Tình Yêu Sai Lầm

Bánh nếp nhân đậu xanh - 04

"Đau... Cái con nhỏ này, nhẹ tay thôi. Ui da..."

"Má phải chịu đau một chút, con băng bó sắp xong rồi. Thiệt tình, con đã dặn má ở nhà đừng có đi đâu hết, có gì con về con đăng thông báo tuyển người làm cho. Má cứ một hai đòi đi ra thăm ruộng cho bằng được, bây giờ lại té bong gân như vậy thì làm sao".

Lụa đã rất ngạc nhiên khi nghe điều dưỡng báo rằng má của cô được đưa vào viện trong tình trạng một chân bị trật khớp, bong gân. Tay cũng bị chấn thương nhẹ phần mềm, là bác sĩ duy nhất ở tuyến bệnh viện quê , dù bận chuyện tới cỡ nào thì cô cũng bỏ hết tất cả để chạy xem má của mình.

Hóa ra là anh hai lại đi chơi bên thị xã, tía hôm nay lại đi làm tận dưới Cà Mau. Chỉ có một mình má của nhà, bà thấy đám ruộng nhà mình cỏ lên um tùm nên định ra cắt để cho bò ăn. Ai có ngờ đang đi thì dấp cục đá, xương khớp người già đâu có còn cứng cáp nữa. Cứ như vậy mà bị thương.

---

Ở trong viện mấy ngày, cuối cùng bà Lý cũng được về nhà.

"Sao má đi viện mà anh không vô để chăm sóc má ngày nào hết vậy? Đám bạn đó của anh quan trọng hơn má anh hả, anh vô tâm quá đó anh hai". Lụa xin nghỉ hai ngày, ở nhà chăm sóc cho má. Vừa thay thuốc vừa càm ràm anh trai đang ngoáy lỗ tai ngồi kế bên.

"Thì có mày lo rồi còn gì, tao vô có khi còn vướng tay vướng chân".

Hai Lúa vẫn cứ vô tâm, thản nhiên như thế. Khiến cho người ta tức chết mà!

"Thôi, con vô nấu cơm đi Lụa. Tao là tao hết nói nổi với mày rồi Lúa ơi là Lúa, sau này mà tao có nằm liệt giường thì chắc chắn tao sẽ không chia một xu tài sản nào cho mày đâu. Cái thằng trời đánh".

"Má hông cho tui thì cho ai bây giờ, con gái của má trước sau gì cũng phải lấy chồng. Tía còn lâu mới đưa lại tài sản cho người ngoài, chỉ có tui là thằng cháu duy nhất trong gia đình cho nên má có muốn không cho thì tui cũng có cách để lấy à".

"Mày... Cái thằng mất dạy! Tao không cho con rể tao thì tao cho cháu ngoại tao, đừng có hòng mà tiêu của tao dù chỉ 1 đồng nha thằng quỷ sứ!"

Lúa cười he hé, nhanh nhẹn né cái gối đang bay về phía mình, nhanh chóng phóng lên xe rồi chạy tuốt ra cổng. Hắn chỉ ghẹo má mình chút thôi, ai có dè bà lại tức giận như thế đâu chứ.

Mới cái bữa nghe má phải nhập viện, hắn cũng lo muốn chết đi được. Tiền viện phí, thuốc thang cũng là do hắn chi trả chứ ai. Nhìn bề ngoài cứ tưởng Lúa là cái thằng lông bông chẳng có nghề nghiệp ổn định, nhưng thực ra hắn đã sớm có công việc của mình từ lâu rồi. Chỉ là thấy má ở nhà buồn quá, lâu lâu phải ghẹo bà ấy để cho ngôi nhà có thêm chút gì đó sôi động.

Lâu lâu có trêu đùa hơi quá chút, bản thân cũng thấy có lỗi :))

Vậy nên hắn quyết định mua vịt quay về cho cả nhà, vịt thì cũng đã đặt người làm rồi. Bây giờ vô lấy hàng rồi mang về ăn thôi đó.

Chiếc xe máy phóng bon bon trên đường đất ruộng, phóng mắt ra xa xa thì đây là toàn bộ đất của nhà Thương Lý. Cò bay thẳng cánh, sợ bay quá mà gãy luôn cái cánh ấy chớ. Đúng là ruộng nhà mình bây giờ cỏ mọc um tùm, người làm trong nhà thì thiếu. Chắc là hắn phải tuyển thêm người thôi, chứ nếu không bà già ở nhà lại nói này nói nọ, nói không được thì lên cơn đau tim, xỉu lên xỉu xuống thì lại mệt nữa.

