Giằng co đi xuống hiển nhiên không phải ý kiến hay, vào lúc này đồng môn tương tàn lại có vẻ quá mức nóng nảy, Giang Thính Huyền quay đầu nhìn về phía những đệ tử khác, hờ hững mở miệng: “Bí cảnh này chỉ đệ tử bí truyền đi vào, người không phải bí truyền, chờ tại đây.”
Hắn không phải là ngữ khí bàn bạc, mà là mệnh lệnh, lời này là nói với các đệ tử bí truyền, bao gồm cả người dưới trướng Phục Thiên Lâm.
Ánh mắt Phục Thiên Lâm khẽ nhúc nhích, vẫn chưa bởi vậy mà cảm thấy kinh ngạc, Giang Thính Huyền nói như vậy, tất nhiên là có chút nắm chắc nơi này nguy hiểm trí mạng đối với đệ tử dưới bí truyền, về phần thuận tiện nhắc nhở người dưới trướng hắn —— đổi lại thành Phục Thiên Lâm cũng sẽ làm như vậy.
Lần này, đệ tử đi tìm tòi bí mật đều là tinh nhuệ trong môn phái, vô luận hắn và Giang Thính Huyền tương lai ai kế thừa Thiên Cực tông, đệ tử đều là trụ cột vững vàng, phàm là người có cái nhìn đại cục đều sẽ không cố ý thiệt hại tinh anh tông môn của chính mình, cho dù là phe phái đối địch.
Suy nghĩ hơi đổi, Phục Thiên Lâm hơi nhếch khóe môi, nhìn về phía đệ tử của chính mình khẽ gật đầu.
Các đệ tử rất nhanh phân ra thành hai đội, một đội là bí truyền, nhân số ít, một đội là đệ tử nội môn, chiếm đại đa số.
Trước khi bước vào cửa đá, hắn nhìn về phía một đệ tử nội môn trầm ổn tương đối thân cận dưới trướng chính mình, nói: “Từ ngươi thống lĩnh các đệ tử còn lại.”
Sư đệ kia lập tức ngầm hiểu, ổn trọng chắp tay: “Sư huynh yên tâm.”
Phục Thiên Lâm sau đó mới gật đầu, đi đến cửa đá.
Phía sau, âm thanh lược hiện lo lắng của thiên mệnh chi tử và âm thanh như tiếng muỗi của Mạc sư đệ vang lên, đều nói ‘sư huynh cẩn thận’.
Phục Thiên Lâm không có quay đầu, chỉ tùy ý phất phất tay, liền cùng Giang Thính Huyền và các bí truyền khác bước vào cửa đá cổ xưa.
Quang hoa lưu chuyển trước mắt, vô số huyền bí xẹt qua tựa một cái chớp mắt, Phục Thiên Lâm chớp chớp mắt, chờ sau khi trước mắt một lần nữa trở nên rõ ràng, hắn đi tới một gian mật thất.
Bốn phía không có cửa sổ, nhưng khung đỉnh rất cao, không có vẻ áp lực, đi phía trước lại là một cửa đá bịt kín, không biết thông đến phương hướng nào.
Nơi đây chỉ có một mình hắn, Giang Thính Huyền còn có các đệ tử bí truyền khác đã không thấy tung tích.
Phục Thiên Lâm nhìn quanh một vòng, vốn định nói gì đó tới biểu đạt đánh giá của chính mình đối với bí cảnh, kết quả vừa mở miệng liền phát hiện không đúng.
Hắn nhanh chóng cúi đầu, nhìn thấy ngực chính mình phồng lên, mười ngón tay trở nên có chút mảnh khảnh, lại sờ sờ mặt, giống như hình dáng cũng nhu hòa hơn rất nhiều, mà mặt dây hình tròn trước ngực nàng đang tản ra ánh sáng sâu kín.
Phó Điềm Điềm sửng sốt trong chớp mắt, nhanh chóng ở trong đầu nói với hệ thống: “Sao ta lại biến trở về vậy?”
Nàng không thúc giục ‘Huyền Thủy châu’ được?
Không đợi hệ thống trả lời nàng, Phó Điềm Điềm liền nghe được một tiếng cười khẽ vang lên bên tai, âm thanh là tiếng nói nam tính trầm thấp, thập phần dễ nghe, như huyền âm mát lạnh.
“Nhóc con, ngươi thật thú vị.”
Âm thanh kia hiện ra vài phần sung sướиɠ, nhưng mờ ảo linh hoạt, làm người không phân rõ phát ra từ đâu.
Phó Điềm Điềm đầu tiên là nhíu mày, rất nhanh lại giãn mày ra, nàng chắp tay hành lễ với hư không trước mặt, âm thanh bình tĩnh nói: “Tiền bối chính là người thủ hộ bên trong bí cảnh này đi?”