Quách Trấn vẫn muốn hắn chết, xưa nay hưởng thụ vinh hoa phú quý, đến lúc chết cũng chỉ là hư không.
Hắn cũng đoán được kết quả, lại không biết sẽ đến nhanh như vậy.
Người tới hy vọng hắn uống thuốc tự sát, hắn lại không chịu uống, giằng co không dưới, vừa vặn khi đó Lăng Sương tiến vào.
Người tới còn có Đoạn Tông Kham, huynh trưởng của nàng, đã là thân nhân, cũng là kẻ thù.
Đoạn Tông Kham nhìn ly rượu, đạm nhiên hỏi: “Ngươi không uống? Không cam lòng sao?”
Chưa cho hắn lựa chọn đường sống, làm sao tới cam lòng hoặc là không cam lòng?
Lý Túng cười cười: “Phật giáo người tự sát, kiếp sau rơi vào súc sinh, không còn nhân thân. Muốn ta chết thì dễ dàng, cũng không phải chỉ có một đường tự sát.”
*Phật giáo cho rằng người tự sát sẽ tái sinh làm súc sinh, không còn được làm người.
Bình thản ung dung, Lý Túng đẩy ra chén rượu độc trước mặt.
Đoạn Tông Kham trầm mặc thật lâu sau, y không thể cưỡng bách Lý Túng tự sát trước mặt Lăng Sương, nhưng cũng không thể tha đường sống, nghĩ tới nghĩ lui, đều là khó xử, chần chừ không thể quyết định.
Đúng lúc này, tiếng khóc của Đoạn Lăng Sương dần tắt, ngơ ngác nhìn hai người sau một lúc lâu, lau nước mắt, hỏi.
“Hôm nay Vương gia thật sự không tránh được cái chết sao?”
“Xem ra, là muốn cùng nàng chia ly!” Lý Túng thở dài, quay đầu đối Đoạn Tông Kham nói. “Có thể cho ta và phu thê nói lời tạm biệt?”
Chuyện đến giờ, không có gì không thể khoan dung, Đoạn Tông Kham gật đầu, phân phó mọi người lui ra cửa, xoay lưng lại. Lúc này y nhìn thấy phía trước, xuất hiện một bóng người, không khỏi trừng mắt, người nọ lại nhìn y cười cười.
Trong gian phòng, Lý Túng ngắm nhìn bóng dáng của Đoạn Tông Kham, rồi quay đầu nói với thê tử:
“Huynh trưởng là người cũng không tệ, có y chăm lo, ta cũng yên tâm.”
Đoạn Lăng Sương ánh mắt buồn bã chăm chú nhìn Lý Túng, Lý Túng thần sắc vẫn điềm tĩnh, cười nói:
“Canh thịt còn nóng, Lăng Sương, hãy cùng ta uống xong chén này, được không?”
Nàng gật đầu, lấy từ nồi trước giường một chén canh, đem đến trước giường Lý Túng. Hai phu thê mặt đối mặt cùng nhau uống xong. Lý Túng lại bảo Đoạn Lăng Sương lấy thanh kiếm của mình từ đáy rương.
“Vương gia?” Đoạn Lăng Sương khó hiểu khi dâng lên kiếm.
Nghe thấy động tĩnh trong phòng, Đoạn Tông Kham cùng binh sĩ quay người nhìn, thấy Lý Túng cầm kiếm, đều chấn động.
Hay là hắn muốn phản kháng?
Nhưng Lý Túng chỉ mỉm cười trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người:
“Không có gì, chỉ là muốn sạch sẽ một chút thôi.”
Mọi người nhất thời kinh sợ, Đoạn Lăng Sương trong lòng đau đớn, quỳ trước mặt Lý Túng, sửa sang lại y phục, cúi đầu thuận mắt:
“Vương gia, có điều gì muốn dặn dò?”
Lý Túng nhìn chăm chú nàng, cúi người nói khẽ bên tai:
“Lát nữa, nàng theo Tông Kham ra ngoài, cảnh tượng này nàng không nên chứng kiến.”
Nghĩ ngợi một lát, lại nói: “Hôm nay phụ tử cùng đồng hành, cũng thật tốt. Đại Lang trên đường sẽ không cô đơn. Lăng Sương, kiếp trước nguyện làm chim liền cánh, đời sau ngươi ta có nguyện kết liên lý không?”
Đoạn Lăng Sương khóc không thành tiếng, gật đầu liên tục.
Khi ra khỏi phòng, từng bước một, nàng cảm thấy mỗi bước đều gian nan, không khỏi quay đầu nhìn lại.