Em Thật Sự Không Đạp Một Chân Hai Thuyền

Chương 1: Cô trọng sinh rồi

Trên tầng cao nhất của khách sạn, trên sô pha ở góc phòng thay đồ.

“Váy cưới...... Váy cưới sắp rách rồi!” Giọng Du Lê hơi run lên, nghe như sắp khóc.

Hoắc Trầm nhẫn nại dỗ dành: “Không sao, mua thêm.”

“Hôm nay kết hôn, mua thêm thì có ích gì!” Du Lê không chịu được đẩy anh ra.

Hoắc Trầm vẫn không nỡ bắt nạt quá mạnh tay, hôn lên môi cô rồi kéo cô lại: “Quay lưng qua đây.”

“...... Làm gì đó?” Du Lê cảnh giác níu lấy ngực, lặng lẽ cách xa anh một bước.

Hoắc Trầm bất đắc dĩ: “Anh kéo khóa giúp em.”

Du Lê bĩu môi, kéo chiếc váy cưới dài xoay lưng lại, phía sau cô có một tấm gương, nên vừa hay nhìn thấy trong gương có mình và Hoắc Trầm ở đằng sau.

Anh có đôi mắt phượng hẹp dài, thích nhìn người khác bằng nửa con mắt, khí chất tản mạn, khiến người ta có cảm giác mâu thuẫn không dễ ở chung, nhưng không có tính công kích.

Nhưng cô biết, đôi khi người đàn ông phía sau sẽ không giấu được vẻ tùy ý và bồng bột, nhưng bình thường anh vẫn luôn trầm ổn, hướng nội, làm cái gì cũng trong dáng vẻ không so đo tính toán, nhất là đối với cô, thậm chí còn tốt hơn thế, có lẽ khuyết điểm duy nhất của anh chính là ở trên giường quá bá đạo.

“Đang nghĩ gì thế?” Hoắc Trầm kéo khoá giúp cô rồi ôm cô từ sau lưng, cũng nhìn hai người trong gương.

Du Lê theo thói quen dựa vào anh, đem cả người giao hết cho anh: “Nhớ anh.”

“Hửm?”

“Em yêu anh.” Du Lê mỉm cười, trên má có hai lúm đồng tiền nho nhỏ.

Hoắc Trầm bình tĩnh nhìn vào gương, một lúc sau cúi đầu ngửi cái cổ trắng nõn của cô, Du Lê thấy anh làm như vậy liền né tránh, vừa cười vừa nhỏ giọng oán giận: “Đừng làm loạn, hôn lễ sắp bắt đầu rồi.”

“Không thích hôn lễ.” Giọng Hoắc Trầm rầu rĩ. Bởi vì hôn lễ mà bị từ chối hai lần, anh không buồn bực mới là lạ.

Du Lê bật cười: “Là ai nhất quyết muốn tổ chức hôn lễ, bây giờ lại không thích?”

“Không thích cũng không thể không tổ chức, người khác có, Cá Nhỏ của chúng ta cũng phải có.” Hoắc Trầm hôn lên tóc cô, cuối cùng chịu lùi lại một bước buông cô ra, nhưng vừa buông ra, anh liền đưa tay về phía cô: “Đi thôi, Hoắc phu nhân, hôn lễ sắp bắt đầu rồi.”

Du Lê bị anh chọc cười, cười đủ rồi mới nắm lấy tay anh, chậm rãi đi đến hội trường.

Bọn họ tổ chức hôn lễ riêng tư theo kiểu gia đình, chỉ mời mười mấy người thân, bạn bè nhưng lại bao trọn khách sạn, nên dọc đường đi ngoại trừ nhân viên phục vụ, cũng không gặp phải ai khác.

Trước khi lên sân khấu, Du Lê nhỏ giọng hỏi: “Căng thẳng không?”

“Không căng thẳng.” Hoắc Trầm bình tĩnh trả lời.

Du Lê chớp chớp mắt: “Nhưng mồ hôi trong lòng bàn tay anh làm tay em ướt đẫm rồi.”

