cũng dừng lại một chút, sau đó trong góc vang lên giọng của Mập: “Lão đại nhanh lên, tôi đói muốn chết rồi.”

“Ầm ĩ cái rắm.” Hoắc Trầm không kiên nhẫn đáp, khi đi qua Du Lê, còn nhìn cô thật kỹ.

Ánh mắt Du Lê đuổi theo bóng dáng anh, nhìn bóng lưng tản mạn của anh, đột nhiên cảm thấy người trước mắt là Hoắc Trầm, nhưng lại không phải Hoắc Trầm.

Những nghi hoặc lần lượt bùng nổ trong đầu, nhưng không có sợi dây nào xâu những nghi hoặc này thành một chuỗi, chỉ có thể mặc cho chúng rối từng lên. Cô khẽ thở ra một hơi đi theo anh, đưa ngón tay ra chọc chọc vào lưng Hoắc Trầm dưới ánh mắt của Mập.

Hoắc Trầm nhíu mày quay đầu, sau khi thấy rõ mặt cô, nhướng mày hỏi: “Có việc gì?”

“...... Vừa rồi đám người kia nói muốn chặn anh ở cửa tiệm net, nơi này rất nguy hiểm.” Du Lê nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Cô vừa dứt lời, Mập ở bên cạnh liền mở miệng: “Lão đại, cô gái này nhìn quen quen.”

Hoắc Trầm coi Mập là không khí, tùy ý dựa vào sô pha, nhìn cô từ đầu đến chân, sau đó hỏi: “Sao cô biết?”

“Em nghe thấy bọn họ gọi điện thoại.” Du Lê trả lời.

“Tôi nhớ rồi! Có phải vừa rồi đã gặp nhau ở phố ăn vặt không?” Bàn Tử vỗ tay một cái, kích động hỏi Du Lê.

Du Lê không trả lời câu hỏi của anh ấy, chỉ chăm chú nhìn Hoắc Trầm.

Hoắc Trầm lẳng lặng nhìn cô, vẻ lơ đãng trong mắt vô thức tiêu tan, tiếng bàn phím trong tiệm net vẫn vang lên, một mình Mập nói chuyện sôi nổi, cả thế giới đều rất ồn ào, nhưng xung quanh bọn họ lại dường như có một tấm ngăn cách, hoàn toàn ngăn cách tất cả mọi người ở ngoài.

Một lát sau, Hoắc Trầm quét qua mấy bóng người, vẻ mặt nhất thời lạnh xuống, quay đầu nhìn Mập còn đang tự nói một mình: “Đi ra cửa sau.”

Mập sửng sốt một lúc, sau khi phục hồi tinh thần vội vàng cúi người đi ra cửa sau. Hoắc Trầm cũng xoay người rời đi, đi được một nửa thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Du Lê: “Không đi à?”

“À...... Đi.” Du Lê lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo, không chút nghĩ ngợi nắm lấy tay anh.

Vẻ mặt Hoắc Trầm khẽ thay đổi, đang muốn nói gì đó, nhưng đám người kia đã phát hiện ra anh, lúc này anh cầm ngược lấy tay của Du Lê, dẫn cô chạy về phía cửa sau.

May mà mà bọn họ vừa ra khỏi cửa đã bắt gặp một chiếc taxi, lúc này Hoắc Trầm mở cửa xe đẩy Du Lê vào trong, ngay sau đó anh cũng ngồi chen vào, đám người kia lao ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.

“Hai người đi đâu vậy?” Tài xế taxi hỏi.

“Cứ đi đi.” Hoắc Trầm nói qua loa một câu.

Chiếc taxi hoà vào dòng xe cộ, trong xe yên tĩnh, thỉnh thoảng Du Lê lại liếc nhìn về phía sau, xem những người đó có đuổi theo không, Hoắc Trầm thì vẻ mặt khó hiểu, nhìn chằm chằm mười ngón tay hai người đan vào nhau.

Chiếc taxi chạy được một lúc, Du Lê cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Hoắc Trầm: “Sao anh lại đánh nhau với bọn họ?”

“......Chúng ta quen nhau sao?” Hoắc Trầm thản nhiên hỏi ngược lại.

Du Lê giật mình, hiển nhiên không ngờ anh sẽ hỏi vấn đề này. Trong khi cô đang ngây người, trong túi Hoắc Trầm đột nhiên rung lên, lúc này anh lấy điện thoại ra, trả lời tin nhắn của Mập rằng đã chạy thoát.

