Nghỉ hè ở nhà, Trần Chi hoàn toàn có thể ngủ nướng, nhưng buổi sáng khi Trần Tông Nguyên rời giường, chợt nghe quản gia nói cô đã ra ngoài tham gia công tác tình nguyện.
Trần Chi đang học cấp ba, ngay từ năm lớp mười cô đã chuẩn bị cho việc xuất ngoại.
Là đứa trẻ sinh ra trong nhà họ Trần, tất cả các ngôi trường danh giá trong nước lẫn ngoài nước, chỉ cần cô muốn thì chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Chưa từng có ai yêu cầu Trần Chi phải chăm chỉ học hành, cho dù cô không làm gì thì nhà họ Trần cũng vẫn có thể bảo đảm cho cô cả đời không cần lo chuyện cơm ăn áo mặc.
Trong mắt những người bạn học biết rõ hoàn cảnh gia đình của cô, sự cố gắng này thật sự rất khó hiểu.
Trần Tông Nguyên thuận miệng hỏi về câu lạc bộ mà Trần Chi đang làʍ t̠ìиɦ nguyện viên, sau đó khom lưng bước vào trong xe.
Tài xế vẫn là người hôm qua, Trần Tông Nguyên nhìn tin nhắn trên điện thoại di động một lát, mới mở miệng: “A Hải, ra sân bay.”
Người đàn ông tên A Hải khởi động xe, vững vàng chạy ra khỏi khu vực nhà họ Trần.
Sân bay trong miệng Trần Tông Nguyên là phạm vi riêng tư để máy bay tư nhân của anh, hôm nay anh phải đến Lào một chuyến, cùng lên máy bay ngoại trừ anh cũng chỉ có A Hải.
A Hải không thích nhiều lời, sau khi lên máy bay lập tức báo cáo chi tiết tình hình bên đó cho Trần Tông Nguyên.
Vốn chỉ là chuyện mua bán súng ống đạn dược, không đáng để anh phải đích thân ra mặt, có điều thông qua đường dây kết nối ngầm họ đã liên hệ được với anh, khách hàng thực sự đứng sau phi vụ mua bán này là một quan chức cấp cao trong chính phủ Lào.
Thế nên đây không phải là một vụ làm ăn nhỏ.
A Hải báo cáo xong tin tức nắm được trước mắt liền bổ sung một câu: “Nghe nói bên phía Trần Quảng Học cũng đang tiếp xúc.”
Trần Tông Nguyên vẫn đang dựa lưng ra ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy cái tên Trần Quảng Học anh mới mở mắt ra, vẻ mặt hiện lên nét nghiền ngẫm.
“Lần trước chú hai đã cướp một vụ làm ăn của tôi, lẽ nào cướp quen tay rồi hay sao?”
A Hải cụp mắt không nói.
Anh ta từng ở nước ngoài trải qua vài năm huấn luyện bộ đội đặc chủng, lúc này có thể nhạy bén cảm nhận được Trần Tông Nguyên không vui, cùng với đó là mấy phần sát ý.
Nhà họ Trần đang trong quá trình chuyển giao quyền lực, đầu năm nay Trần Vinh tuyên bố sẽ thoái vị, trên tay ông là mạng lưới quan hệ khổng lồ cùng sản nghiệp nhà họ Trần, đương nhiên cần phải có người thừa kế.
Trần Vinh tổng cộng có ba người con trai, Trần Quảng Chí, Trần Quảng Học và Trần Quảng Dân.
Trần Quảng Chí say mê đạo Phật, ba năm trước do nguyên nhân sức khỏe nên đã xuất ngoại tĩnh dưỡng, không màng tới chuyện trong nhà, ông đã giao toàn bộ công việc trong tay cho Trần Tông Nguyên khi ấy vừa mới tốt nghiệp, còn mình thì phủi tay bỏ lại tất cả.
Trần Quảng Học theo nghiệp kinh doanh, còn Trần Quảng Dân theo nghiệp chính trị.
