Quách Trấn người này, hắn hiểu rõ không nhiều, nhưng khá vậy không ít.
Đoạn Tông Kham cười chua xót, gật đầu.
Dù người này không báo cho y cải trang vào Nghĩa Hưng vương phủ, dù người này kỳ thật không phân phó y làm gì, y vẫn tự tay gϊếŧ muội phu, nếu không làm thế, người chết là y.
Mà Lý Túng vẫn không sống nổi.
Y đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ không ngờ Lăng Sương sớm hơn một bước, tự tay gϊếŧ Lý Túng. Đoạn Tông Kham kinh sợ nhiều, cũng biết giải thích thế nào, chỉ sợ Lăng Sương cũng không tha thứ.
Cục diện này người khởi xướng, là trước mắt người này. Từ nay về sau, y và Lăng Sương ân đoạn nghĩa tuyệt, toàn bộ do người trước mặt ban tặng, Quách Trấn ai cũng không thể cố tình trêu vào.
Y chỉ có thể đổi đề tài: “Bệ hạ, Nghĩa Hưng vương đã hoăng, trẻ con đã chết, tiếp theo nên giải quyết thế nào?”
Nghe đến chữ “hoăng”, nam nhân nhíu mày, tựa hồ không vui, nhưng chỉ là khoảnh khắc. Người đã chết, xưng hô không quan trọng.
Vì thế, đối đãi sinh thời thảm tiền triều hoàng đế Lý Túng, Quách Trấn ngược lại hào phóng.
“Tự nhiên theo đế vương táng nghi an táng, hài tử cũng theo thân vương lễ tang quy cách chôn cất!”
Quy cách đã định, còn lại là thu thập tàn cục. Thị nữ Hải Liên, Tân Hà lúc đầu đã bị đuổi ra, giờ phòng đầy máu, không thích hợp cho người ngoài thấy. Khuyên Lăng Sương buông thi thể để nhập liệm, rơi xuống Đoạn Tông Kham.
Nhỏ giọng gọi một hồi lâu, Lăng Sương mới lấy lại tinh thần, nhìn thấy là y, thở dài.
“Còn có chuyện gì?”
“Vương gia nên nhập liệm, hài tử cũng vậy……” Đoạn Tông Kham định bảo nàng buông thi thể, nhưng nhìn Lăng Sương mệt mỏi không còn sinh khí, lòng căng thẳng, nói không ra lời.
“Aaaaaa!” Nàng không chút để ý ứng thanh, cúi đầu, lại không tiếng động vang, tay vẫn gắt gao ôm đầu Lý Túng.
Đoạn Tông Kham không biết muội muội có hiểu ý y, lặp lại lần nữa, Lăng Sương hỏi:
“Sử dụng táng nghi gì?”
“Vương gia nên nhập liệm, hài tử cũng vậy…” Đoạn Tông Kham vốn định nói để nàng buông thi thể, nhưng nhìn thấy Lăng Sương ngẩng đầu nhìn y, mỏi mệt đến dường như sinh khí đều bị rút hết, trong lòng căng thẳng, liền không nói nên lời.
Đoạn Lăng Sương ngẩn ra, bỗng nhiên hiểu ra ý nghĩa của y, hơi mỉm cười.
“Rất tốt, huynh đã hỏi qua hắn ta chưa?”
Không có chỉ thị của Quách Trấn, Đoạn Tông Kham cũng không dám quyết định như vậy.
Nhìn thấy huynh trưởng trầm mặc, Đoạn Lăng Sương biết mình đã đoán đúng, liền không hỏi thêm, tuy rằng cảm thấy hư danh này đối với bọn họ hiện tại không quan trọng, nhưng tâm lý cũng buông một cục đá.
Nàng lo lắng sau khi chết những người kia còn muốn làm nhục Lý Túng.
Hiện giờ không cần lo lắng nữa, tuy rằng cảm thấy hoang đường, vì sao luôn phải chờ đến sau khi chết mới có thể đối đãi tốt với người?
Một người sống còn không bằng một người chết, thật là sự châm chọc lớn.