Vào tháng tám tại thủ đô, thời tiết oi bức và nóng rát. Tài xế đưa Trần Chi đến tận cổng, vừa bước xuống xe, hơi nóng ập đến khiến phần trán mịn màng của cô ngay lập tức lấm tấm vài giọt mồ hôi nhỏ.
Cô đeo cặp sách trên lưng, bước vào cổng nhà họ Trần. Mái tóc đuôi ngựa cao của cô đung đưa theo từng bước chân, trên người mặc bộ trang phục giản dị với áo ngắn tay và quần dài. Ngoại trừ gương mặt xinh đẹp tinh tế, trang phục trên người không có thứ gì cho thấy cô là con gái được nuôi dưỡng trong một gia đình quyền thế bậc nhất kinh thành.
Bước vào phòng khách, cái nóng như bị chặn đứng bên ngoài. Biệt thự xa hoa của nhà họ Trần sang trọng đến mức có thể so sánh với cung điện, giữ được nhiệt độ ổn định quanh năm. Trần Chi đi thẳng đến bàn, người giúp việc đưa cho cô ly nước ấm đã được chuẩn bị sẵn, đồng thời đón lấy cặp sách mang lên phòng ngủ trên lầu giúp cô.
"Chi Chi về rồi đấy à?"
Từ phòng trà phía sau tấm bình phong, một giọng nói khàn nhẹ vang lên.
Trần Chi uống hết cốc nước liền rảo bước đi tới, cô vén rèm lên và gọi một tiếng "ông nội".
Trần Vinh nhìn thấy gương mặt trắng trẻo, mỉm cười của Trần Chi, nỗi buồn vì thua cờ tan đi phần nào. Ông chỉ vào người đối diện đang chơi cờ và nói: "Chào là chú Lục đi con."
Trần Chi bước vào, ngoan ngoãn cất tiếng: "Cháu chào chú Lục", ánh mắt lướt qua khuôn mặt người đó trong chớp mắt rồi ngay lập tức rời đi, sau đó cô điềm tĩnh ngồi xuống bên cạnh Trần Vinh tham gia cuộc trò chuyện.
Người đàn ông được gọi là chú Lục này, cô vừa tình cờ nghe nhắc đến trên bản tin ngày hôm qua, tên của ông ta được nhắc đi nhắc lại trong một hội nghị quy mô toàn quốc vừa mới kết thúc.
Những người có địa vị như vậy, Trần Vinh không chỉ quen biết một người.
Trần Chi hiểu hai người họ có việc quan trọng cần bàn nên cô nói mình phải lên lầu làm bài tập. Tiếng cười khoái chí của chú Lục vang lên từ phía đối diện: "Ông Trần này, cháu gái của ông ngoan ngoãn thật đấy, năm nay đã mười bảy rồi nhỉ? Thời gian trôi nhanh quá, thoắt cái đã lớn thế này rồi, tôi nghe nói thành tích học tập của con bé cũng nằm trong top đầu phải không?"
Nụ cười trên mặt Trần Vinh càng thêm rạng rỡ: "Thành tích cũng bình thường thôi, nhưng ngoan ngoãn thì đúng là hơn hẳn thằng anh trai nó."
"Nhà họ Trần quả đúng là không thiếu nhân tài, con trai tôi mà muốn xứng đôi với Chi Chi thì còn phải cố gắng nhiều hơn nữa."
Những lời khen kiểu này Trần Chi chưa bao giờ để tâm. Cô đứng một bên im lặng lắng nghe một lúc, sau đó chuẩn bị lên lầu làm bài tập. Đúng lúc này, Trần Vinh và Lục Thắng cũng dọn dẹp bàn cờ, cùng bước ra khỏi phòng trà.
Trần Vinh ngước nhìn đồng hồ rồi quay về phía Trần Chi đang đứng ở chân cầu thang, nói: "Chi Chi, lên gọi anh con xuống ăn tối đi. Nó về nhà từ lúc rạng sáng, thế mà ngủ đến giờ này vẫn chưa dậy."
"Chắc dạo này Tông Nguyên bận lắm nhỉ?"
"Bận vớ bận vẩn thôi ấy mà."
Có khách nên Trần Chi không tiện từ chối. Nghe bảo phải gọi Trần Tông Nguyên, người vẫn còn đang say ngủ dậy, bước đi của cô trở nên chậm rãi và nặng nề hơn hẳn.
Trần Tông Nguyên nổi tiếng là người khó chịu khi bị đánh thức. Trần Chi đã từng được trải nghiệm điều này nhiều lần, người giúp việc trong nhà không ai dám lên làm phiền anh. Nhưng Trần Vinh đã giao nhiệm vụ cho cô, nên cô đành phải cắn răng mà làm.
Phòng của Trần Tông Nguyên ở tầng ba, cả tầng này là không gian của riêng anh. Khi lên đến nơi, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, hệ thống cách âm rất tốt.
Trần Chi dừng trước cửa phòng rồi khẽ gõ cửa, cô không dám nói lớn tiếng: "Anh ơi? Ông nội gọi anh xuống ăn cơm."
Dứt lời, bên trong vẫn không có chút động tĩnh. Trần Chi gõ cửa thêm lần nữa và lặp lại lời vừa nói.
Vẫn không có phản hồi.
Sau khi do dự một hồi lâu, cô quyết định đẩy cửa bước vào.