Hoắc Trầm dừng lại, lặng lẽ thu tay đang nắm tay cô, muốn tìm khăn giấy lau một chút, nhưng phát hiện lòng bàn tay mình không có chút mồ hôi nào, anh nhìn lại Du Lê đang đắc ý với trò đùa của mình.

Hoắc Trầm híp mắt, cúi người thì thầm vào bên tai cô: “Chờ đến khi hôn lễ kết thúc, em không chỉ ướt tay không đâu.”

Ý cười trên mặt Du Lê cứng đờ, rồi hai má hơi ửng hồng. Hoắc Trầm nhìn cô gái ngại ngùng, khẽ cười một tiếng, rồi cầm tay tay.

Cửa hội trường mở ra, đồng thời khúc nhạc hôn lễ cũng vang lên. Du Lê thở nhẹ một hơi, hai người nhìn nhau rồi cùng đi vào trong.

Hôn lễ nhỏ, các phân đoạn cũng khá đơn giản, trước khi trao nhẫn, có thể kể lại một chuyện khi yêu đương.

Micro được đưa tới tay Du Lê trước, cô thầm hít một hơi, đang định đọc lại phần bản thảo cô đã vất vả chuẩn bị mấy ngày, lại phát hiện đầu óc trống rỗng.

Hoắc Trầm vẫn mỉm cười nhìn cô, khi thấy cô im lặng liền hiểu ra, anh vỗ lưng trấn an cô, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của khách mời bên dưới, trực tiếp hỏi nàng: “Có cần hủy bỏ phân đoạn này không?”

Du Lê nghĩ một lúc rồi nghiêm túc lắc đầu: “Không cần.” Hôn lễ vốn dĩ đã đơn giản, nếu ngay cả phân đoạn này cũng hủy bỏ, vậy thật sự không còn gì nữa.

“Không cần miễn cưỡng.” Ngón cái Hoắc Trầm nhẹ nhàng xoa mu bàn tay nàng, mang theo ý trấn an vô cùng rõ ràng.

“Không miễn cưỡng.”

Hoắc Trầm thấy cô cương quyết như vậy, cũng không nói thêm, chỉ đứng bên cạnh cô giống như một ngọn núi đáng tin cậy.

Du Lê cùng anh đan mười ngón tay vào nhau, cố gắng nhớ lại nội dung bản thảo, nhưng một chút cũng không nhớ ra, chỉ có thể nghĩ văn ngay hiện trường: “Lần đầu tiên tôi và Hoắc Trầm gặp nhau, là ở trong phòng bệnh của bệnh viện......”

Vẻ mặt Hoắc Trầm khẽ thay đổi, im lặng nghe cô nói.

“Tôi ngất xỉu phải nhập viện. Khi mở mắt ra phát hiện ký ức của mình chỉ dừng lại ở một năm trước, còn năm lớp 11 đó đối với tôi là một khoảng hoàn toàn trống rỗng,” Du Lê nhớ lại trước kia, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Điều khiến tôi hoảng loạn nhất chính là, anh ấy đứng trong phòng bệnh với dáng vẻ muốn cùng tôi đồng quy vu tận, hại tôi tưởng rằng mình trong khoảng thời gian mất trí nhớ đó đã nợ tiền anh ấy.”

Lời nói của cô làm cho khách mời bên dưới cười vang, khóe môi Hoắc Trầm cũng hơi cong lên.

Du Lê im lặng một chút, mới tiếp tục nói: “Lúc đó anh ấy rất mâu thuẫn, luôn thích nhìn chằm chằm tôi, khiến tôi vô cùng hoảng sợ, mãi đến sau này quen biết bạn của anh ấy, mới biết thì ra trước đây chúng tôi từng yêu nhau.”

“Khoảng thời gian đó, tôi luôn cảm thấy không được tự nhiên, cảm thấy mình bị anh ấy coi là người thay thế khi bị mất trí nhớ. Sau đó, tôi mới dần dần ngẫm lại cẩn thận, bất kể trước hay sau khi mất trí nhớ, vẫn đều là tôi, sao tôi có thể trở thành người thay thế của chính mình được, tôi cũng không cần phải xoắn xuýt vì mấy điều này.”

