Sau Khi Nữ Giả Nam Trang Bị Tử Địch Yêu Thầm

Chương 23: Mặc Sĩ Tiên Vương

Trước ngực nàng đeo ‘Huyền Thủy châu’ tuy rằng công năng chỉ có một, nhưng nguồn gốc từ hệ thống, là một Thần Khí cấp bậc cực cao, ngay cả chưởng giáo Thiên Cực cũng không thể nhìn thấu, người nói chuyện này chỉ liếc mắt một cái đã xem thấu ngụy trang của nàng, thậm chí ở trong nháy mắt làm Thần Khí này mất đi tác dụng.

Ngoại trừ người thủ hộ của bí cảnh này, nàng không nghĩ ra còn có sự tồn tại nào có thể làm được.

Người nọ lại lần nữa cười khẽ, vẫn chưa trả lời nàng: “Nam thanh niên cùng tiến vào đây với ngươi giống như là đồng môn, thoạt nhìn quan hệ các ngươi có vẻ không tốt lắm.”

Phục Thiên Lâm nhìn quanh, sắc mặt thản nhiên: “Đúng vậy, tiền bối có thể giúp ta gϊếŧ chết hắn sao?”

Trong lúc nói chuyện, linh khí của nàng lặng yên không một tiếng động tuần tra xung quanh.

“Có thể.”

Người nọ đáp một câu, chợt liền thấy sương mù màu trắng ngưng kết chỗ cửa đá, không trung hóa thành một đạo bóng người nửa trong suốt.

Trong mật thất tuy không có gió, nhưng ánh sáng sáng ngời, ngọn đèn dầu lộng lẫy, nàng rất dễ dàng liền thấy bóng người ngưng kết mà ra này mặc một bộ đồ tuyết trắng, tay áo dài thêu vô số dị thú huyền bí bằng chỉ vàng, trường bào tầng tầng lớp lớp, thập phần phức tạp ưu nhã.

Lại hướng lên trên, là một khuôn mặt tuấn mỹ lệnh trăng sao mặt trời cũng phải ảm đạm thất sắc, mái tóc dài rối tung như tuyết, đuôi tóc cùng ống tay áo rủ xuống đất, giữa mày có một phù văn kim sắc, mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ thắm, màu da tuyết trắng, giờ phút này đang bay giữa không trung, buông xuống mặt mày nhìn nàng, trong mắt giống như chiếu ảnh ngược vạn vật thế gian.

Ngay cả Phó Điềm Điềm cũng không khỏi ngây người trong chớp mắt, sau đó nàng không thể tưởng tượng mà dò hỏi hệ thống: “Sao không nặn cho ta gương mặt như kia?”

Hệ thống trầm mặc một cái chớp mắt, mới nói sang chuyện khác: “Ký chủ, hắn có thể là đồ cổ nào đó, không có ý tốt, ngươi ngàn vạn đừng bị sắc đẹp của hắn lừa!”

“Việc này còn cần phải nói sao? Phục Thiên Lâm ta ghét nhất là người khác soái hơn ta!”

Phó Điềm Điềm lấy tâm thái Long Ngạo Thiên tiêu chuẩn liếc mắt đánh giá vị ‘tiền bối’ này một cái, nháy mắt liền từ trong khuôn mặt đẹp đến thiên địa thất sắc kia tỉnh ngộ lại đây, rốt cuộc Long Ngạo Thiên chỉ có cảm giác với mỹ nữ.

Sau khi hiện ra thân hình, âm thanh như tiếng đàn của vị ‘tiền bối’ này càng dễ nghe hơn, hắn mỉm cười nhìn Phó Điềm Điềm, ngữ điệu nhu hòa ôn nhã: “Nhóc con, chỉ cần ngươi có thể thông qua khảo nghiệm của ta, ta có thể thực hiện bất luận nguyện vọng nào của ngươi.”

“Thật vậy chăng?”

Phó Điềm Điềm tức khắc chờ đợi nói: “Ta muốn thống trị thế giới cũng có thể sao?”

“……”

‘Tiền bối’ khuôn mặt tươi đẹp tuấn mỹ giống như dừng một chút, mới cười nói: “Có thể.”

Không nghĩ tới ‘tiền bối’ sẽ nói như vậy, Phó Điềm Điềm nghẹn lời trong chớp mắt, nghĩ đến điều gì, lại tiếp tục dò hỏi: “Ngài là ‘tiên’ sao?”

Tiên ở thời đại này là đại danh từ kỳ ngộ vô cùng lớn, nhưng đặt ở thượng cổ thậm chí thời kỳ viễn cổ, đây là xưng hô của một chủng tộc, xưng là ‘Tiên tộc’, nghe nói ‘Tiên tộc’ từng thống trị tu tiên giới.

‘Tiền bối’ bay giữa không trung, mỹ lệ mộng ảo, than nhỏ một tiếng, giống như nhớ tới quá khứ xa xăm, hắn chậm rãi nói: “Vô số kỷ nguyên trước kia, mọi người từng gọi ta là ‘tiên vương’.”

“Tiên vương?”

Phó Điềm Điềm rất là khϊếp sợ.