Câu lạc bộ mới mở có dịch vụ rất chu đáo, gần như vừa thấy xe của anh tiến vào là đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy.
Thang máy lên thẳng tầng cao nhất, giữa chừng không gặp ai khác để đảm bảo tính riêng tư.
Trần Tông Nguyên tay không mang theo gì, chỉ có một chiếc điện thoại trong túi, khi vào cửa thì bị tiếng nhạc chói tai bên trong làm cho nhíu mày, sau đó khẽ “chậc” một tiếng.
"Anh Tông!"
Căn phòng này rộng hơn hai trăm mét vuông, ánh sáng lập loè, trên chiếc sofa lớn ở giữa phòng có mấy người đàn ông đang ngồi, họ đều là những gương mặt quen thuộc trong giới thượng lưu nên không cần phải giới thiệu thêm.
Trần Tông Nguyên không phải người lớn tuổi nhất, nhưng vừa bước vào, tất cả mọi người đều phải gọi một tiếng “Anh Tông”, không chỉ vậy, còn phải nhường vị trí trung tâm cho anh.
Anh châm một điếu thuốc, kẹp hờ giữa các ngón tay, những người đàn ông xung quanh mỗi người đều ôm ấp một cô gái.
Tất cả những người có mặt ở đây hôm nay đều thuộc tầng lớp thượng lưu tại thủ đô, các cô gái được mời đến để phục vụ họ trông chẳng khác gì những nữ thần mà người ta thờ phụng.
Thuần khiết, trưởng thành, quyến rũ, bốc lửa, ngây thơ, loại nào cũng có, quan trọng là mấy người đàn ông này thích hình mẫu thế nào mà thôi.
Người đàn ông ngồi gần Trần Tông Nguyên nhất có làn da rất trắng, còn trắng hơn cả cô gái trong vòng tay anh ta, mấy cúc áo trước ngực đã được mở ba chiếc, để lộ phần cơ thể không mấy săn chắc.
Cô gái trong lòng anh ta đang cố hết sức để lấy lòng, hông liên tục cử động, chỉ thiếu chút nữa là cởϊ qυầи anh ta ra và diễn một màn ân ái ngay tại chỗ.
Trần Tông Nguyên gẩy tàn thuốc về phía cô gái trên người anh ta, "Bẩn."
Tàn thuốc rơi lên da nhưng không gây cảm giác đau đớn, Giang Hạ vỗ vào mông cô gái rồi cười nói: "Cút sang một bên đi."
Cô gái không dám không nghe lời, ấm ức bò sang chiếc sofa khác rồi dùng lưỡi liếʍ lên đùi người đàn ông đó, đổi lại là một tiếng chửi: "Đồ lẳиɠ ɭơ."
Trần Tông Nguyên dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn, khóe mắt thoáng trông thấy cặp đôi bên cạnh đã bắt đầu "hành sự", vậy nhưng vẻ mặt anh vẫn không thay đổi.
Xét cho cùng, thứ mà đàn ông theo đuổi chẳng qua cũng chỉ là tiền bạc, quyền lực và đàn bà. Với những người có mặt trong căn phòng này mà nói, tiền bạc đã sớm trở thành thứ vô nghĩa, đàn bà lại càng là chuyện muốn chơi thế nào cũng được. Còn xét về quyền lực, nhìn khắp cả thủ đô, không thế lực nào có thể vượt qua được gia đình họ Trần.
Người có tên trong bảng xếp hạng Forbes chỉ là những kẻ giàu có dưới ánh sáng, nhưng vẫn tồn tại một loại người mà cả đời những tỷ phú kia cũng không thể so bì.
Nhà họ Trần nắm trong tay nguồn cung cấp vũ khí và đạn dược, toàn bộ kho vũ khí đều do gia đình họ quản lý, địa vị đương nhiên lại không cần bàn.
Tiền bạc với anh chỉ là một con số, không đáng nhắc tới. Nếu anh cần tiền, ngay lập tức sẽ có người xếp hàng để được dâng tiền đến tận tay anh, mong anh nhận.
Phụ nữ thì kéo đến từng đoàn, đông như kiến cỏ. Nhưng khi nói đến chuyện chơi gái, Trần Tông Nguyên lại không mấy hứng thú.
