888: [Vì gia đình kia đang nóng lòng muốn kết hôn, cho nên bọn họ vô cùng hào phóng trên tất cả mọi phương diện, cha mẹ của thư ký Hoàng đã thương lượng ngày kết hôn với đàng trai rồi...]
Thương lượng ngày kết hôn…
Ánh mắt Diệp Mặc đặt lên người thư ký Hoàng đang đi phía trước cách mình hai bước, trong lòng thầm nghĩ: Kết hôn rồi cũng có thể ly hôn, đây chỉ mới tới bước thương lượng ngày kết hôn mà thôi, mọi chuyện vẫn còn kịp.
Diệp Mặc cười lạnh: Còn dám nghĩ tới kiểu kết hôn bẩn thỉu như vậy, mấy người cứ nằm mơ đi!
“... Diệp tiểu thư?” Thư ký Hoàng thấy Diệp Mặc đột nhiên ngây người ra, mở miệng gọi cô hai lần, đến khi Diệp Mặc tỉnh táo lại mới nghe cô ấy quan tâm hỏi han mình: “Có phải cô mệt rồi không? Hay là chúng ta về nghỉ trước nhé?”
Diệp Mặc: “...Tôi không có việc gì cả!”
Cô nhìn thư ký Hoàng, đột nhiên hỏi: “Thư ký Hoàng, cô sắp kết hôn rồi phải không?”
Thư ký Hoàng sửng sốt, không hiểu tại sao đột nhiên cô lại hỏi tới vấn đề này.
“Trước mắt tôi vẫn chưa có ý định kết hôn…” Cô ấy vẫn trả lời câu hỏi của Diệp Mặc, lắc đầu nói: “Hiện tại tôi chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp của mình thôi!”
Nghe vậy, Diệp Mặc cau mày, dùng giọng điệu cao thâm khó lường nói: “Ủa, thế tại sao tôi lại tính ra được thư ký Hoàng đây sắp có chuyện tốt, chẳng bao lâu nữa sẽ bước vào lễ đường thành hôn với người khác?”
Thư ký Hoàng ngỡ ngàng: “...Cái gì?”
Thư ký Hoàng không hổ là một thư ký chuyên nghiệp, cho nên dù nghe được lời Diệp Mặc phán như vậy cô ấy cũng chỉ bối rối trong chốc lát, rất nhanh đã bình thường trở lại.
“...Diệp tiểu thư, cô lại nói đùa rồi.” Cô ấy cười nói.
Diệp Mặc cũng cười: “Tôi không nói đùa đâu, tôi đang rất nghiêm túc đấy.”
Cô đến gần thư ký Hoàng, giọng điệu vô cùng giống thần côn* nói với cô ấy: “Tôi tính được cô sắp gặp được chuyện tốt, đang cùng người ta bàn tính chuẩn bị kết hôn, nhưng thật đáng tiếc! Haizz…”
(*Thần côn là từ châm biếm chỉ những người giả thần giả quỷ, cho rằng mình có phép thuật hoặc khả năng siêu phàm để lừa bịp trục lợi từ người khác.)
Diệp Mặc đột nhiên thở dài thườn thượt, trong giọng nói mang theo mấy phần tiếc nuối.
Thư ký Hoàng bị những lời nói của cô khơi dậy sự tò mò, không nhịn được hỏi: “Đáng tiếc gì cơ?”
Diệp Mặc trả lời: “Thật đáng tiếc cô đã tin nhầm người rồi, người đó chẳng những không phải người tốt, thậm chí còn lừa gạt cô nữa…”
“Thật sao?” Thư ký Hoàng cười cười, giọng điệu cũng mang theo tiếc nuối: “Xem ra tôi không được may mắn cho lắm.”
Diệp Mặc hơi nhướng mày, khẳng định chắc nịch: “Cô không tin những gì tôi nói, cô cho rằng tôi đang đùa với cô sao?”
Thư ký Hoàng mím môi: “Cô suy nghĩ quá nhiều rồi…”
Diệp Mặc mỉm cười đánh giá cô ấy: “Nghĩ một đằng nói một nẻo.”
“Chẳng qua phản ứng của cô như thế cũng không có gì lạ.” Diệp Mặc không hề tức giận: “Nếu có một ngày đột nhiên có người đến trước mặt tôi rồi nói với tôi rằng, tôi đã bói ra được người cô gặp không phải là người cô muốn gặp, tôi cũng sẽ không tin đâu!”
Trên mặt thư ký Hoàng lộ ra vẻ ngại ngùng: “Diệp tiểu thư…”
“Nhưng tôi vẫn hy vọng cô có thể tin tưởng tôi!” Diệp Mặc nhìn thẳng vào mắt cô ấy nói: “Bởi vì những lời tôi nói đều là sự thật!”
“Nếu cô vẫn không tin thì…”
Diệp Mặc nghĩ nghĩ: “Tôi còn có thể nói cho cô nghe một vài chuyện để cô tin tưởng tôi, ví dụ như cô cùng với đối tượng xem mắt mới quen biết gần đây của cô, anh ta họ Hồng, tên Hồng Đào đúng không?"
Nhìn thấy biểu cảm sửng sốt của thư ký Hoàng, Diệp Mặc biết bản thân đã nói đúng rồi.
“Làm sao cô biết được chuyện này?” Thư ký Hoàng cảm thấy khó tin.
Cô ấy rất chắc chắn rằng bản thân bấy lâu nay chưa từng đề cập đến chuyện xem mắt của mình với bất kỳ ai trong công ty, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô ấy và Diệp Mặc gặp nhau, đối phương không thể nào biết được những chuyện riêng tư của cô ấy được.
Nhưng mà cô ấy quả thực đã nghe thấy cái tên quen thuộc “Hồng Đào” phát ra từ miệng đối phương.