Vài lần lặp lại, như cố ý kéo dài thời gian, Đoạn Lăng Sương trong lòng nghi ngờ, nghe kỹ thấy tiếng vang, mơ hồ có tiếng kim loại.
Hay là Lý Túng đã xảy ra chuyện!
Trong lòng kinh hãi, nàng quay người lạnh giọng hỏi.
“Huynh, hôm nay rốt cuộc tới làm gì?”
Đoạn Tông Kham thở dài nhẹ, né ánh mắt nàng, nhẹ nhàng đáp.
“Đến giờ, ý đồ của ta, muội cũng nên hiểu rõ!”
Đoạn Lăng Sương trong lòng sáng như tuyết, người y muốn lấy mạng, không chỉ là Đại Lang sinh thiếu tháng, còn có trượng phu nàng.
Minh bạch là minh bạch, nhưng suy nghĩ lại mờ mịt.
“Hắn đã liệt nửa thân, không còn nguy hại gì cho Quách Trấn, sao không buông tha hắn?”
Nàng lẩm bẩm, Đoạn Tông Kham dù cảm khái vạn phần, ngoài mặt lại bất động.
“Oán chỉ oán sinh ở đế vương gia, vô tội như hắn, cũng là thân bất do kỷ!”
*Oán chỉ oán sinh: sự oán giận chỉ tạo ra thêm oán giận, thể hiện một vòng luẩn quẩn của sự thù hận.
*Thân bất do kỷ: hoàn cảnh hay số phận không nằm trong sự kiểm soát.
Đoạn Lăng Sương nghe vậy liền quay đầu lại, dùng sức, rút tay áo khỏi tay Đoạn Tông Kham, lòng nóng như lửa đốt, không bận tâm lực đạo, chỉ nghe “Xoạt” một tiếng, tay áo nàng rách thành hai đoạn.
Tức thì hai người đều ngẩn ra.
Từ nay bọn họ tình huynh muội như nứt bạch, nhất đao lưỡng đoạn.
*Nhất đao lưỡng đoạn: trong tình huống này là triệt để cắt đứt quan hệ.
Đoạn Tông Kham thở dài: “Ta không phải không muốn thương muội, việc hôm nay, muội đừng quản...”
Lăng Sương nhìn y, bên môi nở nụ cười thê lương: “Nếu ta cầu huynh, huynh trưởng, huynh có thể xin hắn buông tha Vương gia...”
Đoạn Tông Kham không chần chừ, chỉ lắc đầu, “Muội biết, chuyện này không thể.”
Nếu khuyên được, y cũng không cần tới đây.
Quách Trấn đã nghi ngờ y, nếu không làm việc này, vận mệnh Đoạn gia cũng như Lý Túng, phiêu diêu trong mưa gió. Mà dù y không tới, vận mệnh Lý Túng cũng không thay đổi, y tới, có thể bảo toàn bản thân và Đoạn gia.
Đoạn Lăng Sương im lặng.
Nước mắt đã tràn bờ mi, nhưng nàng không khóc, giờ không phải lúc khóc, còn có việc quan trọng phải làm.
Tự nhủ như vậy, nhưng nước mắt không nhịn nổi, vào phòng, nhìn thấy ánh mắt bình thản của Lý Túng dưới đao kiếm, nước mắt Đoạn Lăng Sương liền rơi xuống, không thể ngăn lại.
Lý Túng thương xót nhìn nàng, giữa lúc nguy nan, hắn vẫn có thể cười, có lẽ đã dự đoán được kết quả này, lòng ngược lại bình thản.
Chỉ là nhìn nàng khóc, Lý Túng lại cảm thấy đau lòng.
Suốt đời tâm tư, phụ nàng hàng vạn nước mắt.
Là hắn lầm nàng, nếu Lăng Sương không phải vợ hắn, nàng sẽ không bi ai như vậy.
Dù chỉ là thường dân, bình an bên nhau một đời, cũng là hạnh phúc lớn nhất, nhưng sự bình phàm này không thể có với một đời đế vương.
Lý Túng nhẹ nhàng lau nước mắt nàng, nói.
“Đừng khóc...”
Khuyên là thế, Đoạn Lăng Sương lại càng thêm bi ai, ôm chặt trượng phu, cảm thấy ruột gan đứt từng khúc.
Lúc này nàng nhìn thấy binh lính trước giường cầm một chén rượu, màu sắc xanh đậm, thanh triệt như nước hồ, lại có ánh sáng yêu dị.
Nàng kinh hỏi, “Đây là gì!”
“Rượu…” Lý Túng nhẹ giọng trả lời.
Lúc Đoạn Lăng Sương ra ngoài gặp Đoạn Tông Kham, binh lính đã trèo tường vào, dâng rượu cho hắn, nói đây là ý tứ của tân đế, hắn đã đoán ra đây là vật gì.