Sau Khi Nữ Giả Nam Trang Bị Tử Địch Yêu Thầm

Chương 20: Mặc Sĩ Tiên Vương

“Đây là di tích ‘ tiên ’ lưu lại sao?”

Trong đám người, có người chấn động ra tiếng.

Cũng may mấy vị sư huynh dẫn đầu còn tương đối trấn định, thủ tịch Thiên Huyền Môn nhìn Phục Thiên Lâm, Giang Thính Huyền và Tịch Linh U, mở miệng nói: “Sự khổng lồ của nơi này vượt qua tưởng tượng của chúng ta, lối rẽ rất nhiều, các vị chuẩn bị làm như thế nào? Các tông tách ra hay cùng nhau đi thăm dò?”

Có thể cùng thời gian đi vào nơi này, mấy tông môn bọn họ đều tính là tương đối lân cận, quan hệ không tồi, cho nên mới có câu hỏi như vừa rồi.

Không đợi những người khác trả lời, Tịch Linh U mở miệng đầu tiên: “Tự nhiên là cùng nhau, người nhiều cũng an toàn hơn một chút.”

Không đợi giọng nói của nàng rơi xuống, liền nghe được Giang Thính Huyền hiếm thấy mở miệng: “Các tông tự mình thăm dò.”

Âm thanh hắn lạnh nhạt, ngữ khí bình đạm, lại có loại cảm giác chân thật đáng tin.

Tịch Linh U hơi hơi cắn cắn khóe môi, không lên tiếng.

Phục Thiên Lâm vẫn luôn mang theo ý cười như có như không, cũng không để bụng bọn họ nói cái gì, chỉ quay đầu thấp giọng hỏi Trần Đình Vũ: “Ngươi muốn đi vào con đường nào?”

Vị trí lúc này của bọn họ hẳn là điểm đầu bí cảnh, một mảnh khu vực cao rộng, đi ra bên ngoài có rất nhiều con đường nhỏ, mỗi một con đường thoạt nhìn đều không có cuối, ai cũng không biết cuối đường sẽ hội ngộ cái gì.

Trần Đình Vũ sửng sốt một chút, kinh ngạc hỏi: “Sư huynh, ngươi hỏi ta?”

“Bằng không thì sao?” Phục Thiên Lâm nhướng mày.

Biểu tình lập tức trở nên thực thận trọng, hắn ngừng thở, thập phần nghiêm túc mà cảm giác trong chốc lát, cuối cùng mới có một ít áy náy nói: “Sư huynh, tu vi ta quá thấp, cái gì cũng không cảm giác được.”

Hắn cảm thấy đây là Phục Thiên sư huynh muốn khảo nghiệm hắn, hoặc là muốn cho hắn rèn luyện, đáng tiếc hắn cái gì cũng không cảm giác ra được, cô phụ kỳ vọng của sư huynh.

Tươi cười của Phục Thiên Lâm bất biến, vẫn như cũ nói: “Không sao, cường giả cũng không phải một ngày là có thể biến mạnh, ngươi dựa theo trực giác của chính mình mà chọn, muốn đi con đường nào? Ngươi phải biết rằng, vận khí cũng là một loại thực lực.”

Trần Đình Vũ đột nhiên thấy áp lực, một hồi lâu mới dựa vào trực giác nhắm mắt lại chỉ tay.

Hắn chỉ chính là con đường chính giữa nhất kia.

Ánh mắt Phục Thiên Lâm hơi sáng, lập tức liền cười nói: “Được, chúng ta đi con đường này.”

Thiên mệnh chi tử chợt mở mắt ra, có chút hoảng loạn: “Sư huynh, hay cứ cẩn thận điều tra một phen đi, ta có chút lo lắng……”

“Lo lắng cái gì?”

Phục Thiên Lâm thập phần bừa bãi: “Bí cảnh ‘ tiên ’ , dù cẩn thận điều tra lại có thể nhìn ra được cái gì? Dù sao cũng đều là bằng vào vận khí, ta tin tưởng vận khí của ngươi.”

Trần Đình Vũ tức khắc lộ ra thần sắc cực kỳ cảm động.

Chuyện quan trọng như vậy, sư huynh thế nhưng tin tưởng phán đoán của hắn, điều này làm cho hắn có loại rung động nói không nên lời.

Bên cạnh, Mạc Thanh Lệnh lại có chút hâm mộ.

Phục Thiên sư huynh thật coi trọng Trần sư huynh……

Hâm mộ rất nhiều hắn lại sinh ra vài phần vui sướиɠ. Có Phục Thiên sư huynh trợ giúp, Trần sư huynh hẳn là rất nhanh sẽ có thể trở về vị trí thủ tịch ngoại môn, hắn thật cao hứng vì Trần sư huynh.

Hai vị ‘tiểu bằng hữu’ nghĩ như thế nào Phục Thiên Lâm không thể hiểu hết, hắn chỉ biết con đường mà thiên mệnh chi tử chọn khẳng định là tốt nhất.