Giang Hạ đá một người đàn ông đang say sưa hành động ở bên cạnh: “Muốn làm thì về phòng đi, tôi cho các người vui vẻ.”
Người phụ nữ vẫn rêи ɾỉ không ngừng, người đàn ông đang hưng phấn nên đương nhiên không muốn thay đổi địa điểm. Nhưng khi nghĩ tới việc nơi này là của ai và các quy tắc của Trần Tông Nguyên, anh ta không dám làm trái, đành bảo người phụ nữ vểnh mông lên cao rồi tiếp tục đưa đẩy trên quãng đường trở về phòng.
Những người phụ nữ có mặt ở đó trông ngán đến tận óc rồi, Giang Hạ lấy ra một xấp tiền mặt lớn, thản nhiên nhét vào ngực của đám người bọn họ rồi đuổi đi.
Không bao lâu sau, người quản lý phụ trách chuyên môn đặc biệt dắt theo bảy tám cô gái bước vào.
Đèn trong phòng bao được bật lên, chiếu sáng khuôn mặt của bảy tám cô gái này.
Bọn họ đều là hàng cao cấp, trước đó đã tìm hiểu qua về sở thích của Trần Tông Nguyên nên trông ai cũng trẻ trung, eo thon, chân dài và có khuôn mặt xinh đẹp.
Giang Hạ cười híp mí quan sát từng cô gái, như thể đang đánh giá đồ vật.
Đột nhiên, ánh mắt của anh ta dừng lại trên người cô gái đứng cuối phía bên phải.
Khuôn mặt và dáng người này trông quen mắt quá.
Anh vẫy tay gọi, cô gái lo lắng bước tới rồi ngồi quỳ gối dưới chân hai người.
Những người phụ nữ đến câu lạc bộ làm việc đều sẽ được đào tạo từ trước, dù vẫn giữ được nét trẻ trung ban đầu nhưng họ cũng hiểu rõ phải làm sao để khách hàng hài lòng.
Giang Hạ nhéo cằm cô, quan sát từ trái qua phải một lúc rồi đột nhiên nói: "Này, tôi còn đang tự hỏi là sao trông quen mắt thế, hoá ra là trông giống Trần Chi."
Trần Tông Nguyên đang ngả lưng lên ghế sofa nhắm mắt thư giãn, nghe thấy câu nói này mới mở mắt ra nhìn.
Đôi mắt hạnh nhân ướŧ áŧ và chiếc mũi nhỏ nhắn kia, khi nhìn nghiêng trông giống Trần Chi bảy tám phần.
Giang Hạ vốn lắm lời nên lúc này đã bắt chuyện với cô gái: "Năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi mốt ạ."
Giọng nói nghe cũng khá giống.
“Học trường nào?”
"Học viện Điện ảnh ạ."
Giang Hạ bật cười: “Khuôn mặt này của em rất có thiên phú đấy.”
Gương mặt có thiên phú, ý nghĩa trong lời nói này vô cùng rõ ràng.
Vẻ mặt cô gái cứng lại nhưng mau chóng lộ ra nụ cười lấy lòng. Giang Hạ ngăn cản bàn tay đang vươn tới của cô ấy rồi hất cằm về phía Trần Tông Nguyên, nói nhỏ: “Còn phải xem em có năng lực thu hút được sự chú ý của vị thiếu gia này hay không đã.”
"Thưa ngài, em là Tiểu Cẩm, tối nay để em phục vụ ngài được không ạ?"
Lời nói của cô khiến Giang Hạ phải bật cười.
Chắc hẳn đây là lần đầu tiên cô gái này bước vào phòng bao nên mới có thể nói chuyện thẳng toẹt ra như vậy.
Trần Tông Nguyên giơ tay kéo người vào lòng, vừa rồi trong lúc nói chuyện anh có uống một chút rượu nên lúc này quan sát Tiểu Cẩm trong trạng thái hơi say, cô gái này khiến anh nhớ đến bộ dạng ngượng ngùng và sợ sệt của Trần Chi hôm nay lúc ở trong phòng anh.
Giang Hạ âm thầm cảm thán, cô gái tên Tiểu Cẩm này quả đúng là quá may mắn.
Anh ta đang mải nghĩ xem mình có nên chọn lấy một cô gái rồi rút lui, nhường nơi này lại cho hai người hay không thì trông thấy Trần Tông Nguyên đứng dậy, vẻ mặt không hề có chút lơ đãng hay mê đắm.
“Đưa người đi đi, phần còn lại cậu cứ từ từ chơi, lát nữa tôi còn có việc."
Giang Hạ nhìn anh sải bước rời khỏi phòng, anh ta nói với theo: "Anh đi từ từ thôi, rượu này ngấm chậm."
Trần Tông Nguyên phất tay rồi biến mất ở cửa thang máy.
Giang Hạ lắc đầu, đương nhiên anh ta biết câu nói “còn có việc” của Trần Tông Nguyên ám chỉ điều gì.
Đúng là nể mấy người làm nghề này, đã gần một giờ sáng, vậy mà vẫn phải bỏ lại chăn ấm đệm êm để ra bến cảng xem hàng.
Ngay khi Trần Tông Nguyên bước xuống tầng trệt, chiếc Bugatti đã đợi sẵn ở cổng chính, anh ngồi vào hàng ghế phía sau. Tài xế là một người đàn ông khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nước da ngăm đen, nét mặt cường nghị và có đôi môi hơi dày.
"Anh Tông."
Trần Tông Nguyên aans lên thái dương nói: “Tới khu Đông”.
Lô hàng này lớn đến nỗi mất một giờ đồng hồ mới kiểm kê xong. Khi Trần Tông Nguyên trở về nhà đã hơn ba giờ sáng.
Trần Vinh đã đi ngủ từ lâu, căn phòng khách rộng lớn trống trải và yên tĩnh.
Trần Tông Nguyên cảm thấy khát nước, vừa mới sự chú ý dồn cả vào công việc nên không để ý tới, lúc này bước vào cửa, thái dương âm ỉ đau nhức, anh mới biết hoá ra Giang Hạ không lừa mình.
Rượu này quả đúng là rất nặng.
Anh mở nắp uống cạn một chai nước rồi bước lên lầu hai, trông thấy ánh sáng hiu hắt phát ra từ khe cửa.
Giờ này mà Nước Cam vẫn còn thức ư?
Thế là Trần Tông Nguyên mở cửa bước vào trong không chút do dự.