Nhà họ Trần có một quy tắc, người theo chính trị không được dây vào sản nghiệp gia tộc, súng ống đạn dược là những thứ không được lộ ra ngoài ánh sáng, một chính trị gia ngày ngày xuất hiện trước công chúng sẽ không thể bảo vệ được con đường làm ăn này, đồng thời càng không tiện ra mặt đàm phán với khách hàng.
Trần Quảng Dân lựa chọn chính trị, đồng nghĩa với việc tuyên bố từ bỏ tư cách thừa kế sản nghiệp của nhà họ Trần.
Trần Quảng Chí xuất ngoại, Trần Quảng Dân từ bỏ, hai việc này vô hình chung đã đẩy Trần Quảng Học lên vị trí người thừa kế, ông ta vốn dĩ cũng chẳng để một Trần Tông Nguyên trẻ tuổi vào mắt.
Thế nhưng ba năm trở lại đây, Trần Tông Nguyên đã dạy cho ông ta một bài học.
Anh đã khiến cho nội bộ gia tộc vốn đang nghiêng về một phía xuất hiện biến số.
Thêm vào đó mấy năm nay Trần Tông Nguyên sống bên cạnh Trần Vinh, rất được coi trọng, vị trí vốn ván đã đóng thuyền của Trần Quảng Học trong phút chốc lung lay muốn đổ.
Kể từ hồi đầu năm khi Trần Vinh tuyên bố sẽ thoái vị cho đến tháng tám, trong khoảng thời gian nửa năm này, Trần Quảng Học đã làm không ít chuyện nhắm vào Trần Tông Nguyên.
Trung tuần tháng trước, ông ta vừa đoạt một đơn hàng bên Myanmar, còn hiện tại nghe nói lại đang thương lượng với Lào, chuyện khác không quan tâm mà chỉ chuyên chú đối nghịch với anh.
Lào có chung đường biên giới Vân Nam, ba giờ sau, Trần Tông Nguyên đã tiến vào địa phận Lào và nghỉ lại trong một khách sạn địa phương.
Vài năm gần đây, kinh tế Lào phát triển tương đối nhanh, những nơi xa hoa trụy lạc nhìn cũng không khác biệt nhiều so với Bắc Kinh.
Trần Tông Nguyên ở trong phòng xem văn kiện suốt một ngày, tám giờ tối, A Hải mang đến báo tin đối phương muốn gặp mặt.
Tầng hai dưới lòng đất của khách sạn là một nơi vui chơi giải trí bí mật, Trần Tông Nguyên vừa đi vào đã nghe thấy tiếng la hét kích động của đám cờ bạc vang vọng khắp đại sảnh, trên chiếc bàn tròn xếp đầy thẻ đánh bạc, đôi mắt của mấy tay cờ bạc đỏ ngầu, nam nữ già trẻ đều có đủ.
Xuyên qua đại sảnh, người phục vụ dẫn anh vào một hành lang, sau khi đi hết mấy khúc ngoặt mới bước vào trong một cánh cửa.
Bên trong vẫn đang diễn ra cảnh đánh bạc nhưng không ồn ào như bên ngoài kia, có hai người đang chơi, một người căng thẳng, một người ung dung, tiền đặt cược trên bàn đã rất cao, tính sơ qua có thể lên đến hơn trăm triệu.
Trần Tông Nguyên không cần nhìn kỹ cũng biết, ván bài này thắng thua đã định.
Sau khi công bố kết quả, người đàn ông căng thẳng đến độ toát đầy mồ hôi kia ngay lập tức xụi lơ, trên mặt không còn chút huyết sắc, chỉ nghe thấy người đàn ông mắt hí phía đối diện kia nói: “150 triệu cộng thêm một cánh tay, thu lãi trước đi.”
Hắn vừa dứt lời, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, cánh tay của người đàn ông thua bạc cứ thế bị người bên cạnh lấy dao phay chém đứt, máu tươi phun đầy trên mặt đất.
Sau đó người bị kéo ra ngoài, trong căn phòng cuối cùng mới yên tĩnh trở lại.
