Em Thật Sự Không Đạp Một Chân Hai Thuyền

Chương 3: Người điên

“Cô ấy có khái niệm rất mơ hồ về thời gian và giao tiếp, không giống người bình thường, còn ngẩn người một lúc lâu, không biết đang nghĩ gì.”

“ Tình trạng mà cậu nói thật sự không giống người bình thường, nhưng tôi phải gặp bệnh nhân trước mới có thể đưa ra phán đoán, nếu không thì cũng chẳng có cách nào đưa ra lời chẩn đoán chuẩn xác, bệnh nhân đâu?”

“Ở bên ngoài, có vẻ cô ấy không chịu bước vào.”

“Vậy thì phải nghĩ cách.”

“Được rồi được rồi......”

Cuộc nói chuyện giữa Hoắc Trấn Dư và bác sĩ mơ hồ truyền ra từ trong khoa, Du Lê đứng ở cửa yên lặng lắng nghe, khi nghe bọn họ thảo luận cần làm kiểm tra gì đó cho cô, cô lặng lẽ bỏ đi.

Khi Hoắc Trấn Dư đi ra từ trong khoa, bên ngoài đã trống không, anh tìm quanh đây một vòng cũng không tìm thấy, cuối cùng chỉ có thể trở lại khoa tâm thần một lần nữa.

“Cô ấy mất tích rồi.” Anh cau mày nói.

Bác sĩ dừng lại một chút: “Vậy gọi điện thoại cho cô ấy đi, cô ấy là con gái, trạng thái tinh thần lại không bình thường, rất dễ gặp nguy hiểm.”

Hoắc Trấn Dư mím môi: “Tôi không biết số điện thoại của cô ấy.”

“Có bạn bè quen biết không? Hoặc là đến tìm nơi cô ấy ở, xem có trở về chưa.” Bác sĩ đưa ra lời khuyên.

Hoắc Trấn Dư nhướng mi nhìn bác sĩ: “Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, ngay cả tên cô ấy tôi cũng không biết.”

Bác sĩ: “......?”

Lần đầu tiên gặp mặt, đã đưa người ta đến khoa tâm thần? Bác sĩ nhất thời cảm thấy phức tạp, thậm chí còn không biết rots cuộc là ai có bệnh tâm thần.

Sau khi Du Lê len lén trốn đi, cô lập tức trở về ký túc xá của trường, vừa vào cửa đã bị mấy người bạn cùng phòng vây quanh, không ngừng hỏi cô về nhung việc làm tối nay. Bởi vì cô nhỏ tuổi nhất, tính cách cũng khá là ngoan, bất kể ở trong lớp hay ở ký túc xá cô đều được coi là trẻ con, thỉnh thoảng mọi người sẽ dùng giọng điệu của trưởng bối nói chuyện với cô.

Nhưng từ khi bước chân vào xã hội, có rất ít người đối xử với cô như vậy.

Du Lê nhìn những gương mặt quen thuộc, lại một lần nữa nhận ra cô thật sự đã trọng sinh.

Cô bị các bạn cùng phòng lôi kéo dò hỏi một lúc lâu, mãi đến khi quản lý ký túc xá lên tiếng, mọi người mới đi nghỉ. Du Lê ngồi ngẩn người trước bàn học, mãi cho đến khi mí mắt nặng trĩu không chịu nổi nữa, mới ngáp ngắn ngáp dài lục lọi trên bàn.

Tiếng động khiến bạn cùng phòng bên cạnh chú ý, cô ấy tò mò nghiêng đầu qua hỏi: “Cậu tìm gì vậy?”

“Đồ đánh răng rửa mặt.” Du Lê vừa trả lời vừa tiếp tục tìm.

Bạn cùng phòng: “...... Không phải đồ của cậu đều ở trên bồn rửa tay sao? Ở đây tìm cái gì chứ?”

Du Lê dừng lại, sau đó mới chợt nhớ tới, hồi cô học đại học thật sự rất thích để đồ trên bồn rửa tay, chẳng qua là đã nhiều năm như vậy, trong lúc nhất thời cô không nhớ ra. Cô cười ngượng ngùng, lặng lẽ thu tay lại: “Lúc trước tớ mua sữa rửa mặt mới, muốn tìm ra dùng một chút.”

