Tình Yêu Sai Lầm

Bánh nếp nhân đậu xanh - 05

Con đường sau trận mưa hôm qua sớm đã trở nên lầy lội, Điệp Khoa gánh thúng bánh đi bán như mọi ngày. Vì quần áo nguyên chủ cái nào cũng rách tả tơi nên cậu quyết định đập ống heo, lấy tiền tiết kiệm rồi chạy ra chợ mua mấy cái áo thun mới và chút vải trắng...

Cậu nấp sau bụi cây nghỉ mệt, thở dài nhìn ngực mình đang trướng đau buốt. Đúng thế, thiếu niên ghé chợ mua vải trắng quấn ngực, che đậy đi bí mật mà mình luôn che giấu.

Đâu phải tự nhiên mà mẹ sinh ra đã ghét bỏ cậu, đâu phải tự nhiên mà bà ấy nhẫn tâm vứt bỏ đứa con mới ba tháng tuổi, một mình bắt xe lên Sài Gòn sống với người đàn ông khác. Tất cả là do cái cơ thể dị dạng này của cậu.

Điệp Khoa là người song tính.

Vì đặc điểm cơ thể kì lạ đã khiến thiếu niên gặp rất nhiều phiền phức, ngực to lên, còn có những ngày cả cơ thể khó chịu...đặc biệt khó chịu nhất là giữa hai chân, một chất lỏng khó nói, ẩm ướt trào ra từ "bé sò lông" nhạy cảm.

Nghỉ ngơi đủ rồi thì lại tiếp tục đi, cậu còn phải đi đò qua thị trấn bán cho xong mấy cái bánh này rồi mới về nhà được. Mấy hôm nay trời nắng nhanh quá, giờ mới có chín rưỡi sáng thôi mà nắng muốn cháy hết mặt luôn rồi.

"Thằng Khoa phải hôn? Chèn đét ơi, đi cái gì mà nhanh dữ vậy con. Bán cho bà mấy cái bánh coi".

Bà Lý cuốn cuồn chạy theo, vừa chạy vừa thở để đuổi theo thiếu niên.

"Con lấy cho bà cái bánh nếp nhân đậu xanh ngọt.... Hả? Con muốn nói cái gì với bà hả?"

Điệp Khoa chỉ về mấy đòn bánh tét còn hơi nóng phía bên dưới cái nia, đưa dấu ba ngón tay. Chỉ chỉ, còn nở nụ cười thật tươi.

"À, bữa nay còn bán bánh tét nữa hả. Lấy cho bà hai đòn bánh, có nhân chuối không con? Ông nhà mê nhất là nhân chuối ngọt".

Nhìn thiếu niên lom khom tất bật bỏ bánh vào giỏ, tự nhiên bà Lý thấy thương thằng nhỏ này ghê gớm. Trời thì nắng nóng, mà cứ mang cái đầu trần đi lang thang bán bánh. Không có nổi cái nón để che mặt nữa, hồi xưa bà ngoại nó còn sống thì cũng ít nhiều gì lo lắng cho cháu. Giờ bà mới mất chưa bao lâu mà thiếu niên phải lam lũ như thế này rồi.

"Khoa nè, hay là bây qua nhà bà làm người ở đi. Sẵn tiện nhà cũng đang thiếu người, mày làm công việc gì cũng được hết. Làm việc nhà, làm đất, làm cỏ cho nhà bà còn đỡ hơn là mang bánh đi bán như này".

Điệp Khoa đưa đôi mắt tròn xoe nhìn bà ấy, nhớ lại những lời hệ thống nói với mình hôm trước và nhiệm vụ mà cậu phải làm. Theo thiết lập của hệ thống, chị Lụa sẽ gặp và kết hôn với người chồng chả ra gì, đã vậy còn ăn bám vợ.

Sau khi nhân vật chính của thế giới sinh con, anh ta còn rủ rê anh rể mình cờ bạc, cuối cùng tài sản gia đình Thương Lý sau một đêm tan biến hết. Ông Thương lên cơn đột quỵ qua đời, chị Lụa cũng sốc mà tự kết liễu đời mình. Nói chung là kết cục không có gì tệ hơn nữa cả.

Cậu liền nhanh chóng tìm kiếm thứ gì đó trong giỏ của mình. Là một tấm bảng và hộp phấn còn mới tinh, khó khăn viết nguệch ngoạc mấy chữ lên tấm bảng:

[Cảm ơn bà nghen, con chịu]

Phải thay đổi câu chuyện này, chị Lụa xứng đáng với những thứ tốt hơn cái kết cục cũ rất nhiều lần.