Lúc này, người đàn ông kia mới nhìn về phía Trần Tông Nguyên, nở nụ cười nịnh bợ, dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo nói với anh: “Trần tiên sinh, tôi xử lý chút việc riêng nên để anh phải đợi lâu rồi.”
Trần Tông Nguyên nghe thấy giọng tiếng Trung của đối phương thì rất khó chịu, anh dùng tiếng Lào nói chuyện với hắn ta: “Pany Yathotou đâu? Bảo ông ta đến gặp tôi.”
Người đàn ông kia sửng sốt, một lát sau mới nói: “Chủ tịch Yathotou hôm nay có việc nê không tới được.”
Trần Tông Nguyên dập tắt điếu thuốc vừa châm trong tay: “Vậy thì bàn cái rắm gì hả?”
“Chủ tịch Trương nói giao toàn quyền xử lý cho tôi, tôi đến bàn chuyện cũng tương tự như ông ấy.” Người đàn ông nói.
Trần Tông Nguyên lập tức đứng lên: “Chuyển lời cho chủ tịch của mấy người, bảo ông ta suy nghĩ cho xong rồi đến nói chuyện với tôi.”
Nói xong, anh trực tiếp rời khỏi phòng bao.
Vũ khí đạn dược cũng chia làm ba bảy loại, hàng cao cấp hiện giờ vẫn đang được kiểm soát bởi Trần Vinh, về phần những hàng thấp cấp hơn, có mua về cũng chẳng ích lợi gì, chỉ là một đống phế liệu mà thôi.
Là một quan chức cấp cao của Lào, Pany Yathotou không thể không biết những đạo lý đơn giản này.
Khả năng duy nhất là bên phía Trần Quảng Học đã ra ám hiệu cho ông ta, bên này chỉ cử người đến thăm dò thêm mà thôi.
Trần Tông Nguyên trở lại tầng trên khách sạn, trong tay cầm chiếc ly đế cao đứng trước cửa sổ sát đất, con ngươi màu đen phản chiếu ánh đèn rực rỡ sắc màu bên ngoài cửa sổ.
Nửa giờ sau, A Hải đưa điện thoại di động tới, Pany Yathotou đích thân gọi điện thoại tới xin lỗi anh, cũng chọn ra thời gian cụ thể vào ngày mai gặp mặt.
Trần Tông Nguyên cúp điện thoại rồi khẽ cười khẩy một tiếng.
Lời nói vừa rồi của Pany Yathotou nghe thì có vẻ rất khách sáo và lịch sự, nhưng đó chẳng qua cũng chỉ vì hàng nằm trong tay ai thì người đó làm chủ cuộc chơi mà thôi?
Nếu anh cố tình gây khó dễ, bắt Pany Yathotou phải quỳ xuống gọi anh là cha thì e rằng hắn ta cũng chẳng hề do dự.
Nếu vụ làm ăn với phía Lào đàm phán thành công, lợi nhuận thu về ít nhất cũng lên đến hai trăm triệu đô la Mỹ, Trần Tông Nguyên chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc phần thắng trong tay, nếu đích thân anh đã tới đây thì việc định làm sẽ không chỉ có mỗi phi vụ làm ăn này.
Việc mở ra nguồn tiêu thụ tại Đông Nam Á, sau này sẽ trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.
Nhẩm tính thời gian, còn chưa tới một tháng nữa Trần Vinh sẽ chính thức thoái vị, Trần Tông Nguyên tiện tay đặt ly rượu trống rỗng lên bàn sau đó đi tắm rửa nghỉ ngơi.
Ngủ đến nửa đêm, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Trần Tông Nguyên rời giường với biểu cảm tức giận, khi mở cửa trông thấy A Hải đứng bên ngoài, lông mày của anh ngay lập tức chau lại.
“Xảy ra chuyện gì?”
Nếu không phải có chuyện cấp bách, A Hải sẽ không đến quấy rầy anh vào lúc này.
Chẳng lẽ Pany Yathotou đã chết rồi ư?
A Hải thông báo tin tức mới nhận được qua điện thoại với anh: “Anh Tông, cô Trần Chi mất tích rồi.”