“Ngày mai tìm sau, bây giờ mau tắm rửa rồi đi ngủ đi, sắp hơn mười một giờ rồi.” Bạn cùng phòng tin lý do này của cô.

“...... Ừm.”

Du Lê đáp lại, im lặng đi tới trước bồn rửa tay, nhìn gương mặt hơi non nớt trong gương, buồn bã thở dài.

Đèn đường ngoài cửa sổ ký túc xá còn sáng lờ mờ, vườn hoa dưới ánh đèn đường đã ngả vàng héo úa trên diện tích lớn, dường như chúng không có ý định đâm chồi nảy lộc trước khi mùa xuân đến. Khuôn viên trường yên tĩnh chỉ có tiếng gió, nhưng hầu hết ánh đèn trong khu ký túc xá đều sáng, cửa sổ kính hình thành từng khối vuông nhỏ phát sáng, trong khối vuông lại là những sinh viên đại học thức đêm.

Cô lẳng lặng đứng ở ban công một lát, rồi cụp mắt vào phòng.

Du Lê mất một tuần mới dần quen với cuộc sống sau khi trọng sinh, không đến mức giống như lúc mới trọng sinh, ngay cả nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ cũng có thể giật nảy mình.

Trong một tuần này, cô đã nghĩ đến việc đến gặp Hoắc Trầm, người bây giờ tên là Hoắc Trấn Dư, nhưng hai người không cùng trường, ngày nào cô cũng học kín lịch cô nên vẫn chưa đi được. Trong khoảng thời gian này khi vừa đến tối, cô lại vô cùng hối hận vì lúc trước đã chạy trốn khỏi bệnh viện, nên ngay cả số điện thoại của anh cũng không có, muốn gửi tin nhắn liên lạc một chút cũng không được.

Đúng vậy, cô đã hoàn toàn chấp nhận sự thật mình trọng sinh, đã quyết định chấp nhận việc bắt đầu từ con số không với Hoắc Trầm. Nhưng cô không có ký ức năm 18 tuổi, cô sợ mình sẽ vô tình thay đổi quỹ đạo cuộc đời, chuyện này có liên quan đến Hoắc Trầm, nên cô định chủ động trước, chứ không phải bị động chờ duyên phận đến.

Điều kiện tiên quyết là cô phải dành thời gian đến đại học B một chuyến.

Cũng may, rất nhanh đã đến cuối tuần, cuối cùng cô đã có thời gian rảnh rỗi.

Sáng sớm thứ bảy, cô vui vẻ thức dậy, sau đó bất đắc dĩ tìm được một chiếc áo lông màu trắng ở trong đống quần áo kiểu dáng ‘cũ’, mặc vào rồi đeo túi nhỏ ra ngoài.

Bởi vì ra ngoài quá sớm, nên khi cô đến đại học B của Hoắc Trầm mới hơn bảy giờ, khuôn viên trường vào cuối tuần vô cùng yên tĩnh, gần như suốt đoạn đường cô đi không gặp được mấy người.

Du Lê nhớ đường cũ tìm được ký túc xá của Hoắc Trầm, sau đó đứng bên gốc cây long não dưới tầng lặng lẽ chờ. Gió hơi mạnh, chỗ cô đứng lại là giữa hai tòa nhà, hai bên đều không có gì cản gió, chỉ đứng một lát tay chân liền lạnh cóng.

Còn đói nữa.

Cô xoa xoa cái bụng kêu ùng ục, rất muốn đến căng tin ăn chút gì đó, nhưng cô sợ bỏ lỡ Hoắc Trầm nên cuối cùng vẫn nhịn cho qua. Chưa ăn sáng, còn đứng hóng gió, nhiệt độ trên người tản đi nhanh chóng, ngay cả dì quản lý ký túc xá cũng nhìn không nổi, đi tới đầu hành lang, gọi cô lại đây ngồi.