“Sau đó cũng không biết tại sao lại rung động, rồi yêu đương, cầu hôn, mãi cho đến hôm nay. Tuy thỉnh thoảng có cãi nhau, nhưng bình thường đều rất ổn,” Du Lê miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ, nhìn về phía Hoắc Trầm Thời, trong mắt chỉ toàn là ngọt ngào: “Em cũng có niềm tin sẽ ở bên anh cả đời.”

“Tuyệt!” Có khách mời bên dưới hét lên, và ngay lập tức có tiếng reo hò.

Du Lê thầm thở phào nhẹ nhõm, đưa micro cho Hoắc Trầm: “Đến lượt anh.”

Hoắc Trầm cầm tay cô và cầm micro: “Anh cũng yêu em.”

Du Lê: “......Sau đó thì sao?

“Không còn sớm, dùng bữa thôi.” Hoắc Trầm thấy Du Lê ngơ ngác, trong mắt hiện lên ý cười.

Du Lê: “......”

Những người khác: “......”

Các phân đoạn dưới sự thúc giục của chú rể nhanh chóng được tiến hành, tuyên thệ xong liền đến lúc trao nhẫn.

Khi nhẫn kim cương đeo lên ngón áp út, Du Lê nhỏ giọng hỏi: “Anh cũng quên bản thảo à?”

“Đâu có.”

“Vậy tại sao không nói gì?” Du Lê ngờ vực.

“Bọn họ ồn ào quá, lãng phí tình cảm của anh, nếu em muốn nghe, chúng ta về nhà rồi nói.” Hoắc Trầm dỗ dành, ánh mắt lại nhìn xuống đôi chân đi giày cao gót của cô.

Rất đẹp nhưng không hợp để đứng lâu.

Du Lê nghe anh nói vậy, hai má dường như phiếm hồng: “Ừm, vậy chúng ta về nhà rồi nói.”

Phần cuối cùng của hôn lễ là kết thúc trong lời thì thầm của hai người, sau đó là tiệc cưới. Hôm nay có rất nhiều bạn bè thời niên thiếu lặn lội đường xa đến đây, uống rượu là chuyện không thể tránh khỏi, Hoắc Trầm cũng biết điều này, vì thế đã đưa Du Lê về nhà trước, chuẩn bị một mình vào hang sói.

“Anh uống ít thôi.” Du Lê lo lắng dặn dò.

“Được.” Hoắc Trầm hôn môi cô, rồi mới lái xe rời đi.

Đến ba giờ chiều anh mới quay lại, Du Lê cũng đợi đến ba giờ, vừa nghe thấy có tiếng động dưới tầng, lập tức chạy chân trần chạy, vừa chạy đến phòng khách đã thấy anh đi vào, chưa tới gần đã ngửi thấy mùi rượu.

“Cá Nhỏ.” Hoắc Trầm lười biếng vươn tay về phía cô.

Du Lê nhíu mày đi tới, bị anh ôm lấy, cô bất mãn hỏi: “Không phải anh đã đồng ý với em sẽ uống ít thôi sao?”

“Ừm, không uống nhiều mà.” Hoắc Trầm theo thói quen vùi mặt vào cổ cô.

Du Lê không tin: “Vậy tại sao toàn thân đầy mùi rượu thế này?”

“Bởi vì muốn giả say, chỉ có thể đổ chút rượu lên người.” Hoắc Trầm nói xong đứng thẳng dậy, đáy mắt quả nhiên không hề say chút nào.

Du Lê bật cười: “Sao anh lại gian sảo như vậy chứ.”

“Hết cách rồi, ai bảo anh đồng ý với vợ rồi.” Hoắc Trầm ghé sát vào muốn hôn, nhưng còn chưa hôn đến, ánh mắt đã quét đến đôi chân trần của cô, nhíu mày: “Anh đã nói với em rồi, không được đi chân trần.”

“......Bây giờ lại không lạnh.” Du Lê nhỏ giọng nói.

