Phòng của Trần Chi không quá rộng lớn nhưng rất ấm áp, ga trải giường màu hồng, giấy dán tường màu hồng, bên đầu giường đặt mấy con búp bê, cả căn phòng tràn ngập hương thơm của thiếu nữ.
Trần Tông Nguyên đi về phía bàn học, quan sát người đang nằm bò ra bàn ngủ say.
Trong tay vẫn cầm một cây bút, trước khi ngủ cô ấy đang làm bài tập toán, đường kẻ phụ mới kẻ được một nửa.
Trần Tông Nguyên khẽ bật cười mấy tiếng, sau đó anh tắt đèn học rồi cúi xuống bế cô lên.
Trần Chi rất nhẹ, mặc dù cô đang ngủ say trên tay anh nhưng anh lại không hề cảm thấy nặng.
Không biết là do uống rượu hay do nguyên nhân nào khác, Trần Tông Nguyên ngửi thấy một mùi sữa ngọt ngào trên cơ thể cô, chúng từng quấn lấy anh từng chút một.
Ngọn lửa ban nãy mới hạ nhiệt nay bỗng lại bùng lên.
Anh đặt cô xuống giường, để không đánh thức Trần Chi, biên độ động tác của anh rất nhỏ, gần như áp vào mặt cô.
Bằng cách này, mùi sữa ngọt ngào kia càng trở nên choáng ngợp.
Trần Tông Nguyên từ từ rút bàn tay đỡ lưng cô, chỉ mới vừa nhúc nhích cô đã quay đầu lại, và rồi cánh môi vô tình chạm lên gò má anh.
Xúc cảm mềm mại này khiến cho cơ thể Trần Tông Nguyên ngay lập tức có phản ứng.
Hơi thở của anh bỗng trở nên nóng bỏng hơn rất nhiều, sau khi rút được toàn bộ tay ra, anh mới hôn lên phần má mịn màng của Trần Chi từng chút một.
Cho đến khi chạm tới cánh môi cô, anh mới trở nên mất kiểm soát, nụ hôn trở nên mãnh liệt hơn rất nhiều.
Khi chạm vào đầu lưỡi của Trần Chi, toàn thân Trần Nguyên Tông như bị điện giật, dưới háng sưng tấy đến đau nhức. Anh giữ lấy vai Trần Chi, thả chậm tốc độ, nhấm nháp môi cô từng chút.
Do không muốn đánh thức đối phương nên cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ hành hạ Trần Nguyên Tông rất khốn khổ.
Hương sữa ngọt ngào từ đầu lưỡi truyền tới, đầu lưỡi Trần Tông Nguyên quấn lấy cô một lúc lâu, sau đó nụ hôn mới từ từ đi xuống, rơi trên bả vai cô.
Ở đó có một vết bỏng có kích thước bằng đồng xu, nhưng qua nhiều năm nên đã mờ đi rất nhiều.
Đầu lưỡi anh liếʍ lên nơi đó mấy vòng.
Có lẽ là do ngứa ngáy nên cơ thể Trần Chi khẽ run lên, trong miệng phát ra âm thanh nức nở.
Trần Tông Nguyên hôn lên xương quai xanh của cô thêm mấy cái, thấy cô vẫn say giấc, anh chậm rãi đưa tay xuống dưới vạt áo cô.
Làn da của Trần Chi mềm mại như miếng đậu phụ, dường như chỉ cần tay anh dùng sức là sẽ khiến nó bị thương.
Tay anh lần lên trên, khi sắp chạm vào ngực cô, Trần Tông Nguyên đột nhiên dừng lại.
Trần Chi không mặc nội y, chỉ cần tay anh tiến thêm một bước là sẽ bao phủ lên bầu ngực cô.
Trần Tông Nguyên vùi mặt vào cổ Trần Chi hít một hơi thật sâu, hương sữa ngọt ngào trần ngập trong khoang mũi, lúc này anh mới từ từ rút tay ra khỏi áo cô.
Nếu cứ tiếp tục, e rằng hôm nay sẽ không thể dừng lại được.
Hạ thể cứng như mỏ hàn, Trần Tông Nguyên trở mình nằm lặng lẽ trên chiếc giường màu hồng của Trần Chi một lúc, nhưng căn phòng này tràn ngập mùi sữa, càng hít thở anh càng cảm thấy ham muốn.
Cuối cùng, anh xuống giường và rời khỏi phòng cô với phần hạ thể căng phồn.
Đợi anh hoàn toàn biến mất, Trần Chi mới dám mở mắt ra, cô cắn lên mu bàn tay, hàng lông mi không ngừng run rẩy.
Lúc cô mơ màng tỉnh lại, Trần Tông Nguyên đang đưa tay vào trong áo và dừng lại ngay dưới ngực cô. Cô vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cô không dám động đậy, càng đừng nói đến chuyện suy nghĩ xem rốt cuộc thì Trần Tông Nguyên định làm gì.
Trên người anh nồng nặc mùi rượu, Trần Chi không biết có phải do say rượu nên anh mới làm ra hành động kinh khủng đó hay không.
Cô là em gái của anh.
Dù không phải anh em ruột, nhưng bí mật này trên thế gian ngoài cô ra thì không có ai hay biết cả.
Vậy nên những gì mà Trần Tông Nguyên vừa mới làm đã vượt quá giới hạn một cách nghiêm trọng.
Trần Chi không ngủ được nên bò dậy tiếp tục giải bài toán, nhưng càng làm càng rối rắm. Cô đã vẽ vô số đường kẻ phụ nhưng bài toán vẫn rơi vào bế tắc.
Trước đó cô đang làm bài thì ngủ quên mất rồi được anh bế lên giường, cô biết việc này là ý tốt của Trần Tông Nguyên, nhưng cô không biết liệu chuyện này đã từng xảy ra trước đây hay chưa.
Là một học sinh lớp 12, mỗi ngày cô đều không ngủ đủ giấc. Một khi đã ngủ thì rất khó tỉnh lại, ban nãy khi mơ màng tỉnh dậy, cô còn tưởng mình đang mơ.
Nhưng cảm giác đó chân thực tới như vậy, sao có thể là mơ được!
Trần Chi gục đầu lên bàn học, bực bội vò đầu thở dài một hơi.