Cô lễ phép nói tiếng cảm ơn, chạy vào hành lang rồi ngồi xuống tiếp tục chờ đợi. Thời gian trôi qua, người ra vào trong hành lang cũng nhiều lên, nhưng vẫn không thấy Hoắc Trầm đâu. Du Lê chán nản nhìn người qua lại, rất nhanh sau đó liền cảm thấy buồn ngủ.

Tối qua cô ngủ không ngon, buổi sáng lại dậy quá sớm, lúc này có chút không chịu nổi, đầu gật gà gật gù như gà mổ thóc, thỉnh thoảng lại đột nhiên bừng tỉnh.

Đôi mắt của cô vô thức nhắm lại, lông mi vừa dày vừa cong, trên má trắng nõn có hai lúm đồng tiền nhỏ, cùng với mái tóc dài, trông giống như búp bê, dù đang ngồi lặng lẽ trong góc, nhưng vẫn thu hút ánh mắt của không ít người.

Khi Hoắc Trấn Dư từ bên ngoài đi vào, cô đang ngủ say, cúi đầu cuộn tròn lại, áo lông màu trắng làm cô trông giống như một quả bông nhỏ.

“Lão đại, tôi đói quá, chúng ta ăn cơm trước rồi về ngủ được không?” Mập ngáp một cái thương lượng với anh.

“Buồn ngủ, không ăn.” Hoắc Trấn Dư từ chối ngắn gọn.

“Cả đêm không ăn gì rồi, cậu ngủ được sao?” Mập hỏi.

Hoắc Trấn Dư lười nhác đi về phía trước, đáp lại ngắn gọn giản như cũ: “Được.”

Mập nhất thời không biết nói gì, đi theo anh vào hành lang, vừa định khuyên thêm hai câu thì thấy anh đột nhiên dừng lại, lập tức vui mừng: “Đi ăn cơm à?”

Hoắc Trấn Dư không trả lời câu hỏi của anh ấy, anh quay đầu nhìn quả bông trong góc.

Mập nghi hoặc nhìn theo ánh mắt anh, sau khi thấy rõ thì kinh hô một tiếng: “Người này là ai, sao lại ngủ ở đây?”

Dứt lời, anh ấy ngó đầu nhìn, mơ hồ thấy được nửa khuôn mặt của đối phương, đang cảm thấy quen mắt thì Hoắc Trấn Dư đã đi qua anh ấy, đi thẳng đến góc hành lang.

Du Lê tuy đã ngủ rồi, nhưng ngủ không yên vì xung quanh quá lạnh, nên khi có người tới gần, cô vẫn theo bản năng ngẩng đầu lên. Khi khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt, cô có chút trì độn không kịp phản ứng.

“Không nhớ tôi?” Hoắc Trấn Dư nhìn cô chằm chằm.

Du Lê chớp mắt một cái: “Hoắc Trấn Dư?”

“Cô biết tên tôi?” Hoắc Trấn Dư nhếch khóe môi, đôi mắt phượng lộ ra chút lưu manh: “Sao lại biết?”

Du Lê đứng dậy, nhìn chằm chằm gương mặt non nớt của anh một lát, không nhịn được cười lộ ra má lúm đồng tiền. Thật không ngờ, có một ngày cô lại có thể nhìn thấy anh năm 19 tuổi.

“Cười cái gì?” Hoắc Trấn Dư nhướng mày.

Nụ cười của Du Lê càng tươi, khóe môi Hoắc Trấn Dư cũng nhếch lên, im lặng đối diện với cô, trong lúc hai người đều không nói lời nào, Mập đột nhiên chen vào: “Cô không phải là nữ sinh hôm đó báo tin cho chúng tôi sao?”

Du Lê dừng một chút nhìn Mập, nhìn thấy Mập bây giờ còn đeo kính gọng đen thịnh hành năm 2013, mặc áo hoodies màu sắc kỳ quái, cô lại nghĩ đến anh ấy năm 2020 tự nhận mình là tinh anh của thời đại, luôn mặc vest đeo cà vạt, cô không nhịn được mỉm cười.

Nụ cười còn ngọt ngào hơn lúc nãy.

Hoắc Trấn Dư dừng một chút, lông mày hơi nhíu lại.