“Không lạnh cũng không được.” Hoắc Trầm nói rồi ôm cô lên sô pha, dùng gối ôm che chân cho cô: “Chờ anh một chút, anh lên tầng lấy dép cho em.”

“Được.”

Sau khi Du Lê ngoan ngoãn đưa mắt nhìn anh lên tầng, cô ngồi trên sô pha chờ, nhưng đợi một phút, hai phút, mười phút vẫn chưa thấy anh quay lại, trong lòng Du Lê đột nhiên có chút bất an. Cô nhất thời quên lời dặn dò Hoắc Trầm không được đi chân trần, đi thẳng lên tầng.

Trên tầng không có ai.

Cô cố nén hoảng sợ gọi: “Hoắc Trầm?”

Không ai trả lời.

“......Hoắc Trầm đừng đùa nữa, anh còn trốn em, em sẽ không để ý tới anh nữa.” Cô vừa nói vừa sốt ruột tìm anh, nhưng tìm hết mọi góc cũng không thấy người đâu.

Sau khi liên tục tìm ba lần, cô hoàn toàn hoảng sợ, khi đang định xuống tầng thì đột nhiên nghe thấy tiếng động từ phòng tắm. Ánh mắt cô sáng lên, lao tới ngay lập tức, bởi vì chạy quá nhanh, sau khi đẩy cửa ra còn chạy thêm hai bước theo quán tính mới dừng lại.

Nhưng sau đó cô thấy xung quanh tối om, chỉ có đèn đường sáng lờ mờ.

...... Đèn đường?

Du Lê sững sờ nhìn mọi thứ xung quanh, dù là đèn đường điện áp bất ổn, hay là tòa nhà đổ nát với bức tường xám lộ ra gạch đỏ, tất cả đều rất quen thuộc với cô, cực kỳ giống nơi trước đây cô từng ở...... Nhưng không phải cô vào phòng tắm sao?

Du Lê cảm thấy đầu óc mình giống như chết máy, có thể tiếp nhận tất cả hình ảnh, nhưng không có khả năng phân tích, hoàn toàn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra trước mắt.

“Du Lê! Cậu còn đứng ngốc làm gì? Phía trước đang có đánh nhau, chúng ta đổi đường khác đi.”

Một giọng nữ quen thuộc không ngừng thúc giục.

Du Lê vô thức nhìn sang, thấy bạn học hồi trung học thường xuyên về nhà cùng cô.

Nhìn thấy bạn học không có gì kì lạ, điều kì lạ chính là cô ấy còn mặc đồng phục xanh trắng thời trung học. Du Lê ngẩn người nhìn bạn học, một lúc lâu sau lúng túng mở miệng: “Sao trông cậu trẻ vậy?”

“......Chị à, em mới mười bảy, đương nhiên là trẻ rồi.” Bạn học im lặng.

Không đúng, cô ấy rõ ràng cùng tuổi với cô, năm nay đã hai mươi lăm tuổi rồi, sao lại mới mười bảy được? Du Lê chần chờ nhìn cô ấy, có chút không xác định được cô ấy có đang nói đùa hay không.

Trong lúc cô đang ngây người, tiếng ồn ào ở khúc quẹo phía trước càng lúc càng lớn, hơn nữa còn có hướng đi về phía bên này, nữ sinh sốt ruột nhìn phía trước, vươn tay kéo cô đi: “Đừng ngây ra đó, những người kia đang hướng về bên này, còn không đi là đυ.ng phải đấy!”

Du Lê còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra trước mắt, nghe vậy liền vô thức đi theo cô ấy, khi sắp đi ra khỏi con hẻm, một giọng nói kiêu ngạo ngang ngược đột nhiên vang lên từ phía sau: “Đứng lại cho ông!”

Du Lê liền dừng bước, ngạc nhiên quay lại nhìn về phía phát ra giọng nói, sau khi thấy rõ dáng vẻ của đối phương thì mặt cô cứng đờ......

Người đàn ông mặc áo T – shirt rách và quần jean, đang ‘đánh’ nhau với đám côn đồ...... Là Hoắc Trầm?