Sau khi trả lời hai câu, anh nhường mắt nhìn Du Lê, thấy cô đang chăm chú nhìn vào...... Điện thoại của anh.

“Mẫu mới nhất, chưa thấy bao giờ à?” Hoắc Trầm nhướng mày.

Du Lê: “......” Mẫu mới nhất gì chứ? Đây không phải đồ cổ sao? Anh lấy điện thoại này ở đâu ra?

Trong lúc cô nhìn chiếc điện thoại đồ cổ kia, liếc mắt đến màn hình hiển thị thời gian trên điện thoại......

Năm 2013.

Trước mắt cô tối sầm, đầu óc lập tức biến thành TV không có tín hiệu, lúc này đang vô cùng hỗn loạn.

“Này, cô sao vậy?” Hoắc Trầm nhíu mày.

Du Lê định thần lại, nuốt nước miếng hỏi anh: “Bây giờ là năm 2013?”

“...... Không thì sao?” Hoắc Trầm hỏi ngược lại. Thật là một câu hỏi kỳ lạ.

Du Lê cứng ngắc nhìn vào gương kính chiếu hậu của taxi, sau khi nhìn thấy mái tóc dài đen của mình trong gương, cùng với chiếc áo lông mà cô thích hồi đại học, cô cảm thấy mình cũng bắt đầu run rẩy.

Chỉ trong chốc lát, tất cả những nghi hoặc chồng chất đều được sợi dây vô hình xâu chuỗi lại, mọi điều có thể hiểu được và không thể hiểu được đều có câu trả lời.

Vậy mà cô đã trọng sinh rồi.

Còn trọng sinh về năm 2013, năm cô 18 tuổi bị mất trí nhớ.

Du Lê nhìn Hoắc Trầm, khóe mắt bỗng phiếm hồng: “Vậy, vậy...... anh là Hoắc Trấn Dư?”

“Biết tôi sao?” Hoắc Trầm...... Không, khóe môi Hoắc Trấn Dư hơi cong lên, hiển nhiên là tâm trạng không tệ.

Du Lê nhìn anh thật kỹ, rồi cứng ngắc quay mặt đi, yên lặng tiêu hóa tất cả mọi chuyện. Hoắc Trấn Dư nhìn chằm chằm sườn mặt của cô, đáy mắt hiện lên một tia dò xét.

Chiếc taxi chạy không mục đích, trong xe vẫn im ắng, Du Lê còn đang thất thần, Hoắc Trấn Dư nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi bắt đầu nhắm mắt giả vờ ngủ. Hai người mỗi người một tâm tư, nhưng không ai buông tay ra.

Không biết qua bao lâu, Hoắc Trấn Dư cảm giác cánh tay mình bị chọc một cái, anh lười biếng mở nửa con mắt, cúi đầu nhìn cô gái đột nhiên trở nên cảnh giác: “Làm gì thế?”

“Mạo muội hỏi một chút, có phải bây giờ chúng ta đang yêu đương không?” Du Lê cẩn trọng hỏi. Vừa rồi cô nhìn không kỹ, chỉ thấy năm, không có để ý tới ngày tháng, cô còn ký ức của năm này, chỉ biết là năm này cô yêu đương với Hoắc Trầm, nghe nói còn đòi chia tay mấy lần.

Thế nên cô không chắc lắm, bây giờ là trước khi yêu đương hay là trong lúc chia tay, dù sao trong mắt cô, hai khả năng này đều khiến Hoắc Trầm coi cô là người xa lạ.

Hoắc Trầm nghe thấy câu hỏi của cô liền trầm mặc, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Chúng ta có quan hệ gì, cô không biết?”

Anh hỏi ngược lại như vậy, Du Lê đột nhiên nhận ra cô hỏi quá đường đột, vì thế cười ngượng ngùng, cố gắng bao biện cho mình: “Em nói đùa thôi.”

Vừa dứt lời, cô buông tay Hoắc Trấn Dư ra, bắt đầu lục túi tìm điện thoại. Tay đột nhiên bị buông ra, Hoắc Trấn Dư mím môi, bình tĩnh vân vê ngón tay, nhìn cô lục lọi tìm đồ, một lúc sau mới nhàn nhã hỏi: “Tìm cái gì?”

“Điện thoại.” Du Lê trả lời. Vừa rồi cô đột nhiên nghĩ đến, mặc dù mình mất trí nhớ, nhưng chuyện lớn vẫn có thể đoán được thông qua ngày tháng, chỉ cần liếc mắt xem điện thoại, có thể đoán được cô và Hoắc Trầm bây giờ đang ở giai đoạn nào.