Mập nhìn đôi mắt cong cong của cô, sửng sốt bị cô cười đến đỏ mặt, đang muốn nói gì đó thì Hoắc Trấn Dư đột nhiên xê dịch bước chân, ngăn cản hai người họ đối mặt, không đợi Mập mở miệng, anh đã hỏi Du Lê trước một bước: “Ăn sáng chưa?”

“Vẫn chưa.” Anh vừa hỏi, toàn bộ sự chú ý của Du Lê liền trở lại trên người anh.

Khóe môi Hoắc Trấn Dư nhếch lên: “Tôi cũng chưa ăn.”

“Vậy chúng ta cùng đi đi.” Du Lê lập tức đáp lại. Mục đích hôm nay cô đến là để kéo gần khoảng cách với anh, sau đó từ từ tán đổ.

Tin rằng dưới sự nỗ lực của cô, bọn họ nhất định sẽ tốt như trước khi cô trọng sinh.

Hoắc Trấn Dư lười biếng đáp một tiếng, xoay người đi ra ký túc xá, Du Lê vội vàng đi theo.

Mập: “......” Không phải cậu không ăn sáng sao?

Anh ấy nhìn hai người một cao một thấp đi ra ngoài, sửng sốt một lúc lâu rồi gọi theo Hoắc Trấn Dư: “Lão đại, có phải cậu quên tôi rồi không?”

“Về phòng chờ đi, mang cơm về cho cậu.” Hoắc Trấn Dư vô nhân tính cắt đứt ý định đi theo của anh ấy.

Mập đứng lẻ loi ở đầu hành lang, cảm thấy trẻ mồ côi trên thế giới cũng không đáng thương bằng anh ấy.

Du Lê đi theo Hoắc Trấn Dư đến căng tin, vừa đi vừa hỏi: “Anh có mang theo thẻ ăn không?” Căng tin đại học B chỉ có thể quẹt thẻ mua đồ ăn, cô phải hỏi trước.

“Mang.”

Du Lê đã yên tâm rồi, khi gần đến căng tin, cô nhớ tới tình trạng hiện tại của hai người vẫn là người xa lạ, cô cảm thấy mình phải khách sáo một chút: “Em không có thẻ ăn, anh quẹt giúp em nhé, em trả anh tiền mặt.”

Hoắc Trấn Dư dừng bước, như cười như không nhìn cô: “Cô nghĩ tôi đưa cô tới đây ăn sáng, là để chia AA với cô à?”

“...... Em chỉ tùy tiện nói thôi, thật ra em không mang tiền.” Du Lê nhạy cảm nhận ra tâm trạng của anh, ngoan ngoãn nói tiếp một câu: “Anh mời em ăn sáng đi.”

Lúc này Hoắc Trấn Dư mới hài lòng, đưa cô vào căng tin. Bây giờ đã tám giờ hơn, người trong căng tin càng lúc càng đông, hai người vừa đi vào đã suýt nữa bị người đi ra từ bên trong tách ra, cũng may Hoắc Trấn Dư dùng bàn tay to lớn của mình kéo cô đến trước mặt anh, đẩy cô đi về phía cửa sổ.

Du Lê ngoan ngoãn đi trước anh, tập trung xem thực đơn trên tấm biển lớn trước mặt, cô cũng không để ý đến những ánh mắt tò mò xung quanh.

“Có muốn ăn gì không?” Hoắc Trấn Dư buông cô ra, đứng bên cạnh cô.

Du Lê suy nghĩ một chút rồi gọi món thường ăn nhất mỗi khi cô đến trường tìm anh: “Bánh khoai tây và cháo kê.”

“Chỉ vậy thôi sao?” Hoắc Trấn Dư liếc mắt nhìn.

Du Lê gật đầu, nhưng ánh mắt lại chuyển qua hộp cà và bánh quẩy ở khu bên cạnh.

Hoắc Trấn Dư liếc mắt nhìn cô một cái: “Đến bàn ăn chờ đi.”

“Ừm.”

Sau khi Du Lê đáp lại, cô đi tìm chỗ ngồi, không bao lâu sau đã thấy anh bưng đĩa ăn tới, trên đĩa không chỉ có bánh khoai tây và cháo kê, mà còn có hộp cà và bánh quẩy, cô yên lặng cúi đầu, giấu đi ánh mắt đột nhiên sáng lên.

