Thư ký Hoàng có chút bối rối.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đã bói ra được.” Lúc nói ra những lời này, Diệp Mặc mặt không đỏ hơi không hụt, dáng vẻ đoan chính trông rất có sức thuyết phục.
“Tôi thậm chí còn biết được nhờ bác gái của cô mà hai người các cô mới quen biết nhau…” Cô nhìn thư ký Hoàng: “Tôi nói nhiều như vậy, cô đã tin những lời tôi nói chưa?”
Lý trí của thư ký Hoàng nói cho cô ấy biết, bất kỳ những lời nói của thầy bói toán nào cũng không đáng tin, nhưng tất cả những gì Diệp Mặc nói đều đúng, hơn nữa đối phương không cần phải lừa dối cô ấy làm gì…
Sau một lúc trầm mặc, thư ký Hoàng hỏi Diệp Mặc: “Cô nói anh ta không phải là mối lương duyên của tôi, lại còn lừa dối tôi rất nhiều… Vậy anh ta đã lừa tôi chuyện gì?”
Thư ký Hoàng nghĩ rằng Hồng Đào có khả năng đã lừa dối cô ấy về một số đòi hỏi của cha mẹ mình, suy cho cùng đối phương cũng đã đáp ứng tất cả những điều kiện đó tốt đến mức cô chưa từng phải phàn nàn điều gì.
Nhưng dù thư ký Hoàng có nghĩ đến đâu thì cũng không thể tưởng tượng được rằng “Hồng Đào” thật sự vốn không phải là người xem mắt cùng với cô ấy.
“…Hồng Đào thật sự chính là em họ của người đàn ông đó. Lúc này anh ta đã bệnh nặng lắm rồi, không thể ngồi dậy nổi. Gia đình bọn họ muốn lừa cô kết hôn trước, như vậy thì lúc Hồng Đào chết cũng đã lấy được vợ rồi.” Diệp Mặc tỉ mỉ nói với thư ký Hoàng về kế hoạch của gia đình đó.
Gia đình đó chỉ sợ “Hồng Đào” chết rồi sẽ cô đơn lạnh lẽo dưới đất, cho nên dù biết người này đã sắp chết rồi nhưng họ vẫn muốn tìm một người gả làm vợ của anh ta.
Thư ký Hoàng xúi quẩy bị chính người trong gia đình nhắm tới.
Những lời Diệp Mặc nói thực sự khá hoang đường và ảo diệu đối với thư ký Hoàng. Cô ấy muốn nói rằng Diệp Mặc chỉ đang nói nhăng nói cuội mà thôi, nhưng trong lòng cô ấy biết rất rõ, đối phương căn bản không cần phải nói ra những thứ hoang đường dễ bị vạch trần như vậy chỉ để lừa gạt bản thân.
Diệp Mặc nói xong, nhìn cô ấy nói: “Nếu không tin lời tôi, cô có thể đến phòng số 809, nằm trên tầng tám của khu nội trú bệnh viện số bốn, Hồng Đào đang điều trị ở phòng đó!”
Thư ký Hoàng hít một hơi thật sâu nói: “Tôi biết rồi... Tôi sẽ đến nơi cô đề cập để xác nhận chuyện này.”
Cô ấy nhìn Diệp Mặc nói: “Bất kể như thế nào đi nữa cũng cảm ơn Diệp tiểu thư đã nói cho tôi biết những chuyện này!”
Nhìn thấy thái độ chân thành của cô ấy, Diệp Mặc không khỏi mỉm cười nói: “Cô không cho rằng tôi đang nói nhảm là được rồi... Đúng rồi!”
Cô đổi giọng, hỏi thư ký Hoàng với chút chuyện phiếm: “Thư ký Hoàng, cô đã làm việc bên cạnh anh cả tôi được bao lâu rồi?”
Thư ký Hoàng lập tức nắm bắt được trọng điểm trong lời nói của cô, cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Anh cả? Tổng giám đốc là anh cả của Diệp tiểu thư sao? Cô là em gái của anh ấy à?”
“Không nhìn ra được sao?” Diệp Mặc sờ sờ mặt mình rồi nói: “Tôi còn tưởng rằng tôi với anh ấy có vài điểm giống nhau chứ…”
Thư ký Hoàng cẩn thận đánh giá khuôn mặt của Diệp Mặc, sau vài giây mới gật đầu nói: “Vẫn có điểm giống, chỉ là tôi không nghĩ đến chuyện này, hơn nữa…”
Hơn nữa theo những gì cô ấy biết, tổng giám đốc chỉ có một cô em gái chính là Diệp Bảo Châu mà trước đây thư ký Hoàng đã từng gặp qua, cô ấy chắc chắn không phải là cùng một người với Diệp Mặc trước mặt.
Diệp Mặc giải thích: “Trong chuyện này còn có một vài nguyên nhân, nhưng cho dù thế nào thì tôi cũng là em gái của anh ấy, là anh em ruột cùng một mẹ sinh ra!”
Đối với chuyện này, Diệp Mặc cũng chẳng tìm cách
gì để lấy lòng thương cảm của người khác, cô chỉ nói thêm vài câu rồi tự nhiên đổi chủ đề, nói sang chuyện khác.
“Chúng ta đi dạo công ty đến đây thôi!”
Sau khi dạo một vòng, Diệp Mặc cuối cùng cũng thỏa mãn được sự tò mò của bản thân đối với các công ty lớn, cô nghĩ nếu như năm đó mình có thể thuận lợi học lên cấp ba rồi đỗ vào đại học, biết đâu bây giờ cô cũng giống những người như thư ký Hoàng, làm việc trong một công ty lớn như Diệp thị, trở thành một người theo chủ nghĩa làm việc.