Điệp Khoa tới làm việc cho nhà Thương Lý cũng đã hơn tháng, ngoài thời gian phục vụ cơm nước cho cả nhà, gánh phân, cuốc đất ngoài ruộng thì cuộc sống nói chung cũng rất thoải mái. Ông chủ cho cậu ở trong bếp, chỗ đó có đầy đủ tiện nghi và đặc biệt trông có vẻ chắc chắn hơn cái chòi lá rách nát quanh năm gió lùa ngoài bưng của cậu.
"Nghe nói chỗ ngoài bưng được quy hoạch để xây khu trồng cây ăn trái chất lượng cao, nhà của con sớm muộn gì cũng bị người ta dọn sạch sẽ thôi. Nên cứ về đây đi, nhà này con hồi lúc nhỏ con cũng đã từng sống một thời gian rồi còn gì. Cứ ở đây đi nhé, rồi mày phụ ông làm này làm kia cho đỡ vất vả. Chứ thằng hai nhà này làm biếng quá, ông cũng chả buồn nói nữa".
Lụa còn vui hơn cả tía má mình, cô quý đứa em này lắm. Có cậu làm giúp việc, thuận tiện hơn để hai chị em ngồi tâm sự với nhau mỗi lúc rảnh rỗi. Đúng là tuyệt vời mà!
Nguyên chủ năm nay hai mươi bốn tuổi, sớm đã phát triển toàn diện. Nói chung thì vẻ ngoài của cậu rất đẹp, cũng may là cánh cổng nhà ông bà chủ đủ cao, chứ nó mà không đủ vững chắc thì e là mấy cô thiếu nữ trong thôn cũng đã đạp đổ tường mà cưa cẩm cậu rồi.
Thân phận mồ côi mồ cút, đâu dám ngỏ lời yêu thương với ai đâu mà mơ tưởng đến chuyện tương lai. Đã vậy cơ thể này bất nam bất nữ, lỡ con gái người ta mà thấy cậu thì có mà chạy mất dép. Với lại ở đây là dưới quê, vẫn còn quan niệm cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Đâu có ai ngu ngốc mà yên tâm gả con gái mình cho một đứa trắng tay...
Cậu cứ làm việc lầm lũi trong bếp, một mình nói chuyện với con cún mà bà ngoại để lại ngày trước. Âm thầm giống như cái bóng, gia đình này sớm cũng đã xem cậu như đứa cháu nhỏ mà quan tâm rồi.
*
*
Nửa đêm, khi bầu trời nổi lên cơn giông báo hiệu cơn mưa lớn sẽ kéo đến đây. Tiếng chó sủa của con Lu ngoài hè khiến thiếu niên tỉnh giấc.
Tiếng lạch cạch từ ổ khóa, bóng người cao ráo khệnh khạng đẩy xe bước vào sân. Cả người nồng nàn mùi rượu và khói thuốc lá, anh ta đeo cặp mắt kính có vẻ trí thức lắm nhưng có vẻ sự thật không phải là như thế. Chiếc áo hoa đặc trưng được ánh trăng chiếu sáng lờ mờ trong bóng tối làm Điệp Khoa cũng hơi đoán ra người ấy là ai.
Là nhân vật phản diện chứ ai!
Thiết lập của hệ thống cho cậu biết rằng người này là một tên sâu rượu chính hiệu, thiếu rượu ngày nào là chịu không nổi ngày đó. Được cái anh ta không có quậy phá mỗi lần say, nói chung là người này vẫn là câu hỏi lớn với thiếu niên.
Tên lười biếng, ham ăn nhác làm này lại là nhân vật phản diện thật đúng là khó hiểu mà. Hay là hệ thống có nhầm lẫn gì không nhỉ?
"Thằng Khoa đâu ời?? Hức... Ra đây tao biểu coi...hức..."
Hắn ta kêu cậu kìa.
Xỏ đôi dép đã cũ, Điệp Khoa chạy ra sân đỡ lấy cậu chủ nhà mình. Eo ôi cả người toàn là mùi rượu thôi, còn có mùi nôn ói và cả mùi mồ hôi chua lè nữa. Cả người anh ta nặng như con trâu vậy, thiếu niên đã phải vất vả lắm mới mang được người vào nhà.
Ông bà chủ có việc nên đi Sài Gòn ngày hôm qua, chị Lụa cũng có hội thảo rất quan trọng nên phải ra miền Bắc tham dự. Cho nên có một mình cậu đêm nay sẽ trông nhà.
Ai có ngờ lại quên mất Lúa - ông thần lười biếng say rượu của gia đình!
