Trần Đình Vũ ở bên cạnh nghe hắn nói chuyện xong, ngồi xổm xuống, mặt lộ vẻ tò mò: “Phục Thiên sư huynh, ngươi thật sự thích vị Tịch Linh sư tỷ kia sao?”
Trần Đình Vũ ở bên cạnh, không quá dám ngẩng đầu nhìn Mạc Thanh Lệnh cũng lặng lẽ dựng lỗ tai lên, muốn biết đáp án.
Phục Thiên Lâm tùy ý nhìn hắn một cái, ngữ khí có chút không chút để ý: “Đương nhiên, Tịch Linh sư muội mỹ lệ động lòng người, kiều tiếu đáng yêu, ta thích không phải thực bình thường sao?”
Thiên mệnh chi tử giống như không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, không khỏi há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng chỉ thấp giọng nói thầm một câu: “Ta cho rằng, không ai xứng đôi với Phục Thiên sư huynh……”
Những lời này cực kỳ lấy lòng Phục Thiên Lâm, hắn từ trên ghế ngồi dậy, thập phần sung sướиɠ vỗ vỗ bả vai vị sư đệ này, ở trong ánh mắt mờ mịt của sư đệ, khen ngợi: “Sư đệ, ngươi tiền đồ vô lượng.”
Thiên mệnh chi tử khen làm Phục Thiên Lâm đột nhiên thấy vui sướиɠ, thế cho nên dọc theo đường đi ý cười đều nhiều thêm vài phần.
Thẳng đến khi thuyền lục địa hành dừng ở trên bình nguyên Thiên Hoang rộng lớn, thấy các đệ tử tông môn khác cũng lục tục đi vào, Phục Thiên Lâm sau đó mới thu liễm vài phần tươi cười, cả người đứng đắn hơn rất nhiều.
Thời gian Thiên Cực tông tới không tính muộn cũng không tính sớm, nhưng Tịch Linh tông là tới trễ nhất.
Vị thiên chi kiều nữ kia của Tịch Linh tông mặc một kiện vũ y kim sắc vô cùng mỹ lệ, làm Phục Thiên Lâm đi đón nàng tươi cười nhạt đi rất nhiều —— bộ quần áo này chính là quà sinh nhật Giang Thính Huyền tặng cho nàng.
Có thể thấy được vị Tịch Linh sư muội này vẫn đối với thần tử có rất nhiều ảo tưởng.
Phục Thiên Lâm không nhịn được ở trong đầu nói cùng hệ thống: “Ta rốt cuộc biết vì sao nàng là nữ vai ác, quả nhiên hoa hòe loè loẹt giống hệt vai ác.”
Hệ thống không có cảm xúc gì, chỉ bình tĩnh nói: “Thực bình thường, ngươi rốt cuộc xuất thân lùm cỏ.”
Vị thiên chi kiều nữ này hiển nhiên thực hưởng thụ cảm giác được các thiên kiêu tranh đoạt, tuy rằng nàng thích Giang Thính Huyền hơn.
Ước chừng là nhìn thấy thần sắc hắn nhạt đi một phân, Tịch Linh U nhanh bước chân hơn đi ra khỏi thuyền lục địa hành, âm thanh mang theo chút thân cận nói: “Phục Thiên sư huynh, hoa lần trước sư huynh tặng cho U Nhi, U Nhi rất thích, mỗi ngày đều không nhịn được thưởng thức một phen.”
Sắc mặt Phục Thiên Lâm như thường, cười nói: “Sư muội thích là được.”
Trong đầu hắn lại nói cùng hệ thống: “Ta thích bộ dáng nàng thả thính, làm ra vẻ thật sự rõ ràng.”
Hệ thống không lời gì để nói.
Sau khi Tịch Linh U chào hỏi xong Phục Thiên Lâm, lại cố ý đi đến bên kia.
“Giang sư huynh, mong sư huynh quan tâm nhiều hơn.”
Khuôn mặt Giang Thính Huyền lãnh đạm mà nội liễm, nhìn không ra chút cảm xúc nào, chỉ gật gật đầu, không nói gì.
Vì thế Tịch Linh U thất vọng đi trở về hàng ngũ đệ tử Tịch Linh tông.
Thủ tịch sư huynh Tịch Linh tông ở bên cạnh hạ giọng nói: “Sư muội, khi ra tới sư tôn từng dặn dò, bảo chúng ta hành sự cẩn thận.”
Hắn cũng không cho rằng hai vị Thiên Cực tông kia thật sự si tình với sư muội hắn, chủ yếu là nhìn vào thân phận nàng mà thôi.
Tịch Linh U lại không cho rằng như vậy, nàng hơi hơi mỉm cười, âm thanh cũng rất thấp, mang theo một chút chắc chắn: “Ta biết, sư huynh yên tâm, ta đều có đúng mực, U Nhi không phải người loạn trí vì tình.”
Sư huynh chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, nghĩ chờ lát nữa sẽ coi chừng nhiều hơn.