Theo lời anh nói, những người phụ nữ ngoài kia đều quá bẩn thỉu, chỗ đó đã bị chơi nát rồi, anh không thích. Bây giờ khoa học công nghệ phát triển, có bảo là trinh nữ thì cũng chẳng đáng tin, chỉ cần bỏ tiền là cả thân thể muốn sửa chỗ nào cũng được, chơi chẳng có chút cảm giác.
Tóm lại, anh quá kén chọn phụ nữ, kén đến mức quái đản, cho đến nay vẫn chưa có người nào lọt được vào mắt xanh của vị đại thiếu gia này.
Nếu nói anh lãnh cảm hay bất lực thì cũng không đúng. Ở những nơi tràn ngập sắc dục như thế này, có phản ứng là chuyện bình thường, mà Trần Tông Nguyên đã là đàn ông thì cũng không thể tránh khỏi.
Chỉ có điều, dù cái lều giữa hai chân đã dựng lên cao, phụ nữ có cầu xin anh ngủ với họ thì anh vẫn có thể điềm nhiên uống rượu bàn chuyện làm ăn mà không bị ảnh hưởng.
Khả năng kiểm soát du͙© vọиɠ này chính là một điều đáng sợ ở con người Trần Tông Nguyên.
Ngay cả du͙© vọиɠ cũng không kiểm soát được anh ta, vậy thì lấy đâu ra hy vọng nắm bắt được điểm yếu của anh ta nữa?
Do vậy, trong đám người cùng thế hệ của giới thượng lưu tại thủ đô, Trần Tông Nguyên gần như là một huyền thoại sống.
Giang Hạ đưa cho anh một ly rượu vang, hai người cụng ly. Sau đó, Giang Hạ hỏi: “Chuyện làm ăn hôm trước đã bàn xong chưa?”
“Mới được khoảng tám phần thôi.” Trần Tông Nguyên nhấp một ngụm rồi nói tiếp: “Hôm nay Lục Thắng đến nhà tôi.”
Nghe thấy lời này, Giang Hạ ngồi thẳng dậy khỏi lưng ghế sofa: “Lão cáo già đó, mấy hôm trước không phải vừa ở nhà chú của anh tỏ vẻ ta đây ư, sao hôm nay còn đến tìm anh nữa?”
“Tìm ông tôi.”
“Tìm ông cụ Trần thì chẳng phải vẫn là muốn lấy lòng anh sao? Chắc hẳn là thấy tình thế không ổn, nhận ra mình đã chọn sai phe nên mới đến lấy lòng anh đấy. Chậc, đúng là loại gió chiều nào theo chiều ấy.”
Trần Tông Nguyên như sực nhớ ra chuyện gì buồn cười, anh nhếch môi nói: “Lão ta còn muốn giới thiệu bạn gái cho tôi.”
Nghe vậy, Giang Hạ phá lên cười rồi đập tay vào đùi một cái thật kêu: “Lão già này đúng là được nước lấn tới!”
Tiếng cười khoái chí của cả hai tạo ra không ít sự chú ý. Họ còn là hai người đàn ông có ngoại hình thuộc hàng nhất nhì trong phòng, đặc biệt là Trần Tông Nguyên, khuôn mặt anh còn đẹp hơn cả minh tinh màn bạc, nhưng điều khiến phụ nữ điên đảo chính là khí thế mạnh mẽ áp đảo của anh ta.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, bất kỳ người phụ nữ nào cũng muốn được quỳ rạp dưới chân anh.
Mấy cô gái xung quanh len lén nhìn sang, thế rồi cả tay chân lẫn môi lưỡi của họ bắt đầu trở nên lơ đãng.
Trần Tông Nguyên khẽ nâng tay, lập tức có người rót thêm rượu vào ly cho anh. Ngay lúc đó, Giang Hạ lên tiếng: “Anh Tông, anh nói tám phần thì tức là chắc chắn rồi, vậy chuyện đó coi như xong. Em chỉ cần ngồi đợi tháng sau chia tiền lời thôi. Nào nào, hôm nay phải ăn mừng mới được, câu lạc bộ này có nhiều "hàng" mới lắm, gọi lên cho anh chọn nhé?”
Trần Tông Nguyên không đồng ý cũng không từ chối, chỉ im lặng uống rượu.
Giang Hạ nhìn ra tâm trạng của Trần Tông Nguyên hôm nay có vẻ khá tốt, liền vẫy tay cất cao giọng: “Chọn chứ, nhất định phải chọn!”