Ván Bài Quyền Lực

Chương 2: Thịt đi đâu hết rồi?

Trần Chi vội vã xoay người, khuôn mặt đỏ bừng như sắp nổ tung: “Em, em không cố ý nhìn đâu.”

“Biết rồi, em xuống trước đi, anh sẽ tới ngay.” Trần Tông Nguyên vẫn giữ nguyên vẻ lười biếng, xoa xoa mái tóc rối bời, hờ hững bước qua bên cạnh Trần Chi và đi vào phòng tắm để rửa mặt.

Trần Chi như chạy trốn khỏi phòng của Trần Tông Nguyên, mặt nóng bừng đến mức dội bao nhiêu nước lạnh cũng không hạ nhiệt.

Bên kia, Trần Tông Nguyên vừa đánh răng vừa liếc nhìn "thằng nhóc" của mình, chẳng biết nghĩ gì, anh khẽ cười khẩy một tiếng.

Cái thứ này sao lại vô dụng trước mặt Trần Chi thế nhỉ.

Trần Tông Nguyên tắm nhanh qua nước lạnh rồi xuống tầng, lôi từ tủ quần áo ra một chiếc áo phông, vừa vuốt mái tóc còn ẩm ướt vừa đi tới phòng ăn dưới tầng một.

Nhà có khách nên lúc này trên bàn đã bày kha khá món ăn, không nhiều về số lượng nhưng món nào món nấy đều hết sức tinh tế. Món canh với nước dùng đặc trưng của đầu bếp cũng không phải lúc nào cũng có cơ hội thưởng thức.

Trần Vinh ngồi ở vị trí chủ tọa, bên trái là Lục Thắng, còn Trần Chi ngồi ở hàng ghế bên phải, khoảng trống giữa Trần Vinh và Trần Chi rõ ràng là để dành cho anh.

Lục Thắng thấy anh từ trên lầu bước xuống thì liền đứng dậy bắt tay.

Trần Tông Nguyên nở nụ cười không chút tình cảm, nhưng trên nét mặt chẳng biểu lộ bất cứ sự bất kính nào: “Chú Lục, hiếm lắm mới có dịp gặp chú!”

Lục Thắng cười: “Mấy tháng rồi không ghé thăm, là lỗi của chú.”

Trần Tông Nguyên chỉ cười mà không tiếp lời, anh ngồi xuống vị trí bên cạnh Trần Chi, tựa lưng ra sau ghế với dáng vẻ uể oải.

Nói anh không đàng hoàng thì không phải, nhưng bảo anh ngồi nghiêm chỉnh thì cái vẻ lười nhác ấy lại chẳng phù hợp.

Suốt bữa ăn, Lục Thắng như vị khách đến chơi nhà, chỉ trò chuyện với Trần Vinh, thỉnh thoảng nhắc vài câu về công việc kinh doanh của Trần Tông Nguyên, nhưng cũng chỉ lướt qua.

Trần Chi chỉ tập trung ăn cơm, dù sao những chuyện họ nói cô cũng không hiểu, chi bằng ăn thêm vài miếng đồ ăn trên bàn.

Chỉ trong chốc lát, một bát canh gà tiên đã bị cô ăn sạch. Có lẽ vì đang tuổi lớn, dạo gần đây Trần Chi luôn cảm thấy dạ dày mình như cái hố không đáy, ăn nhiều nhưng chẳng thấy béo lên chút nào.

Cô cắn nhẹ đầu đũa, muốn ăn món đậu phụ Ma Bà, nhưng tiếc là món đó được đặt ngay trước mặt Trần Tông Nguyên, nên cô đành bỏ cuộc.

Chiếc bát vừa đặt xuống đột nhiên bị một bàn tay thon dài với các khớp xương rõ ràng nhấc lên.

Lúc cô cầm bát thì không cảm thấy gì, nhưng khi ở trong tay Trần Tông Nguyên, chiếc bát nhỏ bé đến mức anh có thể dùng tay bao trọn.

Món đậu phụ Ma Bà mà cô muốn ăn được múc vào bát, rồi đặt ngay trước mặt cô.

Trần Tông Nguyên làm xong việc đó, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Trần Chi hơi ngượng ngùng cầm thìa lên. Bình thường anh ấy không hay gắp thức ăn cho cô, chính xác hơn là anh ấy ít khi về nhà ăn cơm.

Món đậu phụ Ma Bà cay hơn cô tưởng, suýt nữa thì cô đã bị sặc ngay khi ăn miếng đầu tiên, nhưng trong bát còn rất nhiều, cô phải cố gắng ăn cho hết, không được để thừa.

Lục Thắng bên kia nhìn thấy cảnh này thì không khỏi khen ngợi: “Tông Nguyên biết chăm sóc em gái quá, tình cảm anh em lớn lên cùng nhau khác hẳn, không như hai đứa nhà tôi, suốt ngày chỉ đấu khẩu. Mà phải rồi, Tông Nguyên năm nay cũng hai mươi lăm rồi nhỉ, đã có bạn gái chưa?"

Trên mặt Trần Tông Nguyên không có chút biểu cảm nào, giọng nói lúc này cũng trở nên trầm hơn, nửa đùa nửa thật đáp: “Chưa ạ, chú Lục định giới thiệu cho cháu à?”

