Sau Khi Nữ Giả Nam Trang Bị Tử Địch Yêu Thầm

Chương 42: Trở về

Có tiện nghi chiếm chính là chuyện tốt, về phần bí thuật di lưu ở ngoài không nằm trong phạm vi suy xét của nàng.

Chỉ là nàng không nghĩ tới, ‘bất hạnh’ ngắn ngủn một khắc sau liền chân thật phát sinh.

Mặc Sĩ Tiên Vương thế nhưng tưởng đoạt xá nàng!

Không có do dự, Phó Điềm Điềm lập tức nhào tới Giang Thính Huyền đang ngồi trước bia đá.

Nàng tới gần đánh vỡ trận pháp trước đó Mặc Sĩ Tiên Vương thiết hạ, giữa mày Giang Thính Huyền hơi nhíu, đột nhiên mở mắt ra.

Hắn thấy gương mặt Phó Điềm Điềm cấp tốc tới gần, nàng trực tiếp bổ nhào vào trên người hắn, một ngụm cắn ở đầu vai hắn, còn mồm miệng rõ ràng nói: “Giang Thính Huyền, trợ giúp ta tu hành.”

Vết máu thẩm thấu bộ trang phục màu trắng, hệ thống ở trong đầu nàng đều xem đến ngây người.

Nó biết ký chủ luôn luôn không câu nệ tiểu tiết, lòng mang nghiệp lớn, nhưng không nghĩ tới nàng hung tàn như vậy.

Giang Thính Huyền tự nhiên không muốn, quan hệ giữa hắn và Phó Điềm Điềm cũng không có tốt đến loại trình độ này, trong khoảnh khắc, hệ thống liền thấy lòng bàn tay của hắn toát ra băng quang màu xanh, phảng phất nháy mắt tiếp theo liền phải một mũi băng nhọn thọc chết nàng.

Phó Điềm Điềm không chút hoang mang, một bên chịu đựng đau đớn, một bên vận chuyển nguyệt linh, giờ khắc này, nàng cảm giác được lực hấp dẫn không gì sánh kịp trên người Giang Thính Huyền —— đây là do bí thuật.

Giang Thính Huyền cũng thế.

Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt của hắn đột nhiên dâng lên màu đỏ đậm dày đặc, phảng phất hỏa khí cả người dâng lên, băng trong lòng bàn tay nhanh chóng tan rã, lực lượng hệ băng và tinh lực đạm sắc đan chéo trong đó, đẹp mỹ lệ.

Phó Điềm Điềm sau đó mới buông hàm răng ra, khuôn mặt nàng thay đổi, hiện ra một tia nhu nhược, bay nhanh từ trong túi giới tử lấy ra một chiếc ngọc giản dán ở giữa mày hắn, linh lực dũng mãnh tràn vào, nàng vội vàng nói: “Tiền bối muốn đoạt xá ta, giúp ta!”

Nếu dựa theo tình huống bình thường, dù cho Mặc Sĩ Tiên Vương muốn đoạt xá nàng, Giang Thính Huyền ước chừng cũng sẽ không có rung động, rốt cuộc bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau, có thể nhắc nhở vài câu đã là hắn lương thiện.

Nhưng tình huống hiện tại không giống nhau.

Công pháp tương hút, hơn nữa Phó Điềm Điềm chủ động, hắn không thể nói không hề có lực chống cự, nhưng cũng khó có thể kháng cự, rốt cuộc cảm giác thân thể là chân thật nhất.

Sắc mặt Giang Thính Huyền đỏ đậm, chỉ cảm thấy nữ tử trước mặt thân cận vô cùng, có loại khát vọng da thịt tương dán đột nhiên sinh ra, thân thể và tư duy giống như chia lìa.

Mà Phó Điềm Điềm vốn là chủ động, ở dưới công pháp thúc giục càng mạnh mẽ, cộng thêm linh thức trong đầu hỗn độn, phảng phất bốc cháy lên một ngọn lửa, mà Giang Thính Huyền trước mặt chính là dòng suối mát.

Nàng có chút thống khổ cắn răng, dứt khoát trực tiếp động thủ xé quần áo, một bên xé một bên còn oán giận: “Ngươi mặc kín mít như vậy làm gì? Đây là loại quần áo gì, kéo cũng không kéo ra nổi.”

Trong lúc hỗn độn nàng đã quên bạch y trên người Giang Thính Huyền cũng là một kiện pháp bào tiếng tăm lừng lẫy, tên là ‘ Phiêu Vân ’, giống như vân bào vạn túng của nàng.

Nhưng vô luận như thế nào, nàng bằng vào công pháp, vị trí chủ động cùng một cỗ lực hung tàn thành công đè Giang Thính Huyền ở trong đại điện, hai người giống như cắn xé, tinh lực và nguyệt lực tự quanh thân dâng lên, đan xen ngang dọc, dần dần bện ra một chiếc võng lớn tinh mịn, chiếc võng lớn khép lại, giống một cái kén bịt kín hai người, lực phong ấn tràn ngập ở trong kén.