Hình ảnh sau đó có chút ‘tàn bạo’, hệ thống trực tiếp che chắn, nó không nghĩ xem đông cung sống giữa ký chủ và vai ác.
Tóm lại thật lâu thật lâu sau, hơi thở xao động trong đại điện biến mất, hệ thống mới từ trong che chắn buông chính mình ra, sau đó liền thấy ký chủ mặc áo đơn ngồi ở trong một cái kén rách, đầu vai khoác một kiện áo ngoài, chỗ cổ còn có vệt đỏ khả nghi. Thần sắc nàng uể oải, trong miệng ngậm một linh quả từ từ ăn, giống như đang bổ sung thể lực sau khi ‘đánh nhau’.
Bên người nàng, Giang Thính Huyền nằm chau mày, đôi mắt nhắm chặt, vị thần nhị đại này trên người đắp pháp y ‘Phiêu Vân’, sợi tóc hỗn độn rối tung, trên khuôn mặt tuấn mỹ có chút tái nhợt, lộ ra cánh tay trần trụi cùng dấu vết trên vai, bên người còn vương vãi vài món quần áo có chút rách nát, thoạt nhìn so với Phó Điềm Điềm còn ‘thảm thiết’ hơn nhiều.
Gặm xong linh quả trong miệng, Phó Điềm Điềm quay đầu nhìn hắn một cái, đứng dậy từ trong chiếc kén lớn đi ra.
Hệ thống không nhịn được nói: “Ký chủ, ngươi cứ rời đi như vậy sao?”
“Bằng không thì sao?”
Ngữ khí Phó Điềm Điềm rất có chút không sao cả: “Chờ khối băng chết kia đứng lên lấy băng thọc chết ta sao? Ta chỉ hút một ít tinh lực của hắn, còn đều đầu nhập vào trong phong ấn, ‘thải dương bổ âm’ này cũng không thể vẫn luôn dùng, mỗi lần cần cách một thời gian, không nhân lúc hắn còn chưa có tỉnh chạy nhanh đi, chờ lát nữa sẽ không đi được, thông qua lần giao lưu này, ta dám khẳng định ta hiện tại không phải đối thủ của hắn.”
Hệ thống không còn lời gì để nói.
Lặng im mấy tức, nó mới có chút do dự nói: “Nhưng ngươi và hắn……”
Nó không quá có thể nói ra miệng.
Dù là Long Ngạo Thiên, nhưng vừa mới ‘triền miên’ xong, sao có thể bình tĩnh như vậy!
Có lẽ là ngữ khí của nó ảnh hưởng đến Phó Điềm Điềm, nàng hơi hơi ngưng mi, nghĩ nghĩ, nói: “Cũng đúng, đi như vậy xác thật không tốt lắm, nói không chừng về sau còn phải lấy thân phận này giao tiếp cùng hắn.”
Nàng lại đi trở về bên người Giang Thính Huyền, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú kia của hắn trong chốc lát, Phó Điềm Điềm từ trong túi giới tử lấy ra khăn lụa.
Hơi ấp ủ một chút tình cảm, lấy linh lực làm bút, ở trên khăn lụa lưu lại mấy dòng chữ thanh tú.
‘Bèo nước gặp nhau, việc hôm nay liền coi như một hồi ảo mộng. Mộng tỉnh người tan, sự tình hoang đường, thần tử không cần vì thế phiền não, ngươi và ta sẽ không gặp lại. ’
Sau khi viết thư xong, Phó Điềm Điềm gấp khăn lụa lại một cách gọn gàng, nghĩ nghĩ, lại từ trong túi giới tử tỉ mỉ chọn lựa một chiếc ngọc bội, nhẹ nhàng đặt hai kiện đồ này ở trong lòng bàn tay Giang Thính Huyền, nàng mới đứng dậy.
Hệ thống nhìn thấy trên mặt nàng lộ ra tươi cười vui sướиɠ: “Như vậy là được, ta lưu lại tín vật, về sau nói không chừng còn có thể dùng tới.”
An bài thỏa đáng hết thảy xong, Phó Điềm Điềm tri kỷ giúp thần tử bố trí một trận pháp che đậy, sau đó mới đi đến tấm bia đá, truyền một chút tàn lưu tinh lực của ‘thải dương bổ âm’ vào đồ án.
Sau khi đồ án bị lấp đầy phát ra quang mang nhạt nhẽo, rất nhanh liền biến thành một cái lốc xoáy mơ hồ không rõ.