Sau Khi Nữ Giả Nam Trang Bị Tử Địch Yêu Thầm

Chương 19: Chân chính vận khí

Hành động bọn họ nói chuyện với nhau đều bị Phục Thiên Lâm thu vào đáy mắt, hắn không tiếng động cong khóe môi lên, liếc mắt Giang Thính Huyền cách đó không xa, quay đầu nói với Trần Đình Vũ và Mạc Thanh Lệnh: “Chờ lát nữa hai ngươi theo sát ta.”

“Rõ.”

Trần Đình Vũ nghiêm túc gật đầu, theo ánh mắt hắn nhìn thoáng qua, giống như muốn nói gì, chần chờ một chút, hắn mới do dự lại thành khẩn mở miệng: “Sư huynh, ta cảm thấy vị Tịch Linh sư tỷ kia cũng không thích hợp với sư huynh, lấy phong tư của sư huynh, hẳn nên tìm một vị sư tỷ càng ôn nhu săn sóc hơn.”

Đây là cách nói tương đối uyển chuyển, trên thực tế Trần Đình Vũ cảm thấy Tịch Linh U vừa ý thần tử, chẳng qua Giang Thính Huyền quá lãnh đạm, nàng mới lắc lư qua lại giữa hai vị thiên kiêu, hưởng thụ cảm giác bị mọi người vây quanh ghen ghét, nữ tử sớm ba chiều bốn như vậy, dù cho thân phận có cao cũng không xứng với Phục Thiên sư huynh.

Mạc Thanh Lệnh bên cạnh hắn cũng lấy hết can đảm, nhỏ giọng nói như muỗi kêu: “Ta, ta cũng cảm thấy vậy.”

Hai vị sư đệ tuy rằng tu vi không cao, tâm địa lại vô cùng thuần phác, chỉ cảm thấy Phục Thiên sư huynh có ân với chính mình, nên dù có chút lời không dễ nghe cũng đúng sự thật bẩm báo.

Phục Thiên Lâm vẫn chưa trách bọn họ đi quá giới hạn, chỉ cười khẽ, ánh mắt nhiễm chút cao thâm khó đoán: “Sư đệ, trên đời này thích không chỉ có tình yêu.”

Thần sắc Trần Đình Vũ hơi khựng lại, không quá minh bạch ý của hắn, nhưng thấy sư huynh không có ý tứ giải thích, hắn đành phải rũ đôi mắt xuống, giống như lâm vào trầm tư.

Bên cạnh Mạc Thanh Lệnh đồng dạng như thế.

Nhất thời không nói chuyện, thẳng đến khi tất cả mọi người đều đã đến đông đủ.

Bốn vị trưởng lão chợt xuất hiện, đạp không mà tới, kết ấn trên không trung. Linh khí ngưng kết, trên bình nguyên ban đầu rộng lớn mở mang đột nhiên xuất hiện một đạo cửa ánh sáng thật lớn, cửa ánh sáng rất cao, ước chừng bằng hai ba tòa cung điện, giống như được xây từ linh khí, trung gian là lốc xoáy mơ hồ không rõ, có cảm giác mông lung.

Trần Đình Vũ và Mạc Thanh Lệnh lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ như vậy, gần như xem đến ngây người.

Phục Thiên Lâm lại không có cảm giác gì quá lớn, chỉ đảo qua mấy chữ phù ẩn hiện trên cửa.

Chữ thượng cổ hắn không quá quen thuộc, chỉ mơ hồ nhận được có hai chữ là ‘ Mặc Sĩ ’.

Mặc Sĩ?

Đây giống như là một dòng họ vô cùng cổ xưa.

Trong đầu hiện lên tin tức này, không kịp nghĩ nhiều, Phục Thiên Lâm đề cao âm thanh, nghiêm mặt nói: “Trưởng lão đã mở ra cửa bí cảnh, theo ta đi vào.”

Không đợi bên thần tử có phản ứng gì, Phục Thiên Lâm mang theo đệ tử phía sau thả người đi vào, không liếc mắt nhìn bọn họ một cái —— Phục Thiên thủ tịch luôn luôn kiêu ngạo như vậy, những người khác cũng đã quen.

Chờ xuyên qua cửa ánh sáng vào bên trong, Trần Đình Vũ và Mạc Thanh Lệnh mới thấy trước mắt đã là một mảnh thiên địa mới.

Ngoại trừ màu trắng mê mang không nhìn thấy bất luận đồ vật gì khác, khắp nơi các màu ánh sáng tới lui tuần tra, linh khí nồng đậm ập vào trước mặt, cộng thêm vô số kỳ trân dị thảo…… Nơi này cùng bên ngoài hoàn toàn là hai thế giới, người ở bên trong có loại cảm giác mộng ảo mỹ lệ.