Trong phòng, Lý Túng rút kiếm, hài lòng nhìn mũi kiếm sắc bén như trước, búng tay một cái, tiếng vang thanh thúy từ kiếm truyền ra. Hắn quay đầu nhìn mọi người, mỉm cười nói:
“Lý Túng cuộc đời này không phải anh hùng hào kiệt, nhưng từng làm đế vương, cần có cái thể diện khi chết! Ai đến động thủ?”
Lời đến cuối cùng, giọng hắn đột nhiên cất cao, ánh mắt Lý Túng trầm tĩnh có thần.
Lúc này, Lăng Sương đã đến bên Đoạn Tông Kham, đang định nói thì Đoạn Tông Kham bỗng nhiên mở miệng trước:
“Vậy thì, để ta……”
Không hiểu vì sao, Đoạn Tông Kham bỗng nhiên trở nên nhẫn tâm, trong lòng Đoạn Lăng Sương như đổ xuống hầm băng, kinh ngạc nhìn Đoạn Tông Kham, chỉ thấy y lạnh lùng.
“Sớm muộn gì cũng chết, không bằng ta động thủ, cho hắn một cái chết nhẹ nhàng! Cũng ít chịu đau đớn.”
Trong khoảnh khắc, trái tim như bị đao cắt, thế giới này có còn ý nghĩa gì, Đoạn Lăng Sương nhắm mắt, rồi mở ra, từng chữ rõ ràng nói:
“Không cần huynh động thủ, ta tự làm!”
Đoạn Lăng Sương bước nhanh đến bên Lý Túng, rút kiếm, trước ánh mắt kinh ngạc của hắn, đâm thẳng vào ngực, một nhát xuyên qua tim.
Lý Túng chỉ kinh ngạc trong chốc lát, rồi thở dài:
“Vậy là hà tất đâu! Lăng Sương……”
---
Đoạn Lăng Sương ôm thân thể trượng phu, máu đỏ tươi không ngừng tuôn ra từ miệng vết thương, huyết nóng ấm áp tay nàng, nhưng trái tim nàng lại lạnh buốt.
Không có gì có thể làm ấm lại.
Lý Túng lời cuối cùng nói: “Đừng khóc, Lăng Sương, nàng đừng khóc……”
Lúc ấy nàng mới biết mình đang rơi lệ, nhưng trong lòng lại như đóng băng, không cảm giác được gì.
Chỉ có biểu tình cuối cùng của Lý Túng, tư thế cuối cùng, nàng nhớ rõ.
Hắn trên mặt có cười, hắn vươn tay về phía nàng, như nói hắn không trách nàng, nhưng nàng sao có thể không trách mình!
Lý Túng làm người rất tốt, hắn rốt cuộc tiền sinh tạo cái gì nghiệt, mà gặp phải Quách Trấn, gặp phải huynh trưởng.
Huynh trưởng hại chết con cái hắn, còn muốn đoạt mạng hắn, nhưng hắn lại không trách chính mình.
Huynh trưởng đối Lý Túng có tội, nàng cũng vậy, nàng không khuyên can được huynh trưởng, tội sát phu là nàng nên gánh, cùng làm huynh trưởng lại ô uế kiếm của Lý Túng, nàng thà tự tay động thủ.
Nhưng Lý Túng vì sao không trách nàng, còn nói, đừng khóc, Lăng Sương.
Nhưng Lăng Sương chính mình không biết mình khóc thành tiếng, nàng chỉ cảm thấy trái tim mình trống rỗng, một mảnh mờ mịt không chỗ nào yên.
Lý Túng đã khí tuyệt hồi lâu, nàng vẫn quỳ bên xác hắn.
Trên giường có hai thi thể, một là Lý Túng, một là đứa trẻ mới sinh. Đoạn Lăng Sương quỳ giữa, ôm đầu Lý Túng và thân thể trẻ con vào lòng, không màng váy áo đã bị máu ô nhiễm.
Một nam tử lạ đứng cạnh cửa, nhìn chăm chú Đoạn Lăng Sương, thở dài:
“Tông Kham, muội muội ngươi thật kiên cường, cần phải xem trọng nàng……”
Không cần nói ra, hắn cũng biết, là muốn chính mình chăm sóc Lăng Sương, phòng ngừa nàng tự sát. Một ngày đế hậu toàn chết, đối danh dự nam nhân có ảnh hưởng.