Nhưng người xui xẻo uống nước lạnh cũng cắn phải lưỡi, cô tìm một lúc lâu, cuối cùng vẫn không tìm được gì, chỉ có thể hỏi người bên cạnh: “Có thể cho em xem điện thoại của anh một chút không?”

Hoắc Trấn Dư nhướng mày, lấy điện thoại ra đưa cho cô, Du Lê nhấn màn hình một cái, sau khi mở lên có thể thấy rõ thời gian......

Ngày 6 tháng 11 năm 2013.

Không ngờ là ngày đầu tiên cô mất trí nhớ, Du Lê im lặng một lát, đột nhiên nhớ tới ngày đó cô và bạn cùng phòng đến phố ăn vặt, nhưng khi mở mắt ra đã là một năm sau.

Bên trong taxi không có bật đèn, điện thoại phát ra ánh sáng yếu ớt, khi màn hình tắt, trong xe liền tối lại.

“Xem đủ chưa?” Hoắc Trấn Dư đang im lặng đột nhiên hỏi.

Du Lê hoàn hồn: “À...... Cảm ơn.”

“Rất thích à?” Hoắc Trấn Dư nhìn dáng vẻ của cô, đột nhiên hỏi thêm một câu.

Du Lê không hiểu ý anh: “Cái gì?”

“Không có gì.” Anh không muốn hỏi lại.

Du Lê cắn môi dưới, không nói tiếp.

Tài xế phía trước thỉnh thoảng nhìn về phía sau một cái, rốt cục nhịn không được hỏi: “Hai người định đi tới khi nào, xe này của tôi vẫn đang tính phí đó.”

“Yên tâm, không thể bùng tiền của anh.” Hoắc Trấn Dư nói xong dừng lại một lát, quay đầu nhìn Du Lê: “Cô muốn đi đâu?”

“...... Không biết.” Du Lê chần chờ. Cô đi học sớm, mười tám tuổi đã lên năm hai đại học, nên bây giờ hẳn là về ký túc xá nhỉ?

Hoắc Trấn Dư im lặng một lúc, suy nghĩ về cuộc nói chuyện vừa rồi với cô, cuối cùng cũng nhận ra chút gì đó, khi Du Lê nhìn anh, vừa hay bắt gặp ánh mắt dò xét của anh.

“Sao vậy?” Cô cẩn thận hỏi.

Hoắc Trấn Dư nhìn cô từ đầu đến chân một lần nữa, nói không có gì rồi vỗ lưng ghế lái: “Bác tài, đến ngã tư đại lộ Trung Châu và phố Hối Lợi.”

“Được.” Tài xế taxi lập tức lên tiếng, quay đầu xe đi về đó.

Du Lê bất an ngồi yên, cũng không nghe Hoắc Trấn Dư và sư phụ nói chuyện, chờ đến khi lấy lại được tinh thần, thì đã đứng ở cửa bệnh viện cùng Hoắc Trấn Dư.

“Anh bị thương sao?” Du Lê lo lắng nắm lấy hai tay Hoắc Trấn Dư, nghiêm túc kiểm tra từng nơi trên người anh.

Hoắc Trấn Dư bị hành động thân mật của cô làm cho sửng sốt, im lặng một lát rồi trả lời: “Không phải.”

“Vậy tới bệnh viện làm gì?” Du Lê nhíu mày.

“Thăm một người bạn.” Hoắc Trấn Dư thuận miệng nói một câu rồi đi về phía trước, đi được hai bước thì phát hiện Du Lê không đi theo, vì thế lại quay lại nắm tay cô bước vào trong.

Du Lê nhìn hai người nắm tay nhau, thầm nghĩ lúc này bọn họ còn không quen biết, sao anh lại nắm tay một cô gái xa lạ chứ, chẳng lẽ trước đây anh rất tùy tiện?

Du Lê vừa suy nghĩ lung tung đi theo anh, bất tri bất giác dừng lại trước cửa một khoa nào đó, cô ngẩng đầu lên nhìn, trên bảng hiệu khoa viết rõ ràng ‘Khoa tâm thần’.

Cô nghi hoặc chớp mắt một cái: “Nửa đêm anh tới nơi này làm......” Lời còn chưa dứt, cô đã đối diện với ánh mắt Hoắc Trấn Dư, thấy được sự thương hại rõ ràng trong mắt anh.

Du Lê: “......” Cô cảm thấy không đúng lắm.