Lục Thắng đặt đũa xuống: “Thực lingf mà nói thì cũng có đối tượng muốn giới thiệu đấy, chỉ sợ cháu không ưng thôi.”

Trần Tông Nguyên bất ngờ cười: “Vâng, đúng là không ưng ạ.”

Trần Vinh lập tức nhìn sang anh bằng ánh mắt cảnh cáo: “Tông Nguyên.”

Lục Thắng hiểu ý, không nói thêm gì mà chuyển sang chủ đề khác.

Trần Tông Nguyên vẫn ít nói như mọi khi, còn Trần Chi thì ăn không thoải mái lắm, một là vì món đậu phụ Ma Bà này quá cay, hai là chân của Trần Tông Nguyên không mang giày, nó đang giẫm lên dép của cô, khiến cô căng cứng người, không dám cử động.

May mà bữa cơm gia đình này cũng không kéo dài quá lâu, Lục Thắng nhận được cuộc điện thoại nên phải rời đi trước.

Trần Tông Nguyên cũng đã gác đũa từ lâu, lúc này anh đang khoanh tay nhìn Trần Chi ăn cơm.

Trần Chi ăn không tập trung, vị cay khiến cô ho sặc sụa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ho mãi không dừng được.

Trần Tông Nguyên vỗ nhẹ vài cái vào lưng cô: “Ngốc nghếch, không biết ăn cay thì đừng có ăn.”

Trần Chi uống ngụm nước, ăn qua loa thêm vài miếng rồi quyết định lên lầu làm bài tập, nhưng bàn chân của Trần Tông Nguyên vẫn không hề có ý định rời khỏi đôi dép của cô.

Trần Chi không còn cách nào khác, đành phải nhìn sang anh cất tiếng: “Em phải làm bài tập rồi.”

“Ừ, thì đi đi.” Trần Tông Nguyên chống cằm, lấy điện thoại ra chơi.

Trần Chi nói: “Dép của em.”

Trần Tông Nguyên như thể không nghe thấy, cơ thể không động đậy.

Trần Chi quyết định đứng lên, cố gắng rút chân ra phía sau.

Sức lực của Trần Tông Nguyên lớn hơn nhiều, huống chi là anh cố ý, cô kéo chân mãi không ra, thậm chí đứng cũng không vững.

Cánh tay chắc khoẻ của Trần Tông Nguyên đặt lên eo cô, giữ cô lại, rồi lại nói: “Ngốc nghếch.”

Trang phục mùa hè mỏng manh, tay của Trần Tông Nguyên như đang trực tiếp cảm nhận làn da mềm mại dưới lớp áo của cô.

Eo của Trần Chi nhỏ đến mức chỉ cần hai bàn tay là anh đã có thể ôm trọn, cũng chẳng hiểu cô ăn nhiều như vậy mà thịt đi đâu hết.

Trần Tông Nguyên liếc nhìn sang, trông thấy l*иg ngực của Trần Chi phập phồng theo nhịp thở.

À, hoá ra là dồn hết vào đây rồi.

“Nước Cam này, sao em chẳng bao giờ nổi giận thế cả?” Trần Tông Nguyên nói rồi thả chân cô ra.

Trần Chi hậm hực trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó quay lưng bước lên lầu.

Không phải Trần Chi không biết tức giận, những có ai lại dám nổi giận với người được coi là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí gia chủ tiếp theo của nhà họ Trần? Cô đâu ngu ngốc đến thế.

Trần Tông Nguyên nhìn thoáng qua những ngón tay còn vương chút hơi ấm, khẽ mỉm cười, sau đó vẫy tay ra hiệu cho quản gia đang đứng đợi từ xa.

“Hôm nay ai làm món đậu phụ Ma Bà vậy?”

Quản gia đáp: “Người mới đến khoảng một tháng trước ạ.”

Trần Tông Nguyên “ồ” một tiếng, không nói thêm gì. Quản gia đã hiểu ý anh, liền quay người đi xuống bếp và đuổi việc người đó.

Trần Vinh đã lớn tuổi nên ăn sớm nghỉ sớm.

Trần Tông Nguyên nhìn đồng hồ, mới hơn tám giờ tối nhưng trong nhóm chat vài người bạn của anh đang quậy tưng bừng, nói về một chỗ mới mở, cứ khăng khăng mời anh qua đó chơi.

Trần Tông Nguyên tiện tay lấy một chiếc chìa khóa xe trong phòng rồi lái xe lao vυ't trên con đường nội đô.

Vào lúc tám giờ, lượng xe cộ ở Bắc Kinh đông nghịt, đường phố đã kẹt cứng không nhúc nhích được.

Trần Tông Nguyên lái một lúc, thấy đường xá đã hoàn toàn tắc nghẽn. Anh mất kiên nhẫn gõ vài cái lên vô lăng, sau đó lục tìm một số điện thoại trong danh bạ.

Chưa đầy mười phút sau khi cuộc gọi được thực hiện, tiếng còi cảnh sát vang lên. Họ mở ra một con đường ngay trước mặt, dẫn đường cho chiếc Bugatti của anh tiến thẳng tới nơi cần đến.