“Ăn thôi.” Hoắc Trấn Dư đẩy đĩa ăn đến trước mặt cô.

Du Lê nói: “Em không ăn được nhiều như vậy.”

“Không phải của riêng cô.” Hoắc Trấn Dư nói rồi cầm đũa gắp quẩy.

Du Lê nhận ra cô tự mình đa tình, lúng túng gật gật đầu, ngoan ngoãn cầm bánh khoai tây lên ăn, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hộp cà và bánh quẩy trên bàn ăn.

Bánh khoai tây ăn được nửa chừng, Hoắc Trấn Dư đột nhiên vươn tay về phía cô, Du Lê sửng sốt, tay nhanh hơn não đưa bánh ra, đến khi cô lấy lại bình tĩnh, Hoắc Trấn Dư đã bắt đầu ăn nửa cái bánh còn lại của cô: “Mùi vị cũng không tệ lắm, bánh là của tôi rồi.”

Du Lê: “......”

“Hộp cà và bánh quẩy cho cô.” Hoắc Trấn Dư còn nói thêm một câu.

Bọn họ vẫn là người xa lạ, sao anh lại tốt với cô như vậy? Du Lê chần chờ nhìn anh, cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ lớn mật.

“Hoắc Trầm?” Cô thử thăm dò.

Hoắc Trấn Dư nhướng mày nhìn cô: “Hửm?”

“Hôn lễ, lên tầng, trọng sinh?” Trái tim Du Lê đập thình thịch, vừa khẩn trương nói ra những từ khóa mấu chốt, vừa cố gắng tìm ra manh mối từ vẻ mặt của anh.

Đúng vậy, cô nghi ngờ Hoắc Trầm cũng trọng sinh.

Hoắc Trấn Dư nhíu mày, nhìn cô không nói lời nào.

“Anh nghĩ đi, hôn lễ và cả bí mật.” Du Lê nhắc nhở.

Hoắc Trấn Dư nhìn cô im lặng một lúc, anh nhíu mày hỏi: “Lát nữa có rảnh không?”

... Có.” Du Lê còn nhìn anh chằm chằm, chờ đợi phản ứng của anh.

“Mau ăn đi, ăn xong tôi dẫn cô ra ngoài một chuyến.” Vẻ mặt Hoắc Trấn Dư dịu lại.

Du Lê liếʍ môi dưới khô khốc, đôi môi vốn đã đỏ mọng của cô hơi ươn ướt: “Anh muốn nói chuyện riêng với em về những từ em vừa nói sao?”

Ánh mắt Hoắc Trấn Dư chuyển xuống môi cô, im lặng một lúc rồi lặng lẽ rời mắt, gật đầu qua loa.

Ánh mắt Du Lê sáng lên, lúc này không quan tâm đến việc ăn uống nữa, cô đứng dậy: “Vậy bây giờ đi luôn.”

“Ăn trước đi.” Hoắc Trấn Dư từ chối.

Du Lê không tình nguyện lắm, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt anh, cô vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, điên cuồng ăn hết bữa sáng rồi thúc giục anh. Hoắc Trấn Dư nhìn cô một cái, trầm tư đi bên cạnh cô, tùy anh không nhìn cô nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sáng rực của cô.

Sáng thứ bảy, taxi đỗ đầy ở ngoài cổng trường, hai người vừa ra khỏi cổng trường thì lên xe, khi không gian kín chỉ còn lại hai người họ và tài xế, Du Lê nóng lòng hỏi: “Anh định đưa em đi đâu?”

Hoắc Trấn Dư nhìn cô, thấy rõ bóng dáng của mình từ đôi mắt trong veo của cô. Anh im lặng một lát rồi chậm rãi nói: “Đến lúc đó cô sẽ biết.” Dứt lời, anh nhìn tài xế phía trước: “Bác tài, đến ngã tư đại lộ Trung Châu và phố Hối Lợi.”

Du Lê: “?” Sao cô cảm thấy địa chỉ này có chút quen tai?