Tất nhiên, đây cũng chỉ là một loại giả thuyết “nếu như” mà thôi.
Diệp Mặc nói: “Đã đi loanh quanh xong hết rồi, cũng nên làm việc chính thôi!”
Việc chính?
Thư ký Hoàng nhìn cô, vẻ mặt hoài nghi.
Diệp Mặc: “Thư ký Hoàng, làm phiền cô đưa tôi đi xem những cây phát tài trong công ty đã chết dạo gần đây nhé!”
Thư ký Hoàng mặc dù không biết lý do tại sao Diệp Mặc lại muốn đi xem cây phát tài, nhưng nghĩ tới những lời tổng giám đốc đã nói, yêu cầu cô ấy phải phối hợp với hết thảy mọi hành động của Diệp tiểu thư, thế là gật gật đầu nói: “Được, cô đi theo tôi.”
Ở mỗi tầng trong công ty của bọn họ đều có cây phát tài, do cách bài trí của mỗi tầng nên vị trí của chúng cũng khác nhau. Ở tầng mà hai người Diệp Mặc đang đứng hiện tại, cây phát tài được đặt ở cửa thang máy.
Thư ký Hoàng biết rõ như lòng bàn tay chuyện cây phát tài của công ty: “Những cây phát tài này bắt đầu có dấu hiệu chết héo từ tuần trước, bây giờ toàn bộ lá đã rụng hết…”
Diệp Mặc đi tới xem xét, tay cô sờ đất trong chậu, phát hiện đất vẫn còn ẩm. Rõ ràng cho dù đến bây giờ cũng vẫn luôn có người tới nước cho nó.
“Có đào bên trong ra nhìn thử chưa?” Cô hỏi.
Thư ký Hoàng lắc đầu nói: “Cây phát tài của công ty đều được đặt ở những vị trí đặc biệt, nếu tùy tiện dời tới dời lui, chúng tôi chỉ sợ sẽ phá hoại tài khí!”
Diệp Mặc nghe vậy khóe môi hơi nhếch lên, không khỏi nói: “Tôi đã nói từ trước tôi có thể bói toán. Thư ký Hoàng cô không hề tin chuyện này, hiện tại nói đến tài khí, cô liền tin tưởng tuyệt đối như vậy…”
“...” Thư ký Hoàng đột nhiên xấu hổ ra mặt, sau đó nói: "Thà rằng cứ tin đó là sự thật còn hơn là không. Hơn nữa, đây cũng có thể coi là văn hóa doanh nghiệp của Diệp thị chúng tôi.”
“Văn hóa doanh nghiệp của Diệp thị?” Diệp Mặc hỏi lại: “Mê tín?”
Thư ký Hoàng: “...” Là cô ấy nói về công ty của mình như thế được không?
“Sau khi chủ tịch nhờ đại sư coi phong thủy, chính tay ông ấy đã đặc biệt chọn lựa ra những cây phát tài này!” Cô ấy vẫn giải thích với Diệp Mặc, chỉ sợ cô sẽ nghĩ rằng mọi người trong Diệp thị đều đang mê tín: “Mỗi một vị trí đều được xem trọng, chúng tôi cũng không dám tùy tiện chạm vào chúng.”
Diệp Mặc hiểu ra: “Cho nên đây đều là những thứ cha tôi tin, chứ không phải mọi người tin.”
Thư ký Hoàng: “...Tôi không hề nói thế.”
Diệp Mặc đứng dậy, vỗ vỗ đất trên tay rồi nói: “Được rồi, tôi đã biết những cây phát tài này đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Trong đầu thư ký Hoàng xẹt qua một ý nghĩ: “Chẳng lẽ cô đã biết lý do vì sao những cây lộc này lại chết héo rồi?”
Diệp Mặc: “Đúng vậy…”
Nhất thời trong đầu thư ký Hoàng xuất hiện đủ loại suy đoán cùng thuyết âm mưu, sau đó lại nghe thấy Diệp Mặc vô cùng kiên định nói: “Những cây phát tài này đều bị người ta tưới nước nóng mà chết.”
Thư ký Hoàng: “...”
Thư ký Hoàng: ???
“Nóng chết?” Cô ấy kinh ngạc thốt ra một câu.
Diệp Mặc gật đầu: “Không sai, bị nóng chết đó. Công ty mỗi ngày đều có nhân viên dọn vệ sinh tưới nước và chăm sóc cây phát này đúng không? Chính vào thời điểm đó nhân viên dọn vệ sinh đã đổ nước sôi vào đây…”
Những cây phát tài này cho dù sinh mệnh có ngoan cường đến đâu, ngày ngày nó đều bị đổ nước sôi vào như vậy không chết cũng phải chết.
“Trong số những nhân viên dọn vệ sinh có một người là dì Lý, bà ta đã bị người của Phạm thị mua chuộc, bảo bà ta mỗi ngày phải đổ nước sôi vào cây phát tài của công ty…”
“...”
Trên mặt thư ký Hoàng lộ ra biểu cảm vi diệu, lại có phần không thể tin được: “Tại sao chứ?”
Diệp Mặc ý vị thâm sâu liếc nhìn cô ấy rồi nói: “Chủ tịch của các cô tại sao lại đặt cây phát tài trong công ty, thì đó cũng chính là lý do vì sao Phạm thị lại làm như vậy!”
Đương nhiên chủ tịch đặt cây phát tài trong công ty là để thu hút tài lộc rồi, vậy thì nguyên nhân Phạm thị muốn làm cây phát tài nóng chết… Thư ký Hoàng nhếch môi, cảm thấy một lời khó mà nói hết.