Số lần Trần Chi bước vào phòng của Trần Tông Nguyên chỉ đếm trên đầu ngón tay. Các phòng tại tầng ba được nối thông nhau, tạo thành một không gian rộng lớn hơn rất nhiều.
Ngay bên trái, sát tường là một tủ kính trong suốt dùng để trưng bày những chiếc chìa khóa xe của anh. Từ trên xuống dưới có năm hàng, mỗi hàng có sáu ô và tất cả chúng đều đã kín chỗ. Có những ô còn đặt hai hoặc ba chiếc chìa khóa.
Bên phải, phía dưới sàn là một bình gốm thời Minh Thanh cao đến nửa người, nghe nói anh mới mua nó tại buổi đấu giá ở London vào tháng trước, tốn đến năm mươi triệu đô la Mỹ. Hiện giờ nó lại anh tùy tiện đặt ở ngay lối ra vào, suýt chút nữa thì Trần Chi đã va vào nó khi chân cô bước dịch sang bên phải.
Trong phòng, rèm cửa được kéo kín đến mức không có ánh sáng lọt qua, khiến cho không gian tối đen như mực.
Trần Chi chỉ nhớ mang máng vị trí chiếc giường của Trần Tông Nguyên, nên cô phải mò mẫm từng bước đi tới.
Cô bước đi rất cẩn thận, sợ vô ý đυ.ng phải thứ gì đó.
Trong phòng của Trần Tông Nguyên, ngay cả tấm thảm trải dưới đất cũng là món hàng vô cùng đắt giá, cô không muốn chỉ vì một lần vào phòng anh mà bị quở trách.
Cuối cùng, cô cũng đi đến bên cạnh chiếc giường rộng lớn của anh, nhìn thấy người đàn ông đang nằm sấp trên giường, ngủ say bất động, cô nhất thời không dám lên tiếng.
Thời tiết mùa hè nóng nực, chiếc chăn trên giường chỉ phủ lên một góc, che đi phần hông cho đến lưng, còn những nơi khác hoàn toàn để lộ. Đôi chân dài mạnh mẽ, cơ bắp ở lưng hơi nhô lên và nửa khuôn mặt vùi trong chăn — tất cả chúng đều đủ khiến phụ nữ phát cuồng.
Tại thủ đô, chỉ cần nhắc đến cái tên Trần Tông Nguyên thôi cũng đã khiến bao phụ nữ đổ xô tìm đến.
Trần Chi khẽ gọi tên anh, nhưng người trên giường vẫn ngủ rất say, không có dấu hiệu tỉnh giấc. Khi cô cúi người xuống định gọi thêm lần nữa thì bỗng ngửi thấy một mùi tanh của sắt, giống như mùi máu.
Cô lập tức quên mất mình định nói gì, ánh mắt dò xét khắp người anh. Những chỗ lộ ra ngoài thì không trông thấy vết thương nào, nhưng phần bị che thì không rõ.
Trần Chi di chuyển về phía cuối giường, định cúi xuống ngửi kỹ hơn, nhưng đúng lúc này ánh đèn đột nhiên bật sáng khiến cô không kịp phản ứng.
Cô khựng lại giữa chừng, cơ thể cứng đờ không nhúc nhích, chỉ biết ngây ngốc quay đầu nhìn về phía đầu giường.
Trần Tông Nguyên chống nửa người dậy, đôi mắt chỉ mở hé, giọng vẫn còn ngái ngủ: “Cún con Trần, đang ngửi gì đấy hả?”
Bị anh phát hiện mất rồi.
Mỗi lần Trần Chi làm ra mấy chuyện ngốc nghếch đều bị anh phát hiện.
Lần trước, cô mượn một cuốn tiểu thuyết tình cảm từ bạn học, đến khi về nhà đọc thì phát hiện trong đó có nhiều phân đoạn miêu tả vô cùng táo bạo. Đang đọc đến mặt đỏ tía tai thì bị Trần Tông Nguyên bắt gặp, làm cô ngượng đến mức phải tránh mặt anh một khoảng thời gian.
Lần này cũng vậy.
Cô vội vàng đứng thẳng người dậy rồi lùi về sau vài bước, suýt chút nữa thì ngã nhào vì vướng phải đống quần áo vứt bừa bộn dưới đất. Trong cơn hoảng loạn, cô nói liến thoắng: "Ông nội bảo em gọi anh xuống ăn cơm."
"Chú Lục cũng ở đó," Trần Chi bổ sung thêm.
Trần Tông Nguyên lười biếng lật mình ngồi dậy, kéo chăn ra: “Lục Thắng hả?”
Anh gọi tên trưởng bối một cách thô lỗ, chẳng có chút lễ phép nào.
Trần Chi đáp "vâng" một tiếng, có chút phân tâm.
Anh chỉ mặc trên người độc chiếc qυầи ɭóŧ, không còn mảnh vải nào khác che thân, trong khi cô chưa hề chuẩn bị tâm lý cho cảnh này. Ánh mắt cô vô tình rơi xuống phần hông của anh.
Nơi đó rất to, đến nỗi khiến cho qυầи ɭóŧ nhô cả lên.
Trần Chi cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, nhưng lại ngây ra nhìn chằm chằm vào đó một lúc lâu.
Mãi đến khi nghe thấy giọng điệu trêu chọc của Trần Tông Nguyên vang lên: "Nhìn đủ chưa hả, nước cam*?"
(*Tên của nữ chính phát âm gần giống với nước cam)