-----
Điệp Khoa đỡ Lúa vào phòng, da thịt cách một lớp vải cứ như cố tình ma sát hơi ấm lẫn nhau. Hai bàn tay lướt qua nhau chỉ dám chạm khẽ chứ không dám cầm, cậu vô tư, đặt người đàn ông nằm xuống giường rồi đi pha canh giải rượu. Thiếu niên đơn thuần nào hiểu được, chỉ cần cái chạm tay và đỡ eo vô tình đã làm người đàn ôn từ cơn say lờ mờ tỉnh táo lại.
Tự nhiên Lúa thấy mình cứ bồn chồn trong người, đảo mắt qua lại nhìn xung quanh. Hắn ngó xem thiếu niên đã ra khỏi phòng hay chưa nên cố nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Từng chiếc vớ, tới cái cúc áo đầu tiên cũng được tháo ra. Cậu cẩn thận bật điều hòa rồi nhìn trước ngó sau cẩn thận. Làm xong mọi thứ rồi mới ra khỏi phòng, người đàn ông liền nhanh chóng tỉnh lại khi tới khi tiếng "cạch" của cánh cửa phát ra thì hắn mới chột dạ mở mắt ngồi dậy.
Đang tính bước xuống giường, theo bước chân Điệp Khoa thì hệ thống liền vang lên bên lỗ tai hắn.
[Thật may mắn làm sao khi mà virút anh cài vào đã miễn nhiễm hết mọi khả năng xóa sạch ký ức của nguyên chủ, nhưng thật lòng tôi cũng không hiểu người bình thường như thế thì có gì anh phải cất công theo cậu ta đến từng thế giới như thế?]
Lúa lúc này khác xa so với hình ảnh gã đàn ông say xỉn ban nãy, hắn ta lấy lại bình tĩnh, trên gương mặt là sự điềm đạm cùng với mưu tính. Hướng mắt nhìn về phía bức tường rồi nói chuyện với robot.
"Vì ai cũng có quyền chết chìm trong ánh mắt của người kia, tôi cũng vậy. Các người là máy móc nên mãi mãi sẽ không hiểu thế nào là tình yêu của con người đâu. Em ấy ở thế giới nào cũng đều tuyệt vời cả, ở thế giới này cũng thế".
Trả lời theo lý thuyết là thế, chứ câu trả lời thật lòng từ Lúa là :
Cảm giác được ȶᏂασ người trong lòng của mình chết đi sống lại, bằng mọi cách từ cưỡиɠ ɧϊếp cho tới dụ dỗ là cảm giác tuyệt vời nhất với hắn. Nói đúng hơn bản thân người đàn ông này cũng có sự biếи ŧɦái nhất định, hắn thích cái vẻ mặt của thiếu niên khi bị tϊиɧ ŧяùиɠ bắn đầy lên mặt. Sự bất lực khóc thút thít khi không thể phản kháng lại sự kɧoáı ©ảʍ mà gã đàn ông mang đến ở các thế giới khác nhau. Muốn làm cho cậu hoang mang, khi bị đè nhiều lần từ những cái tên tưởng chừng như khác nhau nhưng thực tế chỉ có một người duy nhất.
Nghĩ đến đây, tự nhiên Lúa thấy robot mang thiếu niên đến thế giới này nhiều lúc làm việc khiến người ta muốn đấm, sao mà thế giới nào cũng ổn mà qua tới thế giới này lại để bảo bối nhà hắn thành người câm thế này?
Giọng nói ngọt ngào ấy phải được phát ra từ khuôn miệng xinh đẹp kia, ít nhất thì khi làʍ t̠ìиɦ hắn cũng phải nghe được giọng cậu gọi tên mình mỗi lúc lêи đỉиɦ...
[Mê người ta lắm , vậy mà mỗi lần gặp người ta là chỉ biết bắt nạt thôi. Đúng là đồ xấu xa]
"Xấu xa? Tôi trêu ghẹo em ấy có chút xíu cũng có sao đâu. Dù gì thì cũng là vợ tôi, tôi có người yêu thì cũng ảnh hưởng tới ai đâu".
Tiếng lạch cạch mở cửa lại vang lên, người đàn ông ngay lập tức nằm xuống giường giả bộ vẫn còn say. Mùi canh giải rượu thơm ngọt tràn trong không khí, Điệp Khoa mang tô canh nóng hổi đặt trên bàn.
Cậu hoàn toàn không biết người mà hệ thống kêu mình phải phòng ngừa lại đang nằm chình ình trước mặt như thế này.
Cuộc sống của cậu sắp thay đổi rồi.