Cái chân bị bong gân của má coi bộ... Lâu lành à nha.

"Ủa, ai hái sen nhà mình vậy cà?"

Lúa nheo nheo mắt, nhìn thấy thấp thoáng phía xa là bóng dáng nhỏ nhỏ của ai đó đang cặm cụi hái sen ruộng nhà mình.

-----

Điệp Khoa lội nước, ôm cái thúng hái ít sen mang ra chợ bán. Phía bên hông còn giắc thêm cái giỏ cá, định bụng hái thêm ít hoa súng về nấu canh chua ăn cơm. Cái nắng buổi sáng cũng không làm cho thiếu niên thấy mệt mỏi, cậu nhanh tay nhanh chân hái thật nhiều hoa cho kịp buổi chợ sớm.

Mấy hôm nay hệ thống cứ đến tìm cậu suốt thôi, tới ngày hôm nay thiếu niên mới hiểu rõ vai trò của mình trong cái thế giới này.

Nhân vật chính là cô Lụa, là người duy nhất thật tâm chăm lo cho cậu như người thân trong nhà. Còn nhân vật phản diện là anh trai của cô ấy, mà tới ngày hôm nay cậu vẫn chưa có dịp gặp được. Nghe đồn anh ta là tên lông bông, suốt ngày biết đi chơi thôi. Một người có vẻ như hoàn toàn vô hại như thế thì lại là phản diện. Đúng là khó hiểu!

Về nhiệm vụ thì sao nhỉ? Hệ thống hoàn toàn không hề nhắc tới nhiệm vụ mà Điệp Khoa cần làm trong thế giới này.

Cậu cũng không để tâm cho lắm, trong lòng đang cảm thấy rất vui vẻ vì robot báo tin rằng ở thế giới thật mà Điệp Khoa sống, cứ mỗi một nhiệm vụ cậu hoàn thành tốt trong những thế giới khác thì bệnh tình của thiếu niên lại có tiến triển tốt hơn một chút. Cậu đã nhìn thấy bản thân mình trong thế giới hiện tại, từ một người thực vật chẳng nghe chẳng nói được gì, bây giờ hình như đã có thể cử động được vài ngón tay.

"À, hóa ra là thằng câm ở cuối làng. Ê cái thằng kia, mày làm gì ở ruộng sen nhà tao vậy?"

Quay đầu nhìn lại, một chiếc xe máy đắt tiền đang dựa vào gốc cây. Kế bên đó là người đàn ông cao to, với nước da ngăm bánh mật, khoanh tay nhìn cậu bằng đôi mắt khinh thường.

Thấy thiếu niên im lặng, Lúa mới ồ lên như thể nhớ ra chuyện gì đó.

"À, tao quên mất tiêu là mày không biết nói. Mày đã xin phép má tao chưa mà tự tiện hái sen, hái súng nhà tao thế?"

Cái gật đầu từ phía cậu thay cho câu trả lời.

"Nó xin phép tao rồi, còn mày đứng đó làm gì vậy Lúa? Mày lại đi chơi nữa, về nhà phụ tía tính toán sổ sách coi".

Ông Thương chống gậy đi về phía bọn họ, nãy giờ ông kiếm thằng con trai mình muốn chết. Việc nhà sổ sách chất thành núi mà nó còn có thời gian đi bắt nạt người khác.

"Nó bị câm mà, sao tía hiểu nó nói cái gì mà cho nó hái hay vậy".

"Tao không biết ngôn ngữ ký hiệu nhưng con gái cưng của tao biết được chưa, ủa bữa nay có vịt quay nữa ta..." - ông cụ ngửi mùi liền nhận ra cái hộp vịt quay đang treo trên xe.

"Của má đó".

"Cho tao ké miếng nhậu lai rai bộ hông được hay gì?"

Nói qua nói lại một hồi, ông Thương còn cho Điệp Khoa con cua to mà hồi đi công tác ở dưới Cà Mau người ta cho ông. Xong rồi hai tía con nhà nọ kéo nhau về nhà.

Điệp Khoa nhận lấy con cua to đùng, miệng cười vui như mở hội. Theo thiết lập của hệ thống thì vợ chồng nhà Thương Lý ăn ở tốt bụng lắm, ai cũng thương cũng quý ông bà ấy. Chắc như vậy mới sinh ra được người tốt giống như chị Lụa.

Cả nhà ai cũng tốt, ngoại trừ cái tên đàn ông